DANH KIẾM KHÔNG THỂ DUY TÂM

Một quãng thời gian sau, lão Trương không online acc meo ca của hắn.

Tôi sợ hắn khó chịu, nên mỗi ngày tìm hắn nói chuyện.

Lão Trương nói, hắn chơi acc clone, điều chỉnh lại tâm trạng. Tôi cũng là một đứa cuồng nuôi clone, thế nên cũng không để ý nhiều.

Vị Vụ đột nhiên bận rộn hơn, có lúc tụi tôi đánh danh kiếm chỉ mới khoảng một tiếng thì ổng đã phải off rồi.

Hôm đấy, đánh danh kiếm xong, Vị Vụ nói: “Vệ Tân, nếu không thì cậu tìm một đội danh kiếm khác đi, gần đây tôi đột nhiên rất bận.”

Vệ Tân từ chối: “Không cần đâu, em đánh danh kiếm cho vui thôi, không dễ gì tìm được đồng đội hợp ý.”

Tôi bị kẹp giữa hai ảnh, cũng không dám thở mạnh, chỉ gõ phím cạch cạch tường thuật cho lão Trương nghe.

Lão Trương thì sao, vô cùng nhiệt tình spam biểu cảm hình con mèo đánh người để trả lời tôi.

“Cầu Lông! Bà đây không phải là xát muối lên vết thương của tui à!”

Lão Trương vừa dùng biểu cảm đập vào mặt tôi, vừa chửi tôi.

Vệ Tân và Vị Vụ thì vẫn đang tiến hành bàn bạc hữu nghị.

Hồn tôi còn ở trên mây, không dám nghe, tôi sợ mình vừa nghe thì lại bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu sầu thảm triền miên, nhưng mà trên thực tế thì mọi chuyện vẫn chưa ra đâu vào đâu!

Bỗng Vệ Tân nhắc tới tôi: “Lúc anh không online, em luyện kỹ năng cùng Cầu Lông là được rồi.”

Đệt!

Không ngờ anh lại coi tui là lốp xe phòng hờ?

Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã đánh giá cao quả cầu lông si đa như bản thân.

Vị Vụ cười nói: “Không phải cậu có ý gì với sư muội của tôi chứ?”

Tuy rằng tôi biết là không thể, nhưng trái tim nhỏ bé của tôi vẫn đập bịch bịch hai nháy.

Mà Vệ Tân lại dứt khoát đáp trong một giây:  “Sao có thể được?”

Thật sự là một chút sĩ diện cũng không chừa cho tôi mà…

Vị Vụ: “Sư muội tôi ngoại trừ có hơi si đa, nhưng vẫn rất tốt.”

Phủi nửa câu đầu của anh đi cho em!

Vệ Tân: “Đúng vậy, đặc biệt là có một vị sư huynh như anh, là rất tốt.”

Tui biết tui dư thừa, để tui tự mình lăn đi được không?

Lúc trước khi lão Trương còn ở đây, cái tên trai thẳng lẳng lơ này hay cầm kịch bản nữ chính khổ vì tình luôn diễn sâu mỗi ngày, hiện tại đổi thành một Thương Vân đen xì lì cả người, sao tôi vẫn còn cảm thấy đau mắt hột vậy nè?

Sầu thúi người.

Vị Vụ nói một câu nữa rồi thật sự offline.

Sau đó Vệ Tân liền kéo tôi đi học phụ đạo.

Muốn nói đến chuyện kỹ thuật, tôi vẫn có chút tiến bộ nho nhỏ, thế nhưng cái đầu mít đặc của tôi thật sự không thông não được chuyện đánh PVP, cho nên vô cùng có hạn, nếu như phải dùng số liệu để hình dung, thì chính là từ đoạn 5, lên được đoạn 5,653.

Chỉ số nhìn tàm tạm.

Đừng tưởng thật.

Lại luyện tập thêm một buổi tối, Vệ Tân tuy vẫn nói đùa cộng thêm một chút thở dài phê bình tôi, nhưng không hề có chút mất kiên nhẫn nào.

Nếu như ảnh không có ý gì với tôi, thì ảnh có ý gì đây?

Tôi lâm vào trầm tư, mở khung chat với lão Trương: Ảnh có ý gì nhỉ?

Lão Trương quăng một cái biểu cảm khinh bỉ, nói: Tui đã sớm nói cho bà rồi, bọn họ có gì đó, bà lại không tin, bà phải tin tưởng trực giác của một thằng trai thẳng như tui chứ!

Tôi: …

Trai thẳng còn có trực giác.

Mà tôi lại méo có.

Tôi cũng quá thất bại rồi!

Lòng hiếu kỳ tựa như tóc bạc mọc trên đầu ấy, đã mọc ra thì ấn ngược nó vô không  được.

Vì thế tôi bèn chạy đi hỏi: “Vệ Tân, sao anh tốt với em thế?”

Vệ Tân mịt mờ a một tiếng, nói: “Anh tốt à?”

Tôi đã dự cảm mình sẽ nhận một đòn tấn công dữ dội, nhưng tôi là ai, tôi là quả cầu lông nhỏ bé bị mười ba môn phái đè trên đất chà sát, sau đó quăng lên không đánh biu biu, tôi sẽ sợ sao?

Sẽ sợ sao?

Méo biết.

Cho nên tôi chuẩn bị hứng đạn: “Rất tốt nha, anh luôn giúp em luyện kỹ năng, còn dạy em…”

Vệ Tân rất thoải mái cười ha ha: “Cái này gọi là tốt sao? Em chưa từng được ai đối xử tốt với mình à?”

Tôi: …

Vệ Tân: “Cũng được đi, thật ra Vị Vụ đối với em còn tốt hơn anh, không thì sao vẫn luôn dẫn em đi đánh danh kiếm?”

Câu nói này khiến tôi suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy có mùi gì đó không đúng?

Tuy rằng tui là một tiểu cung nữ nhóm lửa luộc trứng chim bồ câu trong ngự thiện phòng, còn anh là quý phi mới được phong chức, thế nhưng người đến có trước có sau, sao anh dám bày ra tư thế mình mới là người của Vị Vụ, giáo dục một người ngoài như tui, phân tích nội tâm và hành vi của ổng với tui vậy kìa?

Tôi: “Chỗ nào đâu, tình tính ổng thối hoắc, dọa chạy hết nãi, chỉ có thể đánh với em.”

Vệ Tân: “Đâu có, tính ảnh xấu chỗ nào, em không thấy Vị Vụ rất dịu dàng sao?”

Dịu dàng mợ nhà anh…!

Cầu Lông không thể nói tục.

Tôi: “Anh mù hả! Anh có biết không, trước đây gọi người đánh 55, đánh chưa được vài trận thì người ta chạy hết ráo. Em tìm bạn bè đến, bọn họ đều thầm nói đại sư huynh của em kinh dị quá đó!”

Vệ Tân: “Vậy là em chưa chú ý kỹ rồi, lần sau anh phân tích cho em xem, em sẽ biết.”

Tôi: …

Tôi thật sự thấy ma rồi.

Điều làm tôi khó chịu nhất là, vào lúc tôi cần lão Trương nhất, thì tên này lại cho chiến hữu ăn bơ, không thèm trả lời tôi một chữ!

Tôi gọi QQ cho lão Trương, hắn đồng ý rất nhanh, sau đó tôi nghe thấy tiếng cào phím lộc cộc từ đầu bên kia.

Tôi: “Ông đang làm gì đấy?”

Lão Trương nghiến răng nghiến lợi trả lời tôi: “Đợi chút, tui nhất định phải thông chết tên Trường Ca này!”

Tôi:???

Lão Trương: “Tui phải thông chết mọi thằng Trường Ca áp tiêu trên con đường này!”

Tôi: “… Liên quan gì đến Trường Ca tụi tui!”

Lão Trương hứ một tiếng: “Trường Ca nhà mấy bà không tên nào tử tế!”

Thôi đi, không phải ông muốn cướp tiêu sao, còn viện lý do lý trấu nhiều dữ vậy…

Không đúng!

Tôi: “Acc clone của ông vẫn là Minh Giáo?!”

Lão Trương: “Ừm.”

…Não ông có vấn đề hả ông bạn!

Tôi cũng không quan tâm lão Trương đang bận cướp tiêu, ngồi lảm nhảm một trận với hắn về Vệ Tân, cuối cùng dùng một câu “Vệ Tân mắt mù đã vậy còn mù không nhẹ” làm tổng kết.

Lão Trương bị Trường Ca kia giết, còn bị đút tiệt nguyên đan, nằm trên đất chờ hồi sinh, một bên nói với tôi rằng: “Vệ Tân đủ cố chấp thật đấy, hai ngày trước anh ta còn nói với tui, phái tui chơi không hợp, đáng tiếc cho ý thức của tui. Tui hỏi anh ta gặp qua tui ở chỗ nào, bà đoán xem, ở đâu?”

Tôi: “Đoán được chết liền.”

Lão Trương: “Chiến trường.”

Tôi vẫn như cũ, trì độn cực kỳ, trả lời một chữ “Ồ”.

Có thể là bởi vì tôi phản ứng quá bình thản lạnh nhạt, lão Trương nói một câu “Anh ta nói tui có cái nhìn toàn cục rất tốt” rồi không nói nữa. Sau này nhớ lại, tôi vô cùng hối hận, muốn gõ chết bản thân.

Không biết có phải là thái độ của Vệ Tân ảnh hưởng đến Vị Vụ hay không, Vị Vụ rảnh rỗi thì online, có thể chỉ là treo YY với tụi tôi một lúc, cũng có thể chỉ afk xem tụi tôi làm nhiệm vụ hằng ngày.

Trước đây, lúc Vị Vụ chờ tôi và lão Trương làm hằng ngày, ổng rất ít khi nói chuyện, bởi vì lão Trương rất bà tám, luôn líu ra líu ríu, cho nên Vị Vụ thường chỉ làm người nghe. Mà bây giờ, Vệ Tân tuy cũng không kiệm lời, nhưng cách nói chuyện của ảnh với lão Trương không giống nhau, lão Trương thì bốc mùi gay lọ, Vị Vụ chưa bao giờ tiếp lời hắn, nhưng khi Vệ Tân nhường lời cho Vị Vụ, ổng ít nhiều gì sẽ đáp hai ba câu.

Tôi cũng không nhịn được vui giùm cho Vị Vụ, tuy rằng đội hình rất kỳ quái, nhưng dù gì cũng gặp được một người đồng đội hợp cạ, chắc là Vị Vụ cũng rất vui vẻ.

Mà lúc này, thất tịch sắp đến rồi.

Năm ngoái, Vị Vụ treo acc trong YY nghe hai đứa si đa là tôi với lão Trương luống cuống cùng nhau đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng ổng còn móc họng tụi tôi mấy câu: “Hai đứa thật sự si đa đến một cái tầm đỉnh cao gì rồi, làm cái nhiệm vụ bình thường thôi mà hai đứa lạc trôi đến tuốt chỗ nào, cũng kinh thật đấy.”

Cao thủ đều có thể mở hai acc, mà tôi, không những si đa, máy tính còn bị si cà que.

Vì vậy tôi đã sớm hẹn lão Trương, cùng tôi làm nhiệm vụ lấy trang sức.

Lão Trương, người chiến hữu cách mạng của tôi, vào những lúc như thế này không hề vứt bỏ tôi.

Lão Trương: Nô phờ rốc lầm! Gâu thui!

Vừa nhắn tin QQ xong, lão Trương lập tức log cái acc meo ca sắp chìm trong cát bụi của hắn.

Tôi cảm động gớt nước mắt: Lão Trương, vẫn là ông tốt…

Ở trong game, lão Trương click vô tôi bấm ôm một cái, tôi nhìn trái cầu lông nhỏ nhà mình vùi mặt vào bờ vai của meo ca phanh ngực hở bụng của lão Trương, cảm giác như một đóa hoa trắng bị một ông chú kỳ quái dụ dỗ.

Cuối cùng tôi vẫn chụp một tấm, gửi vào trong nhóm chat đánh danh kiếm của bốn người.

Lão Trương: Cầu lông.

Tôi: Gì?

Lão Trương: Bà gửi cái ảnh này, có dụng ý thâm sâu gì không vậy?

Tôi: …

Mợ, cái đồ diễn sâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi