DANH MÔN KIỀU THÊ

Thanh âm ôn nhu như vẫn còn quanh quẩn bên tai, Lạc Bảo Anh có thể nhìn thấy tình cảm ẩn chứa trong ánh mắt Vệ Lang như sóng trào mạnh mẽ.

Giống như có thể cắn nuốt nàng.

Tâm trạng Lạc Bảo Anh như nai con nhảy nhót trong rừng.

Dù thế nào đi nữa thì nàng cũng phải nhắc nhở bản thân, nàng đã không còn thích hắn nữa, nhưng thấy hắn bày tỏ tấm lòng, nàng lại nhịn không được có chút dao động.

Nhưng nàng không thể để Vệ Lang biết.

Nàng không nói bất kỳ lời nào, chỉ lẳng lặng nghe tiếng vó ngựa bên ngoài.

Một lát sau, không biết vì sao kiệu phu đột nhiên dừng lại, nàng đang buồn bực, phía trước truyền đến giọng nói hơi châm chọc của chàng thiếu niên: “Ta lại không biết, hóa ra Vệ đại nhân cũng ở nơi này sao?”

Là đệ đệ.

Đôi mắt Lạc Bảo Anh trợn to, hắn tới đây làm gì?

La Thiên Trì cũng cưỡi ngựa, mặc quan phục màu xanh lá của Binh Mã Tư Chỉ Huy Sứ, đang ở cách kiệu khoảng ba thước.

Hai người oan gia ngõ hẹp, Vệ Lang siết chặt dây cương, nhướn mày nói: “Bản quan đưa biểu muội về phủ, ngược lại không biết La Đại nhân tới đây làm gì? Chẳng lẽ ở Binh Mã Tư nhàn rỗi đến nỗi phải tới đường Ngọc Tỉnh dạo chơi? Nếu là vậy, có phải nên đến Tây thành dạo vài vòng hay không?”

Tây thành có nhiều trộm cắp, mà đường Ngọc Tỉnh có nhiều phủ đệ của quan viên tầm trung, ngày thường rất yên ổn.

La Thiên Trì nhàn nhạt nói: “Bản quan làm việc không cần Vệ Đại nhân chỉ điểm.”

Lúc trước, trên người La Thiên Trì không có chức quan, mỗi lần gặp Vệ Lang luôn bị chèn ép, mà bây giờ hắn đã hơn xưa, tuy Vệ Lang là Tả Công chính, nhưng không thể nhúng tay vào việc của Binh Mã Tư, thế nên lời nói của hắn mang theo vài phần ngạo mạn, bày ra mười phần kiểu cách nhà quan.

Lạc Bảo Anh ở bên trong nghe được thì cười không ngừng, phải cố nhịn để không phát ra âm thanh.

Nhưng với Vệ Lang, chút bản lĩnh này của La Thiên Trì không đáng để lọt vào mắt, dù sao cũng chưa lập được bất kỳ quân công nào, chẳng qua là ỷ vào tổ tiên phù hộ, lại có một vị cô cô tai to mặt lớn, thế nên La Thiên Trì mới có được chức quan hiện giờ. Còn Vệ Lang hắn thật sự là Trạng Nguyên lang, dựa vào năng lực được Thái Tử thưởng thức, sao có thể đánh đồng?

Hắn không để ý tới La Thiên Trì, ra lệnh cho kiệu phu nâng kiệu, tiếp tục đi về phía trước.

La Thiên Trì có chút bực bội, cưỡi ngựa đuổi theo.

Vệ Lang nói: “Hay La Đại nhân mới chuyển nhà?”

“Làm sao?” La Thiên Trì oán hận nói, “Chẳng lẽ con đường này chỉ cho ngươi đi, còn ta không được đi?”

Vệ Lang cười nhạo.

Hai người cưỡi ngựa đi hai bên cỗ kiệu, không biết còn tưởng rằng đang bảo vệ trọng thần triều đình.

Đột nhiên Lạc Bảo Anh cảm thấy đau đầu, may mà sắp đến Lạc gia, nàng cất tiếng nói: “Đa tạ Tam biểu ca, ta đã về đến nhà, huynh trở về đi.”

Nghe thấy lời này, La Thiên Trì cười rộ lên, đúng kiểu vui sướng khi người khác gặp họa.

Chân mày Vệ Lang nhíu lại, hắn làm bạn với nàng suốt cả đoạn đường, nhưng cuối cùng nàng vẫn không cảm kích, một khi nha đầu này đã vô tình thì thật đúng là không ai bằng, trong lòng hắn hơi khó chịu, nhưng hắn lại không phải là ngày đầu tiên biết được tính tình Lạc Bảo Anh, lặp đi lặp lại, khiến người ta không thể suy đoán, chỉ có thể tự trách hắn đã thích nàng.

Thế nên bây giờ đành phải chịu đựng.

La Thiên Trì cao giọng, trong lòng vô cùng vui sướng, đĩnh đạc nói: “Tam cô nương, hôm nay ta không được mời mà tự đến, hẳn là cô nương sẽ không để ý chứ? Chi bằng lại mời ta ăn bữa cơm, hoặc là…”

Hắn muốn chọc tức Vệ Lang, thế nên cố tình bày ra dáng vẻ thân mật, nhưng lại không biết rằng, Lạc Bảo Anh sợ nhất là bị người khác hiểu lầm nàng và La Thiên Trì có cái gì đó.

Đó chính là đệ đệ ruột của nàng!

Trong kiệu truyền ra âm thanh lạnh lùng: “Xin La công tử tự trọng.”

La Thiên Trì trợn mắt há mồm.

Cỗ kiệu đi vào, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lam Linh quay đầu nhìn hai vị công tử còn đang cưỡi ngựa trước cửa, nàng không biết phải nói gì, tính khí của cô nương thật sự lớn hơn bất kỳ người nào, phải biết rằng, với gia thế của Vệ Lang và La Thiên Trì, lại thêm chức quan trên người bọn họ, có ai mà không phải nhượng bộ ba phần? Cho dù là quan viên trong triều, nghe nói cũng đều phải nịnh hót lấy lòng hai người này, nhưng cô nương thì sao, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho, sao có thể tiếp tục như vậy được?

Nàng nhẹ giọng nói với Tử Phù: “Có thể làm hỏng mối nhân duyên tốt hay không?”

Tử Phù thở dài, vì nàng cũng không biết Lạc Bảo Anh đang suy nghĩ gì, nhưng với tình hình hiện giờ của Lạc Bảo Anh, cho dù không có Vệ công tử, La công tử, thì vẫn còn Hạ công tử, cũng không trách Lạc Bảo Anh tự tin như vậy. Nàng nói: “Ngươi đừng quản, không nghe cô nương nói sao, cô nương sẽ bán chúng ta đi thật đấy.”

Lam Linh le lưỡi, không dám nói tiếp.

Đã không còn nhìn thấy cỗ kiệu nữa, La Thiên Trì buồn bã mất mát, không biết tại sao tỷ tỷ phải đối xử với hắn như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn còn thích Vệ Lang, nhưng nếu thích thì hẳn là sẽ không để Vệ Lang ngoài cửa, đây là vì sao? Hắn trái lo phải nghĩ, đúng lúc này, lại thấy Vệ Lang nói một tiếng với người gác cổng, sau đó ngang nhiên đi vào Lạc gia.

La Thiên Trì ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau mới phát hiện ra nguyên nhân khiến hắn liên tiếp thua Vệ Lang.

Vì Vệ Lang là thân thích của Lạc Bảo Anh, nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước! Còn hắn, hắn chỉ là người ngoài, tỷ tỷ vì muốn tránh hiềm nghi nên mới không thân cận với hắn!

Đúng rồi, hắn phải trở thành thân thích của tỷ tỷ.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, cưỡi ngựa rời đi.

Lạc Bảo Anh xuống kiệu, lại trông thấy Vệ Lang, thầm nghĩ sao da mặt hắn dày như vậy, rõ ràng lúc nãy nàng đã bảo hắn đi, thế nên sắc mặt lạnh hơn vài phần.

Thấy biểu cảm chán ghét của nàng, Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Hôm nay ta đã sớm tới đây, lão thái thái nói hai ca ca của nàng sắp sửa thi Hương, không biết ôn sách nào cho tốt, bảo ta chỉ dạy vài chỗ, cho nên ta mới có thể gặp được nàng ở trên đường. Cửu Lí, mang đồ tới chính phòng.”

Bây giờ nàng mới thấy sau lưng Cửu Lí có một sọt sách.

Thì ra là hiểu lầm, mặt Lạc Bảo Anh giống như thiếu nước, nàng hừ hừ, nhấc chân rời đi.

Dáng vẻ không muốn người khác lại gần, khiến Vệ Lang hận không thể đi lên túm lấy nàng, sau đó nghiêm túc dạy dỗ một phen, phải để nàng cầu xin hắn rồi gọi một tiếng biểu ca, nhưng hắn biết Lạc Bảo Anh sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.

May mà nàng còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian.

Hắn đi đến chính phòng.

- ----------------

Tới tháng ba, rốt cuộc Lạc Vân đã bình an trở về, cùng lúc đó, còn dẫn theo một đám phạm nhân gồm Giang Thuận và hơn mười người khác, vì theo ý chỉ của Hoàng Thượng, phải để ba nha môn lớn ở kinh thành cùng xét xử. Nghe được tin tức tốt, cả nhà Lạc gia ra ngoài nghênh đón, Viên thị trang điểm tỉ mỉ, kẻ mày thoa son, váy áo tươi sáng gọn gàng, các cô nương đều muốn gặp phụ thân, thế nên ai cũng vui mừng, Lạc Bảo Châu lẩm bẩm nói: “Phụ thân mà không trở về, con không nhớ nổi hình dáng phụ thân ra sao nữa rồi!”

Ngoài cửa vang lên tiếng cười sang sảng, Lạc Vân đi vào nói: “Châu Châu, phụ thân ở trong lòng con nhạt nhòa như vậy sao? Mới chưa tới một năm mà đã không còn nhớ rõ?”

“Phụ thân!” Lạc Bảo Châu vui sướng cực kỳ, đầu nhỏ nhanh chóng lao vào ngực Lạc Vân.

Tiểu nữ nhi đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều thay đổi không ngừng, không phải nàng không nhớ rõ Lạc Vân, nhưng ngược lại Lạc Vân nhìn thấy nàng, phát hiện nữ nhi đột nhiên trở thành đại cô nương, có chút nhìn không quen, lúc đang quan sát nàng, Lạc Bảo Châu ngẩng đầu nói: “Bây giờ con viết chữ tốt hơn rồi, phụ thân, lát nữa con mang đến cho người xem, nếu thật sự đẹp, phụ thân mua ngựa nhỏ xinh đẹp cho con có được không?”

Cũng chỉ có mình Lạc Bảo Châu đến tận bây giờ vẫn nhớ thương chuyện này, mọi người cười rộ lên, Lạc Vân gõ trán nàng: “Vẫn không khác trước!” Hắn tới bái kiến lão thái thái, lại liếc mắt nhìn Viên thị.

Mặt Viên thị đỏ lên.

Đã lâu không gặp, trượng phu của nàng vẫn anh tuấn như vậy, tuy gầy hơn một ít, nhưng lại thêm phần rắn rỏi lão luyện, có khí chất nam tử khiến người khác cảm thấy an toàn, Viên thị bế Gia Nhi tới cho hắn xem: “Mau gọi phụ thân đi, lúc bình thường nói luôn miệng, sao bây giờ lại không nói nữa?”

Thanh âm của nàng ngọt ngào êm dịu, rất dễ nghe, Lạc Vân ở bên ngoài bận rộn công việc, căn bản không có thời gian chạm vào nữ nhân, nhất thời trong lòng dâng lên một luồng hỏa khí.

Gia Nhi nghe lời, mở miệng gọi “cha”, “cha”.

Lạc Vân vui vẻ ôm bé vào ngực, hôn lên gương mặt bụ bẫm trắng nõn, khen Viên thị: “Nuôi rất tốt.”

“Đều do mẫu thân chăm sóc, nếu nói vất vả, phải là mẫu thân.” Lúc này Viên thị không quên thổi phồng lão thái thái.

Lão thái thái cười: “May nhờ có con dâu, lần này con trở thành nhạc phụ rồi!”

“Định hết rồi sao?” Lạc Vân hỏi.

Viên thị nói sơ qua: “Bởi vì mới biết tướng công trở về, còn chưa kịp báo cho Nguyên Chiêu và Nguyên Giác.”

“Không cần nói cho bọn nó.” Lạc Vân nói, “Để hai đứa chuyên tâm đọc sách, lần sau về nhà là gặp được.”

Viên thị gật đầu.

Lúc này Lạc Vân mới nhìn Lạc Bảo Anh.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, nàng mặc áo bó tay màu hồng đào thêu hoa sen, tóc búi kiểu nha kế, cài châu hoa màu vàng nhạt, thoạt nhìn vừa nghịch ngợm lại vừa đáng yêu, nếu không chú ý tới dáng người nàng, còn tưởng đấy là một tiểu cô nương, làn da trơn nhẵn trắng nõn, dường như chỉ cần chạm vào một cái là có thể tan ra.

Hắn hơi xuất thần, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Vương thị ở kinh thành, lúc đó nàng cũng như thế này, mềm mại mỹ lệ, lại mang theo dáng vẻ ngây thơ của tiểu cô nương, khiến hắn vừa thấy đã động lòng, rõ ràng lúc ấy có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng hắn cứ phải cưới nàng.

Cũng không thể nói có hối hận hay không, chỉ là nhớ đến cảm giác khi đó, lại phát hiện đã sớm không còn, cũng không tìm lại được nữa.

Thế nên hắn nhìn thấy Lạc Bảo Anh, lập tức giống như chạm vào phần mềm mại trong tim, nhịn không được vươn tay khẽ vuốt sợi tóc nàng, cười nói: “Bảo Anh, con trưởng thành rồi.”

“Phụ thân gầy đi rồi, nhưng chúc mừng phụ thân đã làm được chuyện tốt cho dân chúng.” Lạc Bảo Anh ngoan ngoãn cười.

Lạc Vân xoa mặt nàng, sau đó nói vài câu với hai thứ nữ rồi mới đến chính phòng.

Nam chủ nhân trở về, Lạc phủ vui mừng nhộn nhịp, phòng bếp chuẩn bị thịt cá, lão thái thái ăn cơm với nhi tử, thậm chí còn uống mấy chén rượu, bởi vì quá vui vẻ, không cẩn thận nên đã say, Viên thị vội vàng bảo hạ nhân đi chuẩn bị canh giải rượu, lão thái thái uống xong lập tức đi ngủ, còn hai phu thê Lạc Vân, tiểu biệt thắng tân hôn, đương nhiên không cần nói.

- ---------------

Qua mấy ngày, đã đến lúc Vệ Hạm gả chồng, nhưng Vệ gia không biết sắp xếp khách quý kiểu gì, Vệ lão phu nhân nói với Vệ lão gia tử: “Giang Đại nhân bị vạch tội, vốn là không liên quan tới chúng ta, nhưng hắn lại là Đại cô gia của Lâm Xuyên Hầu phủ, bây giờ bị cháu ngoại trai của ta bắt, phải làm sao cho tốt đây?”

Bà lo lắng Lâm Xuyên Hầu phủ kết thù với Lạc gia.

Vệ lão gia tử hừ một tiếng: “Bà đừng xía vào, cứ theo sắp xếp lúc trước, ta không tin Lâm Xuyên Hầu ngu ngốc đến mức muốn giúp anh vợ hắn!”

Vệ lão phu nhân tâm địa nữ nhân: “Dù sao cũng là trượng phu của muội muội, nếu thật sự bị cách chức, cả họ sẽ không ngóc đầu lên được.”

Vệ lão gia tử trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Sắp đến thời điểm quan trọng, đừng nói muội muội, cho dù là nhi tử, thì cũng có thể làm gì?”

Tráng sĩ sẵn sàng cụt tay vì để bảo toàn gia tộc.

Vệ lão phu nhân hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Vệ lão gia tử, thấy trong mắt ông ấy chính là vài chục năm sóng gió trên triều đình.

Bao nhiêu người vì thế mà mất mạng, nhưng cũng biết bao người thăng quan tiến chức rất nhanh!

Cuối cùng Lâm Xuyên Hầu vẫn tới, nhìn thấy Lạc Vân cũng không tỏ thái độ gì, nhưng thật ra Hoa Trăn đã tức giận tới mức không nhịn được, Lạc gia chính là khắc tinh của nhà cô cô hắn, Lạc Nguyên Chiêu phụ biểu muội hắn, Lạc Vân lại bắt Giang Thuận, Đại cô cô lo lắng hãi hùng, đuổi tới kinh thành cầu xin phụ thân hắn, nhưng phụ thân hắn lại tuyệt tình, nói không giúp được gì.

Đại cô cô ngất xỉu trên mặt đất, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Vì phụ thân hắn rất nghiêm khắc, còn Đại cô lại dịu dàng, lúc hắn còn nhỏ luôn được bà yêu thương nuông chiều, hắn vẫn nhớ rõ phần tình cảm này, thế nên tranh thủ thời gian đến tìm La Thiên Trì nói rõ nguyên do: “Ngươi là biểu đệ của Thái Tử, Hoàng Hậu nương nương là cô cô ngươi, ngươi giúp ta một lần đi, cầu xin Hoàng Thượng thả dượng ta ra!”

Đây là chuyện lớn ở kinh thành, liên quan đến hơn mười quan viên, trong đó có mấy người là thân tín của Hoàng Thượng, thế nên Hoàng Thượng mới muốn ba nha môn lớn ở kinh thành cùng thẩm tra xử lí, nhưng không biết có thể giữ lại được mấy người. La Thiên Trì nói: “Dượng của ngươi cả gan làm lớn chuyện, ngay cả tiền thuế cũng dám ăn bớt, đó là trừng phạt đúng tội.”

“Làm gì có tội, rõ ràng là Lạc Vân mượn việc công trả thù tư, ngươi cũng biết, lúc trước hắn và dượng ta đều ở Hồ Châu, cô cô nói, vì dượng đã trừng phạt Lạc Vân, thế nên bây giờ hắn ta mới hãm hại ông ấy, lại có…” Hắn dừng một chút, cắn răng nói, “Thái Tử điện hạ ở phía sau chống lưng, hắn đã sớm muốn đối phó với dượng ta, vừa lúc nhân cơ hội hạ độc thủ.”

La Thiên Trì giận dữ: “Biểu ca làm việc quang minh chính đại, cần gì phải lợi dụng Lạc Vân để bôi nhọ huynh ấy?”

“Được, làm gì có ai không biết dã tâm của Thái Tử điện hạ?” Hoa Trăn nói, “Còn không phải là thấy dượng của ta được Hoàng Thượng trọng dụng, cản trở hắn thay đổi lối cũ sao? Nói cho cùng, chẳng qua là muốn diệt tận gốc phe đối lập mà thôi!”

Hai người tranh hơn thua, không ai chịu nhượng bộ.

Nhưng dù sao Hoa Trăn cũng đến cầu cạnh La Thiên Trì, nhíu mày nói: “Ngươi giúp ta lần này không được sao? Coi như không liên quan tới Thái Tử điện hạ, còn Lạc Vân, chẳng lẽ ngươi không thể ra tay? Chỉ cần điều tra xem hắn có chỗ nào không đúng…”

“Lạc Đại nhân là thanh quan, ta không thể giúp ngươi.”

“Thanh quan?” Hoa Trăn cười lạnh, “Thanh quan sẽ đi nương nhờ Thái Tử sao? Đây có phải là thanh quan tìm đường tiến không?”

“Bất kể như thế nào, ta sẽ không động đến Lạc Vân.” Đó là phụ thân hiện giờ của tỷ tỷ, cũng là chỗ dựa quan trọng nhất của nàng, sao hắn có thể ra tay?

Hoa Trăn nhìn chằm chằm hắn, một hồi lâu mới nói: “Có phải vì Lạc Tam cô nương không? Được, ngươi được lắm, vì một nữ nhân, ngay cả tình nghĩa huynh đệ nhiều năm cũng không để ý!” Hắn túm cổ áo La Thiên Trì, “Ngươi không muốn cầu Thái Tử, lại không chịu động vào Lạc Vân, ngươi cứ trơ mắt nhìn dượng ta… Mất công ta quan tâm ngươi như vậy, phụ mẫu ngươi đều mất, lúc tổ phụ ngươi ở sa trường, có bao nhiêu người ở bên ngoài muốn ngươi sa ngã, không có ta thì ngươi đã sớm không trụ được! Lúc La tỷ tỷ qua đời, cũng chỉ có ta ngày đêm bên cạnh ngươi, bây giờ ngươi đối với ta như vậy sao?”

La Thiên Trì tức giận nói: “Lão tử mặc kệ, ai bảo ngươi quản việc vớ vẩn làm gì? Ngươi buông tay cho ta!”

Hắn giựt tay Hoa Trăn ra, thiếu niên sức lực tràn trề, không biết ai ra tay trước, hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, lập tức xông vào đấm đá không kiêng nể gì.

Một lúc lâu sau mới dừng tay, cả hai lăn trên mặt đất, thê thảm không nỡ nhìn.

Nhìn bóng lưng đã đi xa của Hoa Trăn, La Thiên Trì đứng lên quệt máu trên khóe miệng, nói với La Uy: “Phái vài người tới canh giữ ở Lạc phủ, còn cả Lạc Vân, cho người nhìn hắn chằm chằm.”

La Thiên Trì hiểu rõ Hoa Trăn, một khi đã nảy sinh ý định, chỉ sợ không thể ngăn chặn, Hoa Trăn muốn cứu Giang Thuận, giúp cô cô hắn báo thù, sợ là sẽ nhằm vào Lạc gia đầu tiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi