DANH MÔN KIỀU THÊ

Vào thời điểm chỉ còn lại một sự lựa chọn, cũng chỉ có thể nghĩa vô phản cố (1).

(1) Nghĩ vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.

Nếu có một chút do dự, chỉ sợ không quyết định được.

Ánh mắt Vệ Lang kiên định lại dịu dàng, khiến tâm tư Lạc Bảo Anh hóa thành dòng nước, lúc nghe hắn nói thích nàng cũng không có loại xúc động phát ra từ đáy lòng như thế này, nàng cầm tay hắn, khẽ nói: “Nếu tổ phụ biết chàng lo nghĩ cho ông ấy như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”

Hắn gật đầu, cánh tay ôm lấy bả vai nàng.

Từ buổi trưa đến khi trời tối, Trương thái y vẫn luôn ở trong nội thất không ra ngoài, ngược lại là nước nóng được bưng vào hết chậu này đến chậu khác, phòng ngoài có rất nhiều người, bao gồm mấy nhà thân thích, còn có thái giám được Dương Húc phái tới thăm, đều rất quan tâm Vệ lão gia tử, nhưng không ai dám quấy rầy Trương thái y, lặng ngắt như tờ.

Mãi đến giờ Tuất bên trong mới truyền ra động tĩnh.

Trương thái y mồ hôi đầy đầu mở cửa ra, thậm chí trước ngực có vài vết máu, mọi người đồng loạt đứng lên nhìn chằm chằm ông.

Vệ lão phu nhân lảo đảo đi tới, vội hỏi: “Thái y, lão gia như thế nào? Tốt rồi đúng không?”

“Máu bầm đã được lão phu dẫn ra, còn…” Trương thái y chậm rãi nói, “Rốt cuộc Vệ đại nhân có thể tỉnh hay không, sợ rằng phải đợi một thời gian mới biết.”

Cuồi cùng vẫn không thể chắc chắn.

Mọi người lại căng thẳng, Trương thái y thấy thế vội trấn an: “Vệ đại nhân càng già càng dẻo dai, thân thể xem như khỏe mạnh, lão phu nhìn hẳn là không có vấn đề, nhưng bệnh này mà lao lực quá độ thì sẽ tổn hại sức khỏe, sau khi tỉnh lại cũng chưa biết thế nào, hôm nay lão phu liền quấy rầy ở lại quý phủ.”

Ngụ ý giả sử Vệ lão gia tử tỉnh, ông ấy còn phải tới xem một lần nữa.

Vệ Xuân Đường nói: “Đâu có quấy rầy, hôm nay may mà có ngài!” Ông phân phó hạ nhân dẫn Trương thái y đến phòng nghỉ, lại bảo phòng bếp nhanh chóng chuẩn bị thức ăn tiếp đãi Trương thái y.

Trương thái y vuốt râu, vốn muốn nói may mà Vệ Lang kịp thời mời ông đến, bằng không có là thần tiên trên trời cũng không cứu được Vệ lão gia tử, nhưng ông cũng biết sơ qua tình hình của Vệ gia, Vệ lão phu nhân kia là kế thất, rốt cuộc Đại phòng và Nhị phòng không hòa thuận với Tam phòng, nếu khen Vệ Lang, chỉ sợ hai nhi tử sẽ xấu hổ, thế nên lập tức nhịn xuống không nói.

Đến khi Trương thái y đi, Vệ lão phu nhân xoay người nói với mọi người: “Không thể lại làm mất thời gian của mọi người, phần tâm ý này ta đều ghi tạc trong lòng, chỉ là trong phủ mọi người còn có chuyện, đâu thể tiếp tục giữ lại.” Bà bảo hai nhi tử và Vệ Lang tiễn khách.

Lão thái thái không đi, nói với Vệ lão phu nhân: “Tỷ đừng đuổi ta, dù thế nào ta cũng phải bồi tỷ cho đến khi Vệ đại nhân tỉnh lại.”

Vệ lão phu nhân không cự tuyệt, hai người run rẩy đi vào nội thất.

Sắc mặt Vệ lão gia tử tái nhợt, nằm trên giường giống như đột nhiên gầy đi một vòng, Vệ lão phu nhân kém chút lại muốn khóc, nhưng sợ quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi… Toàn thân đâm nhiều châm như vậy, nhất định là mệt mỏi, bà ngồi ở đầu giường, gắng gượng nuốt nước mắt.

Con dâu, cháu dâu đều đứng bên cạnh phụng bồi, Vệ lão phu nhân nói: “Các con cũng về đi, cơm trưa cơm chiều đều không ăn thì sao được? Ở đây có ta là được rồi.”

“Mẫu thân, người cũng chưa ăn, người không ăn, sao chúng con có thể nuốt trôi?” Phạm thị ngồi xổm xuống, cầm tay Vệ lão phu nhân, “Người như vậy chỉ sợ thân thể không chịu nổi, vẫn nên ăn chút cháo trắng, bằng không phụ thân tỉnh dậy, người lại ngã bệnh thì làm thế nào? Đây không phải là để phụ thân thêm lo lắng sao?”

“Đúng vậy, tổ mẫu, người ăn tạm một chút thôi.” Lạc Bảo Anh cũng khuyên.

Kỳ thật Vệ lão phu nhân không có khẩu vị, nhưng tất cả đều nói nên không biết làm thế nào, đành miễn cưỡng ăn một chút, mọi người thấy vậy mới lần lượt trở về viện của mình, ăn mấy miếng cơm rồi lại đến bồi lão gia tử.

Lúc này cả nhà đồng lòng, không ai hy vọng Vệ lão gia tử có chuyện gì, cho dù là Vệ Xuân Đường, thấy phụ thân nằm như vậy cũng không nói ra được cảm thụ trong lòng vào lúc này.

Hận vì đã đặt vào quá nhiều tình cảm, từ nhỏ, Vệ Xuân Đường đã coi Vệ lão gia tử là tấm gương, ông luôn kỳ vọng mình lớn lên có thể trở thành đại thần có năng lực như phụ thân, tạo phúc cho Đại Lương, nhưng ông cũng thấy được một mặt bạc tình của phụ thân, chán ghét dần dần thay thế sùng kính, nhưng trong đáy lòng vẫn rõ ràng, nếu là không quan tâm, ông tuyệt sẽ không hận phụ thân như vậy.

Nhưng ông cũng không hy vọng phụ thân cứ thế mà chết đi.

Rốt cuộc ông hy vọng điều gì đây?

Trời dần dần sáng, Vệ lão phu nhân nhìn thấy mí mắt Vệ lão gia tử giật giật, sau đó ông mở mắt, Vệ lão phu nhân run giọng nói: “Lão gia…”

Thái giám cười nói: “Cuối cùng Vệ đại nhân cũng tỉnh, tiểu nhân lập tức về bẩm báo điện hạ.”

Tất cả mọi người đều đi lên.

Vệ lão gia tử nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn con cháu đứng xung quanh, nghi ngờ nói: “Các con đều ở đây làm gì?”

“Lão gia, ông không nhớ gì?” Vệ lão phu nhân nói, “Ông đang uống rượu thì hôn mê, may mà Lang Nhi mời Trương thái y đến mới có thể cứu ông. Ông, ông nhưng có chỗ nào không thoải mái ư?” Bà thò lại gần, cầm tay Vệ lão gia tử, “Có cử động được không? Có đói bụng không?”

Trương thái y biết Vệ lão gia tử tỉnh, vội vàng chạy tới, vừa lúc nghe thấy Vệ lão gia tử nói cánh tay trái không giơ lên được.

Vệ lão phu nhân liền sốt ruột.

Trương thái y xem xét cả người Vệ lão gia tử một lúc, thở ra một hơi rồi mới nói: “Đây coi là nhẹ, bằng vào thân thể lão gia tử, tĩnh dưỡng mấy tháng nhất định có thể tốt, nhưng từng này tuổi đúng là không thể tiếp tục làm việc vất vả. Vệ đại nhân, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không được tiếp tục uống rượu, cũng phải thả lỏng tinh thần, tốt nhất là không nên lo lắng việc triều chính nữa.”

Nếu đổ bệnh thêm lần nữa, cho dù Trương thái y ở đây cũng chỉ đành bó tay.

Mọi người rối rít cảm tạ Trương thái y, sau khi kê mấy toa thuốc, Vệ Xuân Đường tiễn ông ra cửa.

Tuy Vệ lão gia tử đã tỉnh nhưng vẫn còn mơ hồ, nói được mấy câu liền thấy mệt, Vệ lão phu nhân nói: “Các con mau về nghỉ đi, điện hạ khoan dung độ lượng cho phép rảnh rỗi một ngày, nhưng ngày mai lại phải đến nha môn, sao có thể chống đỡ được một ngày một đêm? Mau đi đi.”

“Vậy người thì sao?” Lạc Bảo Anh hỏi.

Vệ lão phu nhân cười nói: “Lão gia tỉnh rồi, ta không còn lo lắng, tự nhiên sẽ ngủ.” Lại giục cả lão thái thái trở về.

Lúc này mọi người mới giải tán.

Cả đêm không chợp mắt, nói thật Lạc Bảo Anh cũng mệt, hơn nữa Vệ lão gia tử không có việc gì, lập tức cơn buồn ngủ ập tới, đi trên đường chỉ cảm thấy nhẹ bẫng như bay, Vệ Lang thấy thế lập tức bế nàng lên, khẽ cười nói: “Nhìn chút tiền đồ này của nàng, không biết mệt đến mức nào rồi, mau ngủ đi.”

Nàng che miệng ngáp: “Chàng đi đường lay động, sao ta ngủ được?”

“Không ngủ, vậy chúng ta nói chuyện.” Tổ phụ tỉnh lại, bây giờ hắn cũng nhẹ nhõm, cười nói, “Lần trước nàng bảo ta lưu ý xem có công tử nào thích hợp không, ta nghĩ đến một người, Mạnh gia trên đường Hi Xuân, nàng đã nghe qua chưa? Mạnh đại nhân hiện giữ chức Binh Bộ Tả thị lang.”

La gia nhiều đời ở kinh thành, nàng cũng lớn lên ở đây, chỉ cần là thế gia thì hầu hết đều biết được, nghe vậy nói: “Là Mạnh đại nhân có khuôn mặt rất đen? Ta nhớ trước cửa nhà ông ấy có trồng một mảng lớn cây thiên trúc quỳ, đến lúc hoa nở, mùi hương nồng đến gay mũi, rất tanh hôi, vì thế còn có người buộc tội ông ấy.”

Vệ Lang lập tức cười rộ lên.

Quả nhiên là mệt mỏi nên không tập trung được tinh thần và thể lực, vừa nói đã lộ ra sơ hở, có lẽ nàng đã quên mình là Lạc Bảo Anh, trước cửa nhà Mạnh đại nhân đã không còn cây thiên trúc quỳ từ nhiều năm trước, vậy nàng biết được như thế nào?

Thấy Vệ Lang cười quỷ dị, Lạc Bảo Anh nhíu mày, vừa định hỏi hắn cười cái gì, đột nhiên phát hiện chính mình nói sai!

Sao nàng có thể nói ra chuyện cây thiên trúc quỳ? Đây là lúc còn nhỏ, Đại cô cô và Nhị cô cô nói chuyện phiếm, nhắc tới chuyện này thì thấy buồn cười, bởi vì hiếm có loại hoa nào lại có mùi khó ngửi, thế nên nàng mới nhớ rõ, vừa rồi lại lỡ miệng nói ra. Kém chút muốn đấm vào đầu mình, nàng đã qua loa lấy lệ với Vệ Lang về chuyện cưỡi ngựa, bây giờ lại thêm một chuyện này.

Nàng căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: “Ta nghe phụ thân nói.”

Lạc Vân đã đi Trường An, dù gì hắn cũng không hỏi được.

Vệ Lang cố ý đùa giỡn nàng, chế nhạo nói: “Trong lòng nàng không có quỷ thì cần gì phải giải thích, ta lại không có ép hỏi nàng.”

Lạc Bảo Anh đề phòng nói: “Cái gì có quỷ hay không quỷ? Là tự chàng cười kỳ quái, bằng không ta thèm vào giải thích!”

Để chứng minh nàng không chột dạ, đôi mắt nàng không hề chớp cứ nhìn hắn chằm chằm.

Đôi mắt xinh đẹp giống như đá quý sáng chói nhất trên đời, hắn khẽ mỉm cười, nghĩ thầm có lẽ hắn nên nói cho nàng, hắn biết nàng là La Trân, nhưng trước mắt dường như không phải thời cơ tốt, khẳng định nàng sẽ bị dọa sợ, nhưng không nói ra, với tính tình của nàng, có thể trả đũa nói hắn trêu đùa nàng hay không?

Có điều nàng gạt hắn lâu như vậy, dù thế nào cũng phải thanh toán xong.

Hắn tiếp tục nói: “Mạnh Nhị công tử có công danh Cử nhân, tiếc là thi Hội không đỗ, nhưng ta có thể bảo đảm người này nhất định xứng với Tứ muội. Mạnh đại nhân ngay thẳng công chính, thanh liêm mẫu mực, Thái Tử điện hạ cũng thường khen ông ấy, nhập các chỉ là chuyện sớm muộn.”

Quan viên có thể nhập các sẽ có tiền vô lượng, đều là người Hoàng Thượng thưởng thức, nhìn khắp kinh thành, hiện nay có sáu vị quan viên nhập các, làm gì có nhà nào không được mọi người nịnh bợ?

Lạc Bảo Anh trầm tư một lát: “Tính cách Mạnh Nhị công tử như thế nào?”

“Khiêm tốn nhã nhặn, hào phóng trượng nghĩa, có thanh danh tốt ở thư viện.” Hắn nói, “Không tin thì nàng cứ hỏi thử Vân Hạc (tên tự của Lạc Nguyên Chiêu), chỉ là chưa chắc Vân Hạc đã quen biết hắn, rốt cuộc hai người không phải là cùng một phu tử dạy, hơn nữa Vân Hạc,” hắn dừng một lúc mới nói, “Hai ca ca nàng đều không thích kết giao bằng hữu.”

“Không phải chàng cũng thế?” Lạc Bảo Anh nhớ tới bộ dáng cao ngạo lạnh lùng của hắn lúc trước, cho dù làm ra vẻ khiêm khiêm (2) quân tử thì vẫn khiến người khác khó có thể thân cận.

(2) Khiêm trong khiêm tốn.

Vệ Lang cười: “Nàng không thích?”

“Không thích.” Nàng lắc đầu, quá không thích, nếu lúc đó hắn giống bây giờ thì tốt biết bao?

Hắn cúi đầu hôn môi nàng, khẽ nói: “Thế này thì sao?”

Nàng vẫn lắc đầu.

Hắn ôm nàng vào phòng, đóng cửa lại, đặt nàng lên giường, xoay người cởi áo ngoài, nàng cắn môi nhìn hắn, hắn lại cởi cả áo trong, lộ ra một thân da thịt trắng nõn. Vai rộng eo thon, cơ bắp rõ ràng, so với lúc mặc quần áo chỉ có dáng người thon dài thì quả thật là mê người hơn nhiều.

Mặt nàng dần dần ửng đỏ, ngượng ngùng không dám nhìn thêm.

Hắn phủ xuống, xoay mặt nàng lại, nhiệt tình như lửa, nàng sẵng giọng: “Cả đêm không ngủ, chàng còn có tinh thần!”

Vừa rồi quá căng thẳng, bây giờ đã vượt qua nguy hiểm, đương nhiên là hắn có tinh thần.

Hôn từ mặt nàng xuống rốn, nàng còn trắng hơn cả hắn, toàn thân giống như mỹ ngọc không có tì vết, ngay cả lỗ rốn tròn tròn này hắn cũng cảm thấy đáng yêu, cúi đầu hôn lên, nàng vừa buồn vừa ngứa, trở mình tránh sang chỗ khác. Nhưng hắn bắt được lại không dừng miệng ở bất cứ chỗ nào, mặt nàng càng ngày càng đỏ, rốt cuộc vẫn bị thất thủ dưới thân hắn.

Nha hoàn đứng ngoài cửa chỉ nghe thấy bên trong vang lên từng đợt âm thanh mê sảng mơ hồ, một lúc lâu mới dừng lại.

Vệ lão gia tử bị bệnh, tuy đã chữa khỏi nhưng rốt cuộc bảo trọng thân thể vẫn là quan trọng nhất, chỉ có thể về hưu, Dương Húc nghĩ đến ông ấy đã cống hiến mấy chục năm cho triều đình, ban thưởng vô số vàng bạc châu báu, đến mức này, cho dù Vệ lão gia tử vẫn còn cậy mạnh thì cũng chỉ có thể ở trong nhà an tâm dưỡng bệnh.

Tới tháng hai năm sau, dưới sự khẩn cầu của các quan viên, Dương Húc tiến hành đại điển đăng cơ, trở thành đế vương Đại Lương, chỉ là vị trí Hoàng Hậu vẫn luôn bỏ trống, mọi người rối rít phỏng đoán đến mức đỏ mặt tía tai.

Tiết trời vào xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, đúng là thời điểm thích hợp nhất để du xuân, hôm nay Thái Hậu và Dương Húc mời rất nhiều gia tộc cùng ra ngoài du ngoạn.

Vệ gia, Lạc gia cũng trong số đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi