DÀNH QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI ĐỂ YÊU EM



Ngày mười lăm sau khi Nam Cung Dạ rời đi là một ngày cuối tuần vì vậy không cần phải đi làm.Là cuối tuần nhưng Lãnh Nhược Băng cũng không cảm thấy có gì khác biệt, cho dù không phải lên công ty nhưng cô vẫn dậy sớm.Bản vẽ thiết kế của cô đã được hoàn thiện, phần dựng hình và bản vẽ kỹ thuật đã làm xong, tiếp theo cô sẽ tự làm mô hình.

Cô cần một căn phòng riêng để làm việc nhưng chưa xin chỉ thị nên cô không dám sử dụng một căn phòng của Nam Cung Dạ vì vậy cô đã mua một máy khắc laser trong phòng và mua thêm nhiều công cụ khác nhau để xây dựng mô hình.Bởi vì Nam Cung Dạ không ở đây cho nên cô không để ý lắm đến hình tượng của mình, sau khi ngủ dậy cô ngồi vào bàn bắt đầu làm mô hình kiến trúc mà không cần rửa mặt.Lúc này cô mang theo một vẻ đẹp lười biếng.


Mái tóc dài màu ngọc trạch có chút lộn xộn mà rủ xuống bờ vai, bộ quần áo ngủ bằng vải cotton trắng khiến cô giống như thiếu nữ mười tám ngây thơ, trong sáng.

Thấy cô không ai có thể nghĩ rằng cô lại là một sát thủ bóng đêm có thể đoạt tính mạng người khác.Trong nửa tháng Nam Cung Dạ rời đi cô rất bình tĩnh, hơn nữa còn có cảm giác nhẹ nhõm và bình yên.

Không cần đối mặt với anh nên cô hành động một cách tùy ý, tự nhiên hơn.Nhưng hôm nay cô bắt đầu mong chờ sự trở lại của anh bởi cô phải báo cáo công việc của mình, cô rất muốn có được sự đồng ý của anh sau đó giành được quyền thiết kế kiến trúc mang tính bước ngoặt.


Sau khi nhìn thấy Lạc Hành ý muốn trả thù trong cô càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, cô nóng lòng nhìn thấy Lạc Hành khóc lóc đau khổ trước cổng địa ngục.Dưới lầu có tiếng còi hơi truyền đến, trong lòng Lãnh Nhược Băng có chút mong chờ.

Cô đặt dụng cụ trong tay xuống rồi chạy đến bên cửa sổ mở một kẽ hở trên rèm nhìn xuống dưới.Người xuống xe không phải Nam Cung Dạ mà là Úc Lam Khê.Lãnh Nhược Băng nhíu mày, cô không thể nghĩ ra lý do mà Lam Khê đến đây.

Ngày đầu tiên đến Long Thành cô dựa vào ánh mắt Úc Lam Khê nhìn Nam Cung Dạ lúc ở sân bay để phán đoán, Úc Lam Khê thích Nam Cung Dạ.Đối với Úc Lam Khê này Lãnh Nhược Băng không hiểu rõ, phán đoán đầu tiên của cô là Úc Lam Khê tới ‘thanh trừ phản loạn’.

Thử hỏi người phụ nữ nào có thể cho phép một người đàn ông mà cô ta thích bao nuôi một người phụ nữ bên ngoài không? Hơn nữa Nam Cung Dạ có tình ý với cô ta.Nam Cung Dạ coi trọng Úc Lam Khê, Lãnh Nhược Băng hiểu rất rõ, một Đế vương mặt lạnh tàn bạo có thể thỏa hiệp với người phụ nữ xa lạ để bảo vệ một người phụ nữ, điều này cho thấy anh quý trọng người phụ nữ này biết nhường nào.Lãnh Nhược Băng hơi tự giễu cười, cô xoay người bước ra khỏi phòng, đi xuống lầu.


Cô không muốn trở thành một con rùa rụt cổ.Khi cô đi xuống cầu thang Úc Lam Khê đã đứng trong phòng khách đang ngẩng đầu nhìn cô.Trang phục của Úc Lam Khê vẫn hiền thục ưu nhã, ánh mắt nhìn Lãnh Nhược Băng cũng không có quá nhiều cảm xúc, mà càng thêm hiếu kỳ, dò xét.Khi Lãnh Nhược Băng bước xuống bậc thang cuối cùng, Úc Lam Khê khẽ nói: "Cô chính là Lãnh Nhược Băng?”Thật ra lúc đầu Úc Lam Khê không hề biết đến sự tồn tại của Lãnh Nhược Băng, khi trò chuyện với Dụ Bách Hàn, Dụ Bách Hàn đã lỡ lời khiến cô biết trong biệt thự Nhã Các của Nam Cung Dạ lại có phụ nữ, vì vậy cô ấy đã đến để xem đó là loại phụ nữ nào mà lại thu hút được anh.

Anh đã cô đơn hai năm, cô vui mừng nghĩ rằng anh sẽ không còn bao nuôi phụ nữ, mỗi ngày cô đều chờ anh sẽ đồng ý kết hôn với cô.Trước kia lão gia chủ Nam Cung Tuấn đã nói trước mặt cô và Nam Cung Dạ rằng tương lai cô sẽ trở thành bà chủ của Nam Cung gia cho nên từ lâu cô đã tin rằng mình là người phụ nữ của Nam Cung Dạ.Thật ra vị trí phu nhân Nam Cung gia cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất vẫn là cô rất thích Nam Cung Dạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi