DÀNH QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI ĐỂ YÊU EM



Lãnh Nhược Băng suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu cười nói: "Cảm ơn anh ấy đã chăm sóc tôi hơn một tháng qua."Chăm sóc thế nào đây? Lời nói này cũng thật qua loa quá đi.Quản Vũ có chút thất vọng, người phụ nữ vô tình kia ngay cả một câu khách sáo hoặc nói dối làm Dạ thiếu vui cũng không muốn nói."Dạ thiếu nói Lãnh tiểu thư có thể không cần vội vàng dọn ra ngoài, lấy phòng ở lại bao giờ có chỗ ở mới rồi chuyển sau cũng được."“Không cần, tôi ở khách sạn.” Cuối cùng cô vẫn phải rời đi.


Còn nói lấy một phòng ở lại? Với cô Nhã Các là nơi sỉ nhục cho nên cô không thể ở lại thêm dù chỉ một ngày, tốt nhất cô vẫn nên ở trong khách sạn thì hơn.truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và t.r.u.y.e.n.h.d.1Bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của Quản Vũ, Lãnh Nhược Băng lên tầng thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng.

Cô có rất ít thứ, chỉ là một chiếc vali nhỏ.

Cô hiếm khi trang điểm cũng không có nhiều quần áo nên đồ dùng cá nhân mà cô mang theo rất ít.“Lãnh tiểu thư muốn ở khách sạn nào, tôi tiễn cô nhé?” Quản Vũ nói.“Không cần đâu.” Lãnh Nhược Băng cười từ chối: "Tôi sẽ tự đi taxi.


Làm phiền quản đặc trợ giúp tôi xin nghỉ một ngày.”Nói xong Lãnh Nhược Băng lại nở nụ cười tao nhã với Quản Vũ sau đó kéo theo chiếc vali nhỏ rời khỏi Nhã Các, đi thêm một đoạn đường đầy tuyết vừa hay xe taxi tới rồi nhanh chóng rời đi.Quản Vũ đứng ở cửa Nhã Các hồi lâu, cuối cùng thở dài, người phụ nữ này thật là vô tình, rời đi nhanh như vậy không chút lưu luyến.

Cô giống như một cơn gió nhẹ sau khi thổi qua trên mặt đất cũng không có dấu vết dịch chuyển, như thể chưa từng đến bao giờ.Sau khi Lãnh Nhược Băng rời khỏi biệt thự, Quản Vũ nhanh chóng trở lại công ty và báo cáo với Nam Cung Dạ.

Dù đã đoán trước rằng kết quả báo cáo có thể khiến Nam Cung Dạ không hài lòng nhưng anh ta vẫn phải đến gõ cửa văn phòng chủ tịch.“Dạ thiếu, Lãnh tiểu thư đã ký xong bản thỏa thuận chia tay.” Đứng trước bàn làm việc của Nam Cung Dạ, Quản Vũ cảm thấy như đi trên lớp băng mỏng.“Ừ.” Nam Cung Dạ gật đầu có vẻ bất cần, vẫn dùng ngón tay lật xem hồ sơ: "Cô ấy có nói gì không?”“Cô ấy nói… cảm ơn Dạ thiếu đã chăm sóc cô ấy hơn một tháng qua.” Trái tim của Quản Vũ dần chìm vào đáy biển sâu, anh biết đây nhất định không phải là điều mà Nam Cung Dạ muốn nghe nhưng anh không dám nói dối.Tay của Nam Cung Dạ chợt dừng lại, anh đột nhiên xé toạc một kẽ hở trên tài liệu, đôi mắt tối sầm: "Chỉ câu này thôi?"“Vâng.” Quản Vũ căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, ánh mắt của Dạ thiếu rõ ràng là muốn giết người.“Cô ấy đang ở đâu?” Giọng của Nam Cung Dạ như lướt qua một tảng băng mang theo từng tia hơi lạnh.“Lãnh tiểu thư đã rời khỏi Nhã Các và dọn vào khách sạn.” Quản Vũ can đảm nói hết lời.Đột nhiên tài liệu trong tay Nam Cung Dạ bay ra đập vào tường, giọng nói của anh cũng lạnh lùng vang lên phía trên phòng làm việc: "Cô ấy rời đi vội vàng như vậy!"Anh từ lâu đã biết cô là một người phụ nữ vô tâm mà lời chia tay cũng là anh đề ra, nhưng sau khi thực sự biết sự vô tâm của cô, anh vẫn rất tức giận.


Có phải anh rất không hấp dẫn khiến cô phải vội vàng trốn khỏi nơi ở của anh như tránh bệnh dịch?Quản Vũ run rẩy cầm tập tài liệu lên, cố gắng thuyết phục: "Dạ...!Dạ Thiếu, tại sao phải tức giận chỉ vì một người phụ nữ.

Nếu cô ấy đã vô tình như vậy sao ngài phải quan tâm đến cô ấy? Về sau sẽ không tiếp xúc thân mật, có lẽ mấy ngày nữa ngài sẽ quên sạch cô ấy cũng nên."Nam Cung Dạ cười lạnh, khuôn mặt tối sầm nhìn chằm chằm vào Quản Vũ, ánh sáng lạnh lẽo từ trong mắt như muốn đóng băng không khí: "Ai nói với anh rằng tôi quan tâm đến cô ấy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi