DANH MÔN KIỀU THÊ

Từ sau khi có thai vì sợ nguy hiểm, Vệ Lang vẫn luôn không chạm vào nàng, tuy rằng có những lúc khó nhịn, nhưng Lạc Bảo Anh kiên quyết hơn hắn nhiều, thật sự chưa bao giờ mềm lòng.

Vệ Lang đã chịu đựng mấy tháng, hôm nay uống xong rượu trở về, thấy nàng mặc trung y màu hồng đào, mái tóc đen dài phủ trên gối, hai màu sắc đan xen càng làm nổi bật gò má trắng nõn của nàng, trơn bóng tươi mới giống như thịt quả, dụ dỗ hắn thưởng thức món ăn ngon. Hắn bắt được tay nàng, giọng khàn khàn: “Đại phu đã nói có thể, chỉ cần ta cẩn thận một chút…”

Nàng nhíu mày: “Không được, vạn nhất không tốt thì sao?”

Em bé ở trong bụng nàng càng lâu càng có tình cảm, tuy rằng nàng không hề biết bé trông như thế nào, nhưng lại toàn tâm toàn ý che chở bé, tựa như gà mẹ ấp trứng sẽ không bao giờ tùy tiện rời khỏi ổ.

Vệ Lang không nói nữa, kéo ngón tay nàng đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn cắn.

Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, nàng đột nhiên co lại, hắn cũng không buông, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, chậm rãi li/ếm láp từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay.

Hơi ngứa, giống như lông chim lướt qua, làn hơi ướt át phả ra không khí, vừa nông vừa sâu, nhưng tất cả đều lưu lại trên da thịt khiến mặt nàng đỏ ửng. Nàng nhớ tới vô số đêm tối trước kia, hắn hoặc ôn nhu hoặc nhiệt tình hôn môi nàng, để lại biết bao dấu vết trên da thịt, để cho nó nhớ rõ niềm kíc.h thích vô vàn.

Giờ khắc này, bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nàng lại không nhịn được rút tay ra, mái tóc lay động theo mỗi động tác của nàng, từ áo trong lộ ra một mảnh nhỏ da thịt, có nét phong tình khác lạ, hôm nay hắn càng nhìn nàng càng thấy mê người, phủ người xuống, cắn vành tai nàng: “Ta bảo đảm không làm con bị thương, Bảo Anh, nàng đừng lo lắng.”

Đôi tay hắn ngao du trên người nàng giống như con rắn vô cùng điêu luyện.

Vốn chính là phu thê, bao nhiêu lần triền miên, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, Lạc Bảo Anh rất nhanh đã có chút không thể chịu được, nhưng trong tâm trí vẫn còn mâu thuẫn, cầm lấy gối dựa đặt giữa hai người, cắn môi nói: “Chàng không thể chờ thêm một thời gian nữa được sao, hiện giờ con còn chưa có động tĩnh đâu.”

“Có động tĩnh phải đến sáu bảy tháng.” Vệ Lang lập tức kéo gối dựa ra, “Nàng muốn ta nhịn lâu như vậy?” Không đợi Lạc Bảo Anh trả lời, ngón tay hắn lướt qua má nàng, cười tà nói, “Huống chi, chỉ sợ nàng cũng không nhịn được.”

Cảm giác được trên mặt là thứ gì, mặt Lạc Bảo Anh nóng giống như nước sôi, cầm lấy trung y của hắn lau thật mạnh. Hắn cười, ôm nàng vào trong ngực, thấp giọng nói: “Bảo Anh, ta cũng sẽ khiến nàng thoải mái.”

Lạc Bảo Anh muốn đánh hắn, nhưng lo lắng cho đứa bé nên không dám có động tác quá lớn, hắn lại lợi dụng cái này, dễ dàng xâm chiếm nàng. Một lúc lâu sau, nàng không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, tựa đau đớn, tựa vui sướng, chỉ là tiếng vang rất nhỏ kia cực kỳ mị hoặc đáng sợ, Vệ Lang cảm thấy mình đã giẫm phải bẫy rập không thể thoát, càng muốn ra lại càng bị cuốn lấy, hắn ở phía sau khẽ hôn cổ nàng: “Bảo Anh, hôm nay còn sớm, chúng ta đợi một lúc nữa…”

Trả lời hắn chính là Lạc Bảo Anh hàm hàm hồ hồ, tiếng rên khẽ như muốn chống cự lại như chào mời.

Trên đời đa số việc đều là có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, cho nên từ sau khi thử qua, cứ đến buổi tối thì hai người không còn thanh nhàn như trước nữa, hôm nay Lạc Bảo Anh vẫn là ngủ đến mặt trời lên cao rồi mới dậy.

Tử Phù, Lam Linh đỡ nàng đi trang điểm chải chuốt, những nha hoàn khác tới dọn dẹp khăn trải giường nhăn nhúm.

Liên tiếp mấy ngày đều là như thế, kỳ thật Lạc Bảo Anh cũng có chút mệt, trong lòng nghĩ tối nay nhất định không cho phép hắn lại làm xằng làm bậy, dù sao cũng không giống trước kia, hắn tốt xấu gì cũng nếm được tư vị, vậy là có thể nghỉ một thời gian.

Lam Linh dò hỏi: “Thiếu phu nhân dùng xong đồ ăn sáng sẽ tới Lạc gia sao?”

“Đi sớm một chút, có thể trò chuyện cùng tổ mẫu, mẫu thân, không có gì không tốt.” Lạc Bảo Anh nói, “Ngươi lập tức để cho bọn họ chuẩn bị kiệu.”

Lam Linh trả lời một tiếng, Tử Phù sai người mang đồ ăn lên.

Không giống vài phụ nhân có thai thì nôn mửa lợi hại, Lạc Bảo Anh ngoại trừ mệt mỏi ủ rũ, ăn uống ngược lại khá tốt, lượng cơm ăn nhiều hơn, bây giờ một ngày ba bữa cơm, lượng thức ăn nhiều gấp đôi ngày thường. Nhưng cũng có chỗ không tốt, nàng nhìn mặt mình ở trong gương, ban đầu chỉ bằng một bàn tay, hiện tại phải cộng thêm nửa bàn tay nữa.

Thế nào cũng không còn xinh đẹp như trước kia, Lạc Bảo Anh thở dài: “Lại qua mấy tháng, không biết xấu đến mức nào đâu!”

Nữ nhân đương nhiên sẽ để ý dung mạo, đặc biệt là mỹ nhân, thấy chủ tử phát sầu, Tử Phù cười trấn an: “Đều phải sinh con, không phải chỉ có một mình thiếu phu nhân, ai cũng sẽ béo lên. Người mẹ béo thì mới tốt cho con, sinh ra mập mạp khỏe mạnh, không phải thiếu gia cũng để cho thiếu phu nhân ăn nhiều một chút sao? Thiếu gia cũng không cảm thấy khó coi.”

Nhưng nàng cũng không phải chỉ để cho hắn nhìn, Lạc Bảo Anh bĩu môi, nàng là tự mình nhìn thấy không thoải mái, còn Vệ Lang, nếu hắn dám chê nàng, vậy thì cứ thử mà xem.

Nàng khẳng định sau này không để ý tới hắn nữa!

Dùng xong đồ ăn sáng, nàng nói với các trưởng bối một tiếng rồi lập tức tới Lạc gia.

- -----------

Hôm nay Lạc Bảo Châu về lại mặt, vốn là dậy từ sáng sớm, nhưng La Thiên Trì không có bộ dáng, nàng đã mặc xong quần áo lại bị hắn kéo trở về, ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa ăn, nếu không phải nha hoàn đánh bạo tới gõ cửa thì không biết nàng đã bị lăn lộn thành cái dạng gì.

Tính tình lần nào cũng không nhịn được, Lạc Bảo Châu trang điểm xong xuôi, không nói chuyện với hắn mà lập tức ngồi lên xe ngựa.

La Thiên Trì nhấc chân đi lên, thấy nàng mặc trang phục lộng lẫy, châu quang bảo thúy, thật không giống tiểu cô nương vừa rồi ở trong ngực hắn xin tha, hắn nhếch miệng cười: “Khó trách nói người dựa vào quần áo, đúng là rất giống phu nhân Hầu phủ đấy.”

Lạc Bảo Châu quay đầu đi.

Nàng không để ý tới hắn, đôi mắt La Thiên Trì nheo lại, phân phó phu xe khởi hành, đến khi xe di chuyển, một tay kéo nàng vào trong ngực: “Nàng thật to gan, gia nói chuyện với nàng, nàng không nghe thấy hả?”

Ngón tay nắm cằm nàng, cưỡng bách nàng ngẩng đầu.

Trong buồng xe mờ tối, tròng mắt sâu thẳm của hắn chớp động, lộ ra cương quyết, đó là không cho nàng liều lĩnh kháng cự, Lạc Bảo Châu cắn môi: “Lát nữa trở về ta phải nói cho tổ mẫu, mẫu thân, còn có Tam tỷ, chính là chàng bắt nạt ta.”

Nàng vừa nói vừa nhắm mắt lại không nhìn hắn.

La Thiên Trì không khỏi suy nghĩ, bởi vì nàng nói Tam tỷ, đó là Lạc Bảo Anh, Lạc Bảo Anh mà biết thì…? Hai tay hắn bóp mặt nàng: “Ta bắt nạt nàng chỗ nào? Nếu nàng đã gả cho ta thì chính là thê tử của ta, chẳng lẽ thê tử không nên hầu hạ trượng phu? Nàng trở về hỏi thử một chút, có thê tử nào mà không cần cố sức làm tròn bổn phận này hay không?”

“Cái khác ta cũng không bắt nạt nàng, ngày hôm trước chúng ta vào cung, nàng không nhớ rõ ta giúp nàng sao? Không có ta, bọn họ có thể đối xử hiền lành với nàng như thế sao?”

Thái Hậu và Hoàng Thượng ban thưởng không ít thứ, nhưng nàng lại không cần những thứ đó, trong nhà sớm đã đủ dùng, nàng là tức hắn chỉ nghĩ đến mình, đến bây giờ nàng vẫn còn đau. Ngày đó chảy nhiều máu như vậy, chẳng lẽ hắn không biết sao? Nàng nói muốn nghỉ ngơi một chút nhưng hắn lại không để trong lòng, Lạc Bảo Châu uất ức: “Ta đau, buổi sáng chàng còn… Ta không muốn nói chuyện với chàng!”

La Thiên Trì nhíu mày: “Loại vết thương này qua một đêm là tốt rồi, lúc ta đánh giặc bị kiếm đâm mà ngày hôm sau còn không có ngừng nghỉ đâu.”

Lạc Bảo Châu nói: “Chẳng lẽ chàng cho rằng ta lừa chàng? Ta không đau nhưng lại giả vờ đau?”

Đôi mắt to tròn ngập nước, nước mắt từ từ rơi xuống, La Thiên Trì ngẩn ra: “Nàng… Nàng thật sự rất đau sao? Nhưng ngày hôm sau cũng không thấy đỏ.”

Lạc Bảo Châu gục đầu xuống: “Chàng không tin thì thôi.”

Nàng hiểu tính tình hắn nên có thể dễ dàng tha thứ, nhưng nàng thật sự đau, cũng không ngờ rằng hắn một chút cũng không biết quan tâm săn sóc, khó trách hắn muộn như vậy mới cưới vợ, căn bản là không biết yêu thương người khác như thế nào. Nàng lùi ra khỏi lồng ngực hắn, dịch đến một phía khác trong buồng xe, cách hắn rất xa.

Hắn nhìn sang, thấy đầu nàng cũng hướng ra bên ngoài.

Tư thế đó cứ duy trì hồi lâu, cũng không sợ bị sái cổ, La Thiên Trì âm thầm chửi thề, nếu đau thì lúc ấy phải nói rõ ra, dù là đập vỡ đồ đạc cũng được, ngược lại bây giờ tức giận với hắn. Hắn không muốn chủ động nói chuyện, nhưng trong xe quá yên tĩnh, hắn không quen không khí như vậy.

Hắn thích nàng mấy ngày này luôn ở bên tai hắn ríu rít hỏi chuyện về Hầu phủ, để cho hắn dẫn nàng đi dạo khắp nơi, để cho hắn kể cho nàng nghe chuyện xưa của phụ thân và mẫu thân, nàng không nên không nói chuyện.

Nhưng một khi nàng đã quật cường lên, ngược lại cũng giống như con trâu, La Thiên Trì ho nhẹ một tiếng kéo cánh tay nàng: “Hôm nay ta không chạm vào nàng, được không?”

Hắn chịu thua, Lạc Bảo Châu vui mừng trong lòng, lập tức quay đầu lại: “Chàng nói thật?”

Khoảnh khắc trời sáng tan mây, giống như ở trong buồng xe tràn ngập ánh sáng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, tâm tình La Thiên Trì cũng theo đó tốt lên, duỗi tay ôm nàng vào ngực: “Gia sẽ lừa nàng sao? Nói không chạm vào thì nhất định không chạm vào, có điều sau này không cho phép nàng như vậy nữa, chúng ta có một nói một có hai nói hai.”

“Nói cái gì? Ta nói đau với chàng, chàng đều không nghe thấy.” Lạc Bảo Châu vẫn nhớ rõ hành vi của hắn, nàng mới vừa nói thì hắn đã lập tức tiến vào, cái gì cũng không kịp ngăn cản.

La Thiên Trì gãi đầu: “Sau này gặp lại loại chuyện này, nàng phải lợi hại một chút, nếu nàng ném vỡ chén đĩa gì đó, có lẽ ta có thể nghe lọt.”

Lạc Bảo Châu chặc lưỡi: “Những thứ đó trong phủ chàng đều là đồ quý giá, sao ta có thể ném vỡ?”

“Cái gì mà phủ của ta, đó cũng là Hầu phủ của nàng.” Hắn cười rộ lên, cúi đầu hôn, nhớ tới nước mắt của nàng, rốt cuộc cũng biết mình lỗ mãng, thấp giọng nói, “Xin lỗi, đã nhiều ngày khiến nàng đau.”

Thời điểm hắn ôn nhu rất mê người, tốt hơn những lúc bá đạo vạn lần, Lạc Bảo Châu duỗi tay ôm cổ hắn, tùy ý hắn làm loạn.

Lúc này, kiệu của Lạc Bảo Anh cũng đang đi trên đường.

Gần tới buổi trưa, người đi đường như dệt cửi, cỗ kiệu này của nàng tuy không coi là quá mức xa hoa, nhưng tỉ mỉ chế tạo, dùng loại gỗ lim thượng hạng, rèm kiệu điểm châu hoa, lại có sáu gã hộ vệ ở bên hộ tống, nhìn qua liền biết đến từ thế gia. Cho nên người đi đường sợ đụng vào, cũng không cần kiệu phu lên tiếng đã tự giác tránh ra một đường. Chỉ khi tới một hẻm nhỏ lại không có cách nào vượt lên trước, Lạc Bảo Anh kỳ quái, ở trong kiệu dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Kiệu phu nói: “Có hai cỗ kiệu chắn ở phía trước, hình như là hai vị phu nhân nhà quan.”

Chạm nhau ở nơi chật hẹp, cần dựa vào tự giác, chỉ có một bên nguyện ý lui về phía sau thì mới có thể làm cho con đường thông suốt, nhưng mà hiện giờ hiển nhiên không phải loại tình huống này, Lạc Bảo Anh khẽ nhăn mày, thấp giọng hỏi: “Là chặn từ trước, hay là chúng ta tới trước?”

Kiệu phu nói: “Bẩm thiếu phu nhân, là chúng ta tới trước, các nàng tới sau, biết rõ kiệu của chúng ta ở phía trước nhưng các nàng vẫn cố tình đi lên.”

Đó là cố ý, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, có thể lớn mật như thế, dám chặn kiệu của thiếu phu nhân Vệ gia, tất là người có mặt mũi, nhưng sẽ là ai đây? Nàng cân nhắc một lát, nhẹ giọng nói: “Chúng ta lui kiệu về.”

Bất luận là ai, nàng vì đứa bé trong bụng thì đều phải lui một bước, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm ảnh hưởng đến em bé. Nàng vốn là người không chịu cúi đầu, nhưng từ khi lên chức mẫu thân, nàng đã học được nhẫn nại.

Trước mắt, không có chuyện nào quan trọng hơn bảo bảo của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi