DANH NGHĨA

Cảnh trên thuyền của Giang Tiêu và Hứa Kinh Trập quay tới gần bảy giờ tối. Đến cuối cả hai đều mệt lả, đặc biệt là Giang Tiêu. Cậu ta có lẽ bị “cắt” tới mức lòng đầy lửa giận, cuối cùng lại có thể nhờ vào phần nóng nảy do bị ép này để miễn cưỡng qua cửa.

Cậu ta khá áy náy với Hứa Kinh Trập, xong việc còn đặc biệt lại xin lỗi.

Hứa Kinh Trập mới thay tất cả quần áo ướt trên người ra, đang tháo tóc giả mà còn phải an ủi cậu ta: “Đây là lần đầu tiên em đóng phim mà, chưa nhiều kinh nghiệm, không nên quá áp lực,” Anh đưa ra góp ý thực tế, “Về nhớ học thuộc lại lời thoại, đặc biệt là những chỗ ngắt nghỉ lấy hơi.”

Giang Tiêu rất biết ơn anh: “Tối em có thể qua tìm anh để khớp thoại được không ạ?”

Hứa Kinh Trập sững người. Anh cảm thấy bản thân đúng là rước việc vào mình nhưng cũng không nhẫn tâm từ chối quá thẳng thừng. Anh đang đau đầu nhức óc nghĩ lý do thì Lương Ngư bỗng nhiên bước vào.

Hắn cầm áo khoác của Hứa Kinh Trập, trên người mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, điềm tĩnh nhìn Giang Tiêu.

“……….” Giang Tiêu lí nhí bảo, “Em sẽ tự mình gọt giũa lại kỹ năng đọc thoại trước ạ…… Cảm ơn thầy Hứa ạ.” Cậu ta cúi chào Lương Ngư rồi vắt chân lên cổ chuồn biến mất.

Hứa Kinh Trập ngẩn người một chốc rồi mới dở khóc dở cười bảo: “Anh dọa cậu nhóc nhà người ta rồi.”

Lương Ngư cáu kỉnh: “Mười bảy, mười tám tuổi đầu rồi, tứ chi phát triển mà đầu óc không lớn à?”

Hứa Kinh Trập: “Anh không thể bắt mọi người đều như mình được.”

“Như anh cũng được.” Lương Ngư hừ giọng, “Đúng là đứa ngốc.”

Hứa Kinh Trập không biết nói gì hơn. Anh tự mình gỡ tóc giả xuống. Vừa đứng lên, Lương Ngư đã giũ mở áo khoác. Hứa Kinh Trập khẽ cảm ơn, luồn tay vào trong ống tay áo, cả người lập tức được bao trọn trong cảm giác ấm áp.

“Đi ăn chứ?” Anh hỏi.

Lương Ngư: “Về phòng ăn,” Hắn bảo, “Tôi buồn ngủ rồi.”

Hứa Kinh Trập vừa thấy hắn bảo buồn ngủ thì thế nào cũng chịu. Chào tạm biệt đoàn phim xong, đạo diễn Lưu còn rất thông cảm: “Về nghỉ ngơi cho khỏe đi, để Kinh Trập ở cùng cậu.”

Lương Ngư liếc ông, giọng điệu có phần oán trách: “Ngài không cắt nhiều lần như thế thì bọn tôi đã sớm được về rồi.”

Hứa Kinh Trập: “……..”

Nếu thể hiện với bên ngoài là “trạng thái yêu đương” thì chắc chắn phòng của Lương Ngư không thể tách riêng được. Hắn ở chung phòng với Hứa Kinh Trập, thật lòng mà nói thì có hơi chật chội.

Tiểu Lạc đã nghỉ ngơi đầy đủ. Cô cùng Chu Hiểu Hiểu bê cơm tối vào phòng Hứa Kinh Trập. Lương Ngư có lẽ thật sự buồn ngủ nên ăn rất nhanh, ăn xong thì đi tắm ào một cái rồi về chui lên giường.

Hứa Kinh Trập đang cầm khăn tắm. Lương Ngư thấy vậy thì hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Hứa Kinh Trập: “Tôi đi ngâm nước nóng. Dầm mưa cả một ngày rồi, trên người có mùi.”

Lương Ngư trợn trắng mắt. Hắn kéo chăn che kín mặt, lầu bầu: “Anh có thể có mùi gì chứ.” Nói xong, hắn lại ngọ nguậy xuống giường, “Tôi đi với anh.”

Hứa Kinh Trập giật mình: “Không phải anh buồn ngủ à, cứ ngủ trước đi.”

Lương Ngư đi theo sau anh, sốt ruột giục: “Nói mấy lời vô nghĩa thế làm gì, nhanh đi đi.”

Hứa Kinh Trập thật ra cũng không hiểu anh tắm ở trong, Lương Ngư đợi ở ngoài là kiểu tình huống gì nhưng dường như Lương Ngư không thấy có vấn đề gì cả.

“Tôi thế này là chuyên nghiệp,” Hắn nói cho có, “Anh nhanh vào trong đi.”

Hứa Kinh Trập chỉ đành đáp ứng: “Vậy để tôi tắm nhanh một chút.“

Lương Ngư chống má ngồi ở băng ghế dài bên ngoài. Hắn không nhìn Hứa Kinh Trập, chỉ phẩy phẩy tay. Đợi Hứa Kinh Trập đi vào rồi, hắn mới lấy điện thoại ra, gọi cho Dương Kiệt Thụy.

“Ông giời nhà tôi ơi.” Dương Kiệt Thụy ở đầu bên kia giống như già tới tám mươi tuổi, “Cậu cuối cùng vẫn còn có lòng, biết gọi điện cho tôi.”

Lương Ngư không để tâm cái giọng điệu này của anh ta: “Tôi buồn ngủ lắm rồi, có chuyện thì nói đi.”

Dương Kiệt Thụy: “Cậu rốt cục làm sao vậy. Cậu có biết phim của Hứa Kinh Trập đều có đám chụp thuê chuyên chụp ảnh tin nhanh không. Cậu ta vừa vào đoàn là đám đó đã bám theo từ đầu tới cuối. Đừng nói khu bảo tồn, ở chỗ đồng không mông quạnh thì đám paparazzi với chụp ảnh thuê cũng có thể moi được mấy cậu ra. Cũng không phải tôi không cho cậu đi thăm nhưng cậu có thể tới muộn một chút cơ mà? Vội vàng tới đó như vậy để làm gì? Xông nhà đầu năm à?”

(Chụp ảnh thuê – 代拍: ý chỉ những người được trả tiền để theo đuôi, chụp ảnh các ngôi sao; người trả tiền ở đây có thể là fan hoặc có thể là các đơn vị truyền thông, báo chí.

Ảnh tin nhanh –路透: ảnh chụp nhanh để tung tin gấp, tin hot, thường chưa qua chỉnh sửa)

“Phải, lợi nhuận phim Tết của cậu được cao như vậy, Hứa Kinh Trập cũng rất hỗ trợ, rất chuyên nghiệp nhưng chúng ta đã trả phí rồi mà. Cái này đều viết hết trong thỏa thuận hợp tác rồi.” Dương Kiệt Thụy than phiền, “Lần này cậu đi như vậy, nhỡ đám chụp thuê chụp được, lên hot search quảng bá cho phim thì bọn họ có chi tiền không? Hơn nữa nếu không chụp được thì sao? Không phải cậu thành ra công cốc à?”

Tới đây thì Lương Ngư không nghe nổi nữa. Hắn vặc lại: “Sao anh biết là tôi công cốc? Anh dựa vào cái gì mà nói vậy?”

Dương Kiệt Thụy nghẹn họng, cũng không biết mình nói sai chỗ nào. Công cốc theo ý anh ta là lần này marketing không có hiệu quả thành ra công cốc, Lương Ngư nói đi đâu vậy?!

Lúc Hứa Kinh Trập tắm rửa xong đi ra thì thấy Lương Ngư ngồi ở ngoài sắc mặt không tốt lắm, như thể đang giận dữ với ai đó.

Khi hắn thấy Hứa Kinh Trập thì nhấc mí mắt, ngay sau lại nhíu mày, lạnh giọng: “Sao không sấy tóc cho khô đi?”

Hứa Kinh Trập hất phần tóc mái: “Sấy một lúc rồi, sợ để anh đợi.”

Lương Ngư bị một câu nhẹ nhàng như vậy làm cho nghẹn. Hắn im lặng một lúc rồi đứng lên khoác vai Hứa Kinh Trập: “Về ngủ thôi, buồn ngủ muốn chết rồi.”

Phòng ở tại nhà dân không to lắm nhưng giường cũng được hai mét. Lương Ngư nhường một nửa chăn cho Hứa Kinh Trập, nằm xuống được một giây là im phăng phắc.

Hứa Kinh Trập vừa tắm xong nên chưa ngủ được. Anh nằm thẳng người, qua một lúc lại nghiêng đầu nhìn Lương Ngư. Hắn quay mặt về phía anh, đang ngủ rất yên tĩnh. Thứ đầu tiên Hứa Kinh Trập để ý tới là lông mi của Lương Ngư. Anh chăm chú nhìn từng sợi một, hoài nghi không biết có phải mi nối hay không.

Chắc do lại quá gần, hơi thở của anh làm phiền tới hắn nên Lương Ngư xoay xoay đầu, càng rúc sâu vào trong chăn hơn. Hứa Kinh Trập cảm thấy hành động này của hắn vừa trẻ con vừa thú vị, không kìm được nên bật cười không thành tiếng.

Nửa đêm Hứa Kinh Trập dậy đi vệ sinh. Vừa xuống giường, Lương Ngư ở bên cạnh hình như cũng tỉnh. Hắn mơ màng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

Hứa Kinh Trập tưởng hắn đang nói mớ, dỗ như dỗ trẻ em: “Đi vệ sinh, anh ngủ đi.”

Lương Ngư: “Anh đi nhanh đi, tôi chờ anh.”

Hứa Kinh Trập không hiểu đối phương muốn chờ anh làm gì nhưng vẫn nhanh chóng giải quyết vấn đề rồi quay lại giường.

Lương Ngư đúng là đang đợi anh, tuy rõ ràng đã buồn ngủ tới mức đầu óc không tỉnh táo rồi nhưng vẫn cuốn chăn lại, bọc lấy Hứa Kinh Trập.

Sáng hôm sau có cảnh của hai nhân vật chính nên Hứa Kinh Trập phải dậy sớm hóa trang. Theo lý mà nói Lương Ngư chắc chắn sẽ ngủ nướng, kết quả Hứa Kinh Trập vừa động đậy một cái, hắn đã tỉnh lại.

“Anh ngủ tiếp một lúc nữa đi.” Hứa Kinh Trập khuyên hắn, “Tôi bảo Tiểu Lạc mang bữa sáng tới cho anh.”

Lương Ngư đang đắp chăn ngang eo, coi bộ dạng có chút cáu kỉnh sau khi tỉnh dậy nhưng vẫn có thể nói năng tử tế với Hứa Kinh Trập: “Hôm nay anh với La Dao Duệ quay cảnh gì?”

Hứa Kinh Trập lựa lựa nhặt nhặt chi tiết để khái quát nội dung cho hắn.

Lương Ngư bĩu môi, cáu kỉnh: “Còn có cảnh hôn à?”

Hứa Kinh Trập buồn cười bảo: “Hôm nay chưa quay.”

Lương Ngư: “Vậy khi nào quay?”

Hứa Kinh Trập: “Về Hoành Điếm mới quay, tới lúc đó anh đừng xem là được rồi.”

(Hoành Điếm: là phim trường nhân tạo lớn nhất Trung Quốc)

Sớm nhất cũng phải tháng Tư mới về Hoành Điếm, thời gian Lương Ngư tới thăm có kéo dài nữa cũng không thể ở hơn một tháng được. Thêm vào đó sang tháng Ba còn có tuần lễ thời trang Paris, Lương Ngư với tư cách nghệ sĩ nam có tài nguyên thời trang mạnh nhất trong nước, chắc đã có cả sập thiệp mời được gửi tới tay rồi.

Nghĩ tới chuyện tiếp đây sẽ có một khoảng thời gian gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, Hứa Kinh Trập không biết vì sao lại cảm thấy rất cô đơn. Anh hỏi: “Lần này anh tới ở mấy ngày?”

Lương Ngư: “Tới sinh nhật anh.”

Hứa Kinh Trập nhớ ra 06/03 là tới sinh nhật mình. Hôm đấy chắc chắn bên đoàn phim sẽ có hoạt động quảng bá. Lương Ngư hôm đó ở cùng anh, với quan hệ bọn họ mà nói thì cũng là một cách marketing thông thường. Chuyện này trong thỏa thuận lúc trước đã bàn bạc cả rồi. Vì sự phát triển trên con đường sự nghiệp của hai người, vì sự hòa thuận của ekip cũng như để duy trì hình tượng với bên ngoài, bất luận thế nào, hai người họ đều phải cần cù diễn tiếp.

Hứa Kinh Trập trầm ngâm một lúc. Không biết anh nghĩ những gì, tới lúc phục hồi tinh thần thì thấy Lương Ngư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không di chuyển. Anh nghĩ hắn có chỗ nào không thoải mái, lo lắng hỏi: “Sao thế? Đói hả? Để tôi giục Tiểu Lạc cho anh.”

Có chút xấu hổ xẹt qua mặt Lương Ngư. Hắn nhìn Hứa Kinh Trập bảo: “Không phải đói….. Tôi muốn đi vệ sinh.”

Hứa Kinh Trập vẫn chưa hiểu ra. Anh thậm chí còn muốn lại giúp: “Nhiễm lạnh sao? Đau bụng à? Có cần tôi đỡ anh không?”

Lương Ngư thật sự tức tới bật cười. Hắn nhìn chằm chằm Hứa Kinh Trập, nghiến răng: “Thầy Hứa à, anh thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế? Tôi với anh không giống nhau. Tôi có ham muốn trần tục, hiểu chưa?”

Hứa Kinh Trập: “…….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi