DANH MÔN KIỀU THÊ

Quay đầu nhìn lại, bóng người cao lớn bên cạnh không phải La Thiên Trì thì là ai?

Lạc Bảo Châu kinh hỉ nói: “La ca ca!”

La Thiên Trì không nhìn nàng, lại nhìn về phía cô nương đang đứng trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ đó là chỗ tỷ tỷ hắn thích ngồi, thế nhưng Tôn Nghiên chưa hề xin phép mà đã sử dụng nó, thật sự coi nơi này là Tây Bình Hầu phủ của bọn họ ư? Đôi mắt hắn nheo lại, bàn tay không tự chủ được dùng sức, khiến bả vai Lạc Bảo Châu bị nắm đau.

Nàng hừ nhẹ một tiếng.

Hắn phát giác, buông tay ra, nhíu mày nhìn nàng nói: “Sao muội vô dụng thế, bị người ta đẩy mà có thể ngã xa như vậy?”

Lời này thật sự là không thể hiểu được, Lạc Bảo Châu oan ức nói: “Ta đâu có biết võ công, nếu biết thì ta đã đánh nàng ta từ lâu rồi, còn để cho nàng ta bắt nạt Gia Nhi sao?” Nàng càng nghĩ càng bực bội, duỗi tay xắn tay áo lên, lại muốn đi đến bờ hồ, kết quả chưa đi được mấy bước thì cổ chân đau nhói, suýt chút lại té ngã.

Hắn quát: “Đứng đây đợi đi, muội như vậy, đến chỗ nàng ta cũng làm được gì, muội đánh thắng được nàng ta sao? Còn không phải là lại ngã thêm lần nữa?”

Nói xong liền bước nhanh đi vào trong.

Lạc Bảo Châu vội bảo nha hoàn đỡ nàng đi xem.

Bên bờ hồ, Lạc Bảo Anh đang giằng co với Tôn Nghiên.

Tôn Nghiên chính là muội muội của Thái Tử Phi Tôn thị quá cố, từ nhỏ cũng thường vào cung, chẳng qua tính tình bá đạo, Đại cô cô không thích, cho nên Tôn thị chỉ cho nàng ta chơi ở Đông Cung, không hay đến Khôn Ninh Cung, thêm nữa lúc đó còn ít tuổi, thế nên Lạc Bảo Anh không thân với nàng ta, sau đó Tôn lão gia được thăng chức làm Tổng binh Giang Tây, nàng ta cũng theo đến đó. Có lẽ bây giờ mới về kinh thành, nhưng dáng vẻ không thay đổi quá nhiều, giữa chân mày bên trái có một nốt ruồi đỏ, Lạc Bảo Anh liếc mắt một cái đã nhận ra.

Nàng cười lạnh nói: “Nếu tổ tiên ngươi mà biết ngươi phát huy chưởng pháp của Tôn thị để chuyên đi bắt nạt trẻ nhỏ, không biết họ sẽ nghĩ thế nào đây?”

Vừa mở miệng đã nhắc tới tổ tiên nàng ta, Tôn Nghiên giận dữ: “Ngươi là ai? Dám nói với ta những lời này sao?”

“Ta không phải ai, nhưng ở Nghi Xuân Hầu phủ, chúng ta đều là khách, không có ai cao ai thấp, Gia Nhi không cẩn thận giẫm lên váy ngươi là nó sai, nhưng ngươi ra tay đả thương người thì lại càng sai, ngươi còn đẩy muội muội ta, sai càng thêm sai.” Nàng nhìn nàng ta chằm chằm, gằn từng chữ một, “Ngươi xuống khỏi thuyền cho ta!”

“Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời ngươi?” Tôn Nghiên bảo hạ nhân, “Trèo thuyền cho ta.”

Lạc Bảo Anh lập tức giẫm một chân lên xích sắt buộc thuyền, khiến cho thuyền không di chuyển được, còn để cho nha hoàn cùng nhau kéo lại.

Tôn Nghiên đứng ở trên tức giận đến giậm chân.

Lúc này, La Thiên Trì đi tới.

Tất nhiên hai người có quen biết, La Thiên Trì gọi tỷ tỷ nàng ta là biểu tẩu, nói ra thì nàng ta cũng coi như là biểu muội của hắn, Tôn Nghiên tưởng hắn tới giúp đỡ, kêu lên: “La biểu ca, không biết hai người này là ai mà lại dẫn một đứa nhỏ lỗ mãng tới giẫm bẩn váy ta, còn không cho thuyền đi, ngươi mau dạy dỗ các nàng một chút cho ta.”

Lạc Bảo Anh nghe thấy âm thầm buồn cười, cũng có chút tiếc thay.

Đáng tiếc Thái Tử Phi hiền huệ như vậy, thế mà lại có muội muội quá mức không hiểu chuyện, có lẽ là nữ nhi nhỏ nhất, trong nhà quá cưng chiều, để cho nàng ta tưởng rằng có thể hoành hành ngang ngược khắp Đại Lương, nhưng mà nơi này lại không phải Giang Tây, phụ thân nàng ta ở Giang Tây hô mưa gọi gió, không người nào dám trái lời, nàng ta quen được người khác thuận theo, mà không biết nơi này chính là kinh thành!

Quả nhiên La Thiên Trì liền phát cáu, lạnh lùng nói: “Ngươi xuống dưới cho ta, thuyền này là của nhà ta, ngươi đi lên làm gì?”

Tôn Nghiên ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một cái thuyền nhỏ, nàng ta ngồi một chút thì làm sao? Vậy mà hắn lại hô to gọi nhỏ? Hay là có quan hệ không tệ với hai vị cô nương kia? Nhưng nàng ta quen tùy hứng, sao có thể cam tâm đi xuống để tỷ muội Lạc Bảo Anh chế giễu, cắn răng nói: “Thuyền nhỏ này có đáng mấy đồng, cùng lắm thì ta mua, hôm nay ta cứ muốn ở trên này chơi một chút.”

Nàng ta đứng ỳ tại chỗ không đi xuống.

Sắc mặt La Thiên Trì trầm xuống, đi tới mạn thuyền: “Rốt cuộc ngươi có xuống hay không?”

Ngữ khí mang theo vẻ uy hiếp, ánh mắt cũng rất dọa người.

Tôn Nghiên có chút sợ hãi, chớp mắt nói: “Trừ phi các nàng nhận lỗi với ta, còn phải bồi thường váy cho ta.”

La Thiên Trì cười rộ lên, nghĩ tới Tôn Nghiên không chỉ cào Lạc Nguyên Gia bị thương, đẩy Lạc Bảo Châu ngã xuống đất, mà còn dám không nghe lời tỷ tỷ, trong nháy mắt hắn liền cho ra quyết định, chỉ thấy hắn giơ chân ra, đột nhiên đá một phát lên thân thuyền. Sử dụng tất cả khí lực, không phải chuyện đùa, thân thuyền đột nhiên đong đưa, trong khoảnh khắc đã nghiêng sang bên phải, cuối cùng đổ ụp xuống lòng hồ.

Mọi người đều bị khiếp sợ.

Lạc Bảo Châu cũng ngây người, nói lắp: “Có, có thể xảy ra án mạng không?”

“Xảy ra cái gì chứ?” La Thiên Trì nhướn mày nói, “Nàng ta biết bơi.”

Tôn gia trừ bỏ chưởng pháp nổi tiếng, Tôn lão gia am hiểu nhất là điều khiển thuỷ binh, Tôn Nghiên ở cùng phụ thân nàng ta, lại học võ công thì không có khả năng không biết bơi, Lạc Bảo Châu nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy Tôn Nghiên từ trong hồ nước lộ ra nửa cái đầu, mắng to La Thiên Trì ở đối diện: “La Thiên Trì ngươi tên khốn này, thế nào ta cũng phải nói cho phụ thân ta, ngươi cẩn thận…”

Nước lại tràn vào trong miệng, nàng ta bị sặc, liên tục ho khan.

Lạc Bảo Châu bật cười, khen ngợi: “La ca ca thật lợi hại, lại có thể đá một phát khiến thuyền bị lật úp, lúc này nàng ta đã bị dạy dỗ, Gia Nhi cũng không chịu thiệt.” Nàng vẫy tay gọi Gia Nhi lại đây, “Mau nói cảm ơn La ca ca, là huynh ấy xả giận giúp chúng ta!”

Gia Nhi hoàn toàn không biết gì cả, mới hơn hai tuổi thì sao biết tính toán với người khác, thậm chí bé đã quên chuyện mình vừa bị Tôn Nghiên đẩy, chỉ là thấy tỷ tỷ nói phải cảm ơn, bé rất hiểu chuyện nói: “Cảm ơn La ca ca.”

La Thiên Trì xoa đầu bé, lại nhìn về phía Lạc Bảo Anh.

Lạc Bảo Anh cười với hắn, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây một mình?”

“A, ta là muốn… Muốn đến xem thuyền nhỏ một chút.” Trong thâm tâm, hắn vốn muốn mời Lạc Bảo Anh ngồi thuyền đi dạo quanh hồ, nhưng bây giờ bị lật úp rồi, còn ngồi kiểu gì?

Lúc này Lạc Bảo Châu đang xem xét vết thương cho Gia Nhi, thấy trên cổ bé đã không còn chảy máu nữa, chỉ có một đường mờ nhạt thì lấy khăn kẹp vào, dịu dàng nói: “Trở về nhà xoa chút thuốc là tốt rồi, còn đau không?” Lúc nàng nhìn đệ đệ không có dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu như bình thường, ngược lại thật giống như Đại tỷ tỷ.

Gia Nhi lắc đầu: “Không đau.”

La Thiên Trì nhìn, đột nhiên nói: “Ta thấy muội bị thương tương đối nặng, đi, đến chỗ của ta, lấy rượu thuốc xoa bóp cho muội.”

Bọn họ luyện võ, mấy thứ này có rất nhiều.

Lạc Bảo Châu cười gật đầu.

Đoàn người đi đến chính phòng, không có ai để ý tới Tôn Nghiên.

Trên đường gặp được Vệ Lang và Lạc Nguyên Chiêu, hai người mới đánh xong một ván cờ, lúc này đang đi tản bộ nói công việc trên triều đình, nhìn thấy La Thiên Trì cùng tỷ muội các nàng ở bên nhau, người trước nhíu mày, người sau thì nhìn Lạc Bảo Châu nói: “Châu Châu muội xảy ra chuyện gì, chân bị thương sao?”

“Bị một cô nương hung dữ đẩy, nhưng nàng ta đã bị La ca ca dạy dỗ rồi.” Lạc Bảo Châu cười hì hì.

Vệ Lang dò hỏi: “Cô nương nhà ai?”

“Tôn gia.” Lạc Bảo Anh đi tới, bĩu môi nói, “Rất ngang ngược, cào Gia Nhi bị thương, còn đẩy muội muội.”

“Tôn gia?” Hắn nhướn mày, “Chẳng lẽ là Tây Bình Hầu phủ?”

“Còn không phải sao!”

Thấy nàng dựa vào mình, Vệ Lang thuận thế liền cầm tay nàng, nhàn nhạt nói: “Tây Bình Hầu ở Giang Tây gây ra không ít phiền phức, bây giờ mới bị Hoàng Thượng triệu về kinh thành,” hắn dừng một lúc, “Nàng đủ hả giận chưa?”

Nếu không đủ, hắn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Lạc Bảo Anh nói: “Tôn cô nương cũng đã rơi xuống hồ nước, xem như xong.” Còn không đáng vì nàng ta mà làm to chuyện, hơn nữa, đó cũng là nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi, nhưng nàng lại rất tò mò Vệ Lang sẽ dùng biện pháp gì để đối phó Tây Bình Hầu, nhẹ giọng hỏi, “Chàng định giúp ta kiểu gì đây?”

“Hắn là phụ thân Thái Tử Phi, bằng dã tâm kia, chắc chắn nhúng tay vào chuyện điện hạ tục huyền (1),” Ánh mắt Vệ Lang chợt lóe, “Thái Tử Phi đã qua đời, Tôn gia… Nếu Tây Bình Hầu thức thời thì còn có thể vãn hồi.”

(1) Tục huyền: tái giá hoặc lấy vợ kế.

Vị trí Thái Tử Phi bỏ không, Tôn gia muốn giữ được lợi ích, quả thật Tây Bình Hầu không dễ dàng từ bỏ, nhưng Tôn Nghiên, Lạc Bảo Anh nhíu mày, Tôn Nghiên thật sự không thích hợp.

Hai người đối mặt thì thầm to nhỏ, Lạc Nguyên Chiêu ở bên nhìn, hơi hơi mỉm cười, muội muội và muội phu thật sự là cầm sắt hòa minh, khiến người hâm mộ.

Đầu kia La Thiên Trì đã đi về phía trước rồi.

Lạc Bảo Anh vội nói: “Châu Châu phải đi xoa thuốc, ta đi theo nhìn một chút.”

Nàng đuổi theo.

Cô nương gia xoa thuốc, sao lại chạy đến nhà chính làm gì? Vệ Lang có chút không vui, bọn họ là nam nhân đi theo không thích hợp, nhưng La Thiên Trì cũng là nam nhân, tuy nói là nam chủ nhân, nhưng dẫn theo hai cô nương cũng không ổn đúng không? Trong lúc đang suy tư, chợt thấy phía trước Lạc Bảo Châu nghiêng người một cái, tựa như sắp ngã, tuy có nha hoàn đỡ nhưng La Thiên Trì theo bản năng cũng vươn tay.

Nhìn thấy sườn mặt hắn, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng khi đối mặt với Vệ Liên, phàm là rất ôn hòa, dường như còn cười nhạo Lạc Bảo Châu vài câu, nói nàng ấy ngốc.

Xem ra hắn không chỉ thân cận với Lạc Bảo Anh mà đối với Lạc Bảo Châu cũng giống vậy, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi? Nhưng tiểu tử này thật sự nhìn không giống người dễ dàng thân cận như vậy, hơi do dự một chút, đã bỏ qua cơ hội gọi bọn họ lại.

Đi vào nhà chính, La Thiên Trì sai người lấy rượu thuốc trị trật khớp tới, kêu Lạc Bảo Châu ngồi xuống.

Lạc Bảo Anh thì ôm Gia Nhi đi một vòng trong phòng. 

Đây là nơi nàng sinh sống mười mấy năm, tuy đã rời đi lâu như vậy, nhưng một lần nữa nhìn thấy, mỗi một thứ rơi vào tầm mắt, đều có thể khiến nàng nhớ tới kỷ niệm lúc trước, từ ghế gỗ hoa lê hải đường, lư hương tử kim, bích ngọc như ý đặt trên trường án, đến bức tranh Bạch Hổ xuống núi treo trên tường, và còn rất nhiều thứ khác nữa.

Nàng nhìn khắp nơi, thậm chí còn sang phòng bên.

Hạ nhân cầm rượu thuốc tới, La Thiên Trì nói với Lạc Bảo Châu: “Mau cởi giày và tất ra.”

“Cái gì?” Lạc Bảo Châu đang ngồi nhàn nhã bị dọa nhảy dựng, mặt đỏ úp mở nói, “Cởi cái gì?”

“Không cởi thì xoa rượu thuốc kiểu gì?”

“Nhưng…” Lạc Bảo Châu nhìn hắn chằm chằm, “Huynh là nam nhân, sao ta có thể lộ chân ra?” Dù sao trong nhà cũng đã dạy quy củ, sao nàng có thể lộ chân ở trước mặt nam nhân, tuy rằng đó là người nàng rất thân thiết gọi La ca ca, trong lòng nàng hoảng hốt đến rối tinh rối mù.

Thấy nàng kém chút đỏ cả cổ, đôi mắt trừng vừa tròn vừa to, rất giống con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, La Thiên Trì phụt một tiếng, xoay người nói: “Ai muốn nhìn muội, tiểu hài tử còn chưa lớn, chỉ chọc muội chơi thôi.” Hắn nói với nha hoàn, “Mau xoa thuốc cho cô nương nhà các ngươi, tốt nhất là xoa nhanh một chút, ta còn phải ra ngoài tiếp khách.”

Lạc Bảo Châu nhẹ nhàng thở ra.

Nha hoàn xoa rượu thuốc cho nàng, xoa xong thì Lạc Bảo Anh cũng đi ra, nói lời cảm tạ La Thiên Trì, sau đó cùng Lạc Bảo Châu rời khỏi nhà chính.

Trở lại vườn hoa hải đường, Viên thị sốt ruột nói: “Sao bây giờ mới trở về? Ta phải cho người đi tìm các con, vừa rồi nghe nói Tôn cô nương vô ý rơi xuống hồ nước, ta sợ các con cũng…” Nàng dừng một lúc, mới phát hiện nữ nhi bị thương, “Châu Châu, chân con làm sao vậy?”

“Là Tôn cô nương kia làm hại.” Lạc Bảo Anh kể lại ngọn nguồn.

Viên thị nghe xong sợ hết hồn hết vía, xem qua Gia Nhi phát hiện không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò các nàng: “Kinh thành ngọa hổ tàng long, có đôi khi phải nhẫn nhịn một chút, dù sao ngay từ đầu các con không biết đối phương là ai, vừa rồi may mắn có hầu gia, nếu không thì…”

“Nàng ta đã làm đệ đệ bị thương, chúng ta còn phải nhẫn?” Lạc Bảo Châu không phục, “Con không nhịn nổi, đáng tiếc con không có võ công, bằng không con nhất định tự tay báo thù!”

Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, nàng cũng không phải người sẽ nhẫn nhịn.

Nhìn thấy này hai người này tính tình y như nhau, Viên thị không nói gì, lại liếc mắt nhìn Lạc Bảo Châu một cái, thở dài nói: “Vốn dĩ còn muốn dẫn con đi gặp vài vị phu nhân, như thế rất tốt.” Nàng nhìn châu hoa trên đầu và khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ của Lạc Bảo Châu, đây đều là dày công lựa chọn, vì biết hôm nay Hầu phủ mời nhiều khách quý, Lạc Bảo Châu cũng đến tuổi, hy vọng có thể tìm được nhà chồng thích hợp, bây giờ xem ra là khó có thể như nguyện, nàng bất đắc dĩ nói, “Chỉ có thể chờ lần sau.”

“Lần sau gì?” Lạc Bảo Châu nói, “Gần đây mẫu thân luôn để con xem cái này, xem cái kia, rốt cuộc là làm gì?”

“Con đứa nhỏ này.” Viên thị chọc đầu nàng, cũng không kiêng kị Lạc Bảo Anh đang ở đây, “Con đã mười ba tuổi, đương nhiên là phải tìm nhà chồng cho con, sang năm đính hôn, đến mười lăm tuổi cũng nên gả chồng, giống như Tam tỷ của con đấy.”

Lạc Bảo Châu há hốc miệng, kinh hoảng nói: “Con không cần gả chồng sớm như vậy, con vẫn còn nhỏ!”

“Ai bắt con gả luôn từ bây giờ, chỉ để con gặp gỡ trước xem có hợp ý không, nếu coi trọng ai thì cứ nói với ta.” Viên thị tận tình khuyên bảo.

“Con không cần gặp, cũng không coi trọng ai hết.”

Viên thị bị tức giận đến cười, nhìn Lạc Bảo Anh xin giúp đỡ.

Lạc Bảo Anh biết muội muội đơn thuần, cười nói: “Châu Châu, muội đừng sợ, mẫu thân sẽ không ép muội, muội lại nói cho ta nghe một chút, muội coi trọng kiểu công tử nào? Ta và mẫu thân biết thì sẽ tìm người không sai biệt lắm cho muội, muội không thích thì chúng ta không chọn, muội thấy có được không?”

Lạc Bảo Châu rất nghe lời Lạc Bảo Anh, nghe vậy thật cẩn thận suy nghĩ một chút.

Nhưng nghĩ tới chuyện xấu hổ này, trong đầu bỗng nhiên hiện ra La Thiên Trì, nàng lắc đầu, tiếp tục nghĩ, nhưng trừ bỏ hắn thì không có một bóng người, hoàn toàn trống không.

Nàng ngây ra như phỗng, trong đầu nghĩ xong đời rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi