DANH NGHĨA

Khi Lương Ngư an ủi ai đấy thì thường xuyên khiến người ta cảm thấy cái mồm hắn đúng là đồ thừa. Ngay cả Hứa Kinh Trập cũng không cách nào hiểu nổi sao hắn lại có thể nói đến mức bản thân tức giận, mà còn tức giận một cách đặc biệt có lý lẽ, khiến người khác không sao cãi lại được.

Hai người bàn luận về vấn đề này ngay tại phim trường, cũng chẳng ngại ngần ai. Không ít người nhìn thấy bộ dạng đen mặt của Lương Ngư. Hứa Kinh Trập không cảm thấy gì, kết quả sau khi về phòng lại nhận được điện thoại của Trương Mạn.

“Em với thầy Lương cãi nhau à?” Cô hỏi rất chi là thẳng thắn. Từ sau khi hai người ở bên nhau, vì để thể hiện sự tôn trọng mà hai bên quản lý đều gọi nửa còn lại của ông chủ mình một tiếng “thầy”, không còn tùy tiện gọi hẳn tên họ như lúc trước.

Hứa Kinh Trập cảm thấy khó hiểu. Anh nhìn qua Lương Ngư đang một lần nữa gọi đồ ăn ship ngoài. Người này nhanh giận mà cũng nhanh nguôi, vì không hài lòng với cơm do đoàn làm phim đặt nên bắt đầu tìm nhà hàng khác, cuối cùng còn đặc biệt gọi điện thoại qua để đặt cơm, xác nhận tránh những món Hứa Kinh Trập kiêng ăn.

Giọng hắn có hơi lớn, đến Trương Mạn cũng nghe thấy.

Đầu bên kia im ắng một cách kỳ lạ mất mấy giây, giọng điệu nghe có chút chán nản: “Lúc chị xem ảnh còn tưởng hai người nghiêm trọng tới mức muốn ly hôn rồi.”

Hứa Kinh Trập chỉ đành hỏi: “Rốt cuộc bọn họ chụp ảnh gì vậy?”

Trương Mạn: “Cái gì mà “Lương Ngư mắng mỏ Hứa Kinh Trập trước mặt nhiều người” rồi “Hứa Kinh Trập im lặng, không có gì để nói”, còn cả “lúc quay về khách sạn như thể người dưng, cả quãng đường không hề có chút dấu hiệu làm hòa.”

Hứa Kinh Trập nhớ lại, bọn họ đúng là không nói gì cả. Vì lúc về Lương Ngư mua một đống đồ, hai tay đều lỉnh kỉnh nên không thể kề sát cạnh nhau cũng không thể nắm tay. Lúc ấy Hứa Kinh Trập muốn xách bớt một túi giúp hắn nhưng lại bị từ chối, Lương Ngư không đời nào để cho anh làm việc nặng.

Trương Mạn nghe xong cũng không biết nói gì, hỏi anh: “Hay là em tự đăng Weibo khoe khoang tình cảm một chút đi?”

Thật ra mấy hôm trước Hứa Kinh Trập mới đăng một bài về việc Lương Ngư tới thăm, đăng thêm bài nữa thì cũng không biết đăng gì.

Dù sao mấy tin kiểu paparazzi này, nếu chưa lan rộng thì Dương Kiệt Thụy và Trương Mạn đều không có ý định quản. Hứa Kinh Trập có thể mượn cớ ở đoàn phim không xem điện thoại để lờ đi. Còn về Lương Ngư, chỉ cần tối nay hắn không bắt ngay chuyến bay đêm rời đi thì cái tin này hôm sau sẽ tự nhiên hết hot.

Nói đùa đấy à, chồng chồng cãi nhau cái gì. Dù cho đầu giường cãi nhau thì cuối giường lại làm hòa, người ta gọi đây là tình thú!

Ăn cơm xong, Hứa Kinh Trập vẫn không kìm được mà lướt xem bình luận về “Người gác rừng”.

Quả nhiên giống như Lương Ngư nói, gần như toàn bộ đều là bình luận khen. Năng lực đạo diễn của Lâm Chước Dự rất được thừa nhận, lại thêm sự góp mặt của Lương Ngư, muốn quay phim chán cũng khó.

Có rất nhiều nhà phê bình phim đã sắp tôn Lương Ngư lên làm thần. Nếu không phải Hứa Kinh Trập biết tài khoản của mấy nhà phê bình phim này thì ngay cả anh cũng nghi ngờ không biết có phải Lương Ngư bỏ tiền ra mua không nữa.

Trong số đó có một người viết thế này: “Lâm Chước Dự và Kiều Chân Khiêu là hai phong cách hoàn toàn khác biệt. Lương Ngư ở trước ống kính của bọn họ sẽ tạo ra phản ứng hóa học rất đáng kinh ngạc. Cậu ta trong “Người gác rừng” vô cùng bướng bỉnh. Cũng chỉ Lương Ngư mới có thể thể hiện được một cách tự nhiên cái vẻ của người dân bản địa mà hoàn toàn không cần qua hóa trang. Cậu ta quá đỗi thần kỳ. Giây phút khuôn mặt cậu ta xuất hiện trên màn ảnh, bạn sẽ dường như nhìn thấy được dáng vẻ của Mạc Hà. Phương Bắc, phương Bắc, đi tiếp nữa về phương Bắc, bạn sẽ có thể thấy Lương Ngư, thấy những người gác núi.”

Hứa Kinh Trập đọc đi đọc lại bình luận này mấy lần. Anh thật sự rất thích, sau cùng còn chụp lại màn hình. Lương Ngư ở bên cạnh anh, không kìm được nhắc: “Em đừng xem của anh mãi thế, nhìn xuống dưới đi, anh ta có nhắc tới em đấy.”

Hứa Kinh Trập không dám nhìn xuống dưới. Anh có chút ngờ vực: “Anh không bỏ tiền ra mua bình luận cho em chứ?”

“……..” Lương Ngư nghiến răng, nói, “Anh mua cho em kiểu gì? Trả nửa tiền, mua một nửa hả?”

Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng có lý. Anh chuẩn bị tâm lý một lúc rồi mới tiếp tục xem xuống dưới.

Từ đầu tiên mà nhà phê bình dùng khi nhắc tới Hứa Kinh là “niềm vui bất ngờ”, ý chỉ không ngờ phần đất diễn của anh lại gần bằng với Chu Cửu Lâm.

“Vốn cho rằng nhân vật của Hứa Kinh Trập xuất hiện trong phim sẽ rất đột ngột, không ngờ xem thì lại thấy hoàn toàn không phải vậy. Diễn viên lợi hại ở chỗ khiến bạn quên đi mối quan hệ ngoài đời thực giữa cậu ta và những nhân vật khác. Tôi xem hết bộ phim thì đã cảm thấy quan hệ ngoài đời thực của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư là giả. Bọn họ một người muốn rời khỏi phương Bắc, một người chỉ muốn ở lại trong núi. Cuối cùng, khi đã định trước phải rời xa, Hứa Kinh Trập thể hiện cái cảm giác tự do và được giải thoát thật sự quá chân thực. Chân thực đến mức nó lộ ra trên mặt cậu ta, có thể cảm thấy mỗi lỗ chân lông của cậu ta đều viết một chữ “Trốn” thật to. Thậm chí còn khiến tôi nghi ngờ không biết liệu có phải tình cảm chồng chồng của cậu ta với Lương Ngư gặp trục trặc, cậu ta cực kỳ muốn ly hôn không.”

Hứa Kinh Trập: “……..”

Anh cảm thấy người này đang khen anh nên theo bản năng, muốn chụp lại màn hình.

Kết quả Lương Ngư lại không đồng ý.

“Viết cái quỷ gì vậy?!” Lương Ngư tức giận, “Khiếu nại anh ta, để hệ thống xóa bình luận này cho anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi