ĐÁNH RƠI TÌNH YÊU

Phi Phương bị tia nắng chói chang ngoài cửa sổ làm cho thức giấc.cô khẽ nhăn mặt.mi tâm nheo lại.

Cảm giác đầu đau như búa bổ.toàn thân nhức mỏi ê ẩm không còn chút sức lực, Phi Phương khẽ cựa mình nhưng không thể nhúc nhích, thân thể bị ai đó ôm chặt, rất chặt.

Phi Phương mở choàng mắt hoảng hốt nhìn xuống cánh tay to lớn, cứng cáp đang ôm chặt người mình.bên tai vang lên hơi thở đều đều sát gần.Hơi thở rất quen thuộc.

"Mạc Danh Dương"

Phi Phương vội dùng tay bịt miệng để không thét lên.

Sự việc hôm qua liền như 1 thước phim quay chậm hiện về trong tâm trí cô.

Cô buồn nên đi uống rượu cùng Minh Hòa.sau đó thì say không biết gì nữa....vậy chuyện này là sao đây?sao Mạc Danh Dương lại xuất hiện vậy?rõ ràng cô đã kí vào đơn li hôn và ra đi rồi cơ mà?

Phi Phương suy nghĩ đến mức đầu muốn nổ tung...

Mạc Danh Dương vẫn không có động tĩnh gì..xem ra vẫn còn đang ngủ...

Phi Phương len lén gỡ tay Danh Dương ra khỏi người mình,ngồi dậy vơ lấy quần áo, vừa cử động 1 cái giữa 2 chân liền truyền đến cơn đau nhói khiến Phi Phương kêu lên.

- a....

Điều đó cho Phi Phương biết tối qua cô và Danh Dương đã xảy ra chuyện gì...cô cắn răng khẽ liếc người kia, anh ta vẫn nhắm mắt, cô thở hắt ra 1 hơi nhịn đau ôm lấy quần áo bước xuống khỏi giường, không ngờ lại bị cánh tay rắn chắc sau lưng kéo lại lần nữa.

Danh Dương không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ.anh dùng sức kéo 1 cái.Thân thể lòa lỗ sáng bóng của của Phi Phương bị kéo nhào vào lồng ngực rắn chắc của anh.giọng anh trầm trầm vang lên.

- em muốn chạy đi đâu?

Phi Phương cứng ngắc trong lòng anh.da thịt 1 lần nữa tiếp xúc khiến toàn thân cô nóng ran.

- anh...anh bỏ...tôi ra...anh là giả vờ ngủ sao?

Danh Dương khẽ mỉm cười dụi mặt vào cần cổ trắng ngần, thơm dịu của cô khẽ hít thở,thực ra anh đã thức dậy từ rất sớm.anh cứ nắm yên ôm cô như vậy trong lòng dễ chịu khoan khoái vô cùng.đến khi thấy cô lén lút muốn trốn đi thì hơi buồn cười.giọng vang lên đầy trêu chọc.

- bỏ em ra?em muốn thế thật à?

Phi Phương cảm nhận từng hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt vào cổ nghe nhột nhột, cô cố giãy ra.

- đúng vậy?xin anh buông ra đi, tôi phải đi, phải rời khỏi đây?

Danh Dương thấy điệu bộ dứt khoát của cô thì cau mày, tay vô thức di chuyển xuống cái mông tròn trịa của cô bóp 1 cái.

- a....anh...anh làm gì vậy?

- em muốn đi?tôi không cho phép?em giám đi?

- ý anh là gì?vì sao không cho tôi đi?đơn li hôn tôi cũng kí rồi còn gì nữa?

- li hôn?em đang nằm mơ à?cái đơn kia tôi đã cho nó trở thành giấy vụn rồi.

Phj Phương nghe vậy thì 1 lòng muốn giãy dụa.thoát ra khỏi vòng ôm của Danh Dương.cơn đau giữa 2 chân lại ập đến khiến cô nhăn mặt.người co lại.

- a...

- sao vậy?còn đau lắm hả?

Phi Phương thầm rủa?

Danh Dương?còn không phải do tên khốn nhà anh ban cho hay sao?

Danh Dương càng ghì chặt cô.tay khẽ xoa xoa cơ thể cô.chất giọng bỗng trở nên ngọt ngào.

- lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.em sẽ không đau nữa...

Phi Phương trợn trừng mắt?còn có lần sau nữa?người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì vậy?

Phi Phương há miệng ngoạm vào tay Danh Dương.dùng toàn bộ sức lực vùng ra, vì dùng sức quá nhiều nên mất đà lăn xuống giường.

"Bịch" 1 tiếng.thân thể không 1 mảnh vải nằm chỏng chơ trên sàn nhà.đau ê ẩm hết cả người.

Danh Dương từ trên giường bước xuống.thân hình cao lớn.tráng kiện trần trụi hiện ra mồn một trước mặt Phi Phương.cô ôm mặt thét lên.

- a....a...

Danh Dương không thèm để ý đến tâm trạng của cô.ôm cô đi 1 mạch vào phòng tắm thả cô xuống bồn tắm.

- la hét cái gì?em làm như mình vô tội lắm.đêm qua là ai câu dẫn tôi hả?

2 mắt Phi Phương vẫn nhắm tịt lại.nói.

- tại sao lại như vậy?rõ ràng tôi đi uống rượu cùng Minh Hòa?sao giờ lại ở trên giường của anh chứ?

Cô nghe Danh Dương gầm lên.

- Hoàng Phi Phương?em giám nói lần nữa xem.nếu tôi không đến kịp lúc thì em với cậu ta sẽ đưa nhau đi thuê phòng khách sạn phải không?em trách tôi phá hư chuyện tốt của em với cậu ta à?

Con bà nó?chết tiệt?

- ý tôi không phải như vậy? Anh là đồ bỉ ổi?chính anh lợi dụng lúc tôi say....anh đã không yêu tôi?sao lại làm vậy với tôi chứ?anh nói đi?tại sao hả?

Phi Phương vừa nói vừa kích động đấm ngực anh...

Danh Dương túm lấy 2 tay đang vung loạn của cô.gầm nhẹ.

- tại sao à?giám chê tôi yếu sinh lí?đó là cái giá mà em phải chịu?

- cái gì?

- tôi nói?đêm hôm qua em giám to gan chê bai năng lực của tôi...tôi đành phải chứng minh cho em thấy.thế nào?có khiến em thất vọng không?hửm?

- anh...anh nói bậy?tôi hoàn toàn không nhớ gì hết.

- à ha...em không nhớ.thế thì tôi đành phải thực hành lại lần nữa cho em nhớ nhỉ?

- không....không được.

Nhưng đã quá muộn.Phi phương bị Danh Dương mạnh mẽ ôm lấy.anh ôm cô nhấc cô ra khỏi bồn tắm.để cô đứng vịn lấy thành bồn.anh cúi xuống chiếm lấy môi cô.hôn nhiệt tình.

Phi Phương 1 lần nữa bất lực rơi vào vòng xoáy dục vọng của anh.không có lối thoát, không thể chống cự.trên môi bật ra tiếng "ưm.ưm " đầy dụ hoặc.

Danh Dương rời khỏi môi cô, nham nhở cười.

- thế nào?nhớ ra được chút nào chưa?

- anh...anh xấu xa....

Anh vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng mọng kia.cười cười.

- tôi xấu xa?hay là em cũng rất muốn tôi làm như vậy với em hả?

- tôi..tôi không có.không muốn.

- muốn hay không không phải em nói là được.

Dứt lời môi anh lại phủ lên.tay anh đồng thời vuốt ve tấm lưng trần nuột nà của cô sau đó di chuyển xuống mông cô bóp nhẹ.tiếp đó thì len lỏi vào giữa nơi tư mật đã bắt đầu ướt át trêu chọc.

Phi Phương cả người mạnh mẽ run rẩy.cô đưa tay bấu chặt lưng anh.thở hổn hển.

- như vậy mà em đã không chịu nổi?

- cầu xin anh....dừng lại đi....tôi...tôi không được...

Danh Dương cười nhẹ.bên dưới vẫn tiếp tục trêu đùa cô.

- cái gì không được?em nói thử xem?

- anh...dừng lại...đi?tôi....

- dừng lại....cơ thể em ướt át như vậy....tôi dừng lại em nỡ sao? Tiểu hồ ly?

- không?.....

Lời nói sau cùng của Phi Phương bị Danh Dương nuốt trọn.

Trong phòng tắm? Thân thể trần trụi dây dưa của đôi nam nữ trở nên thật đẹp.

Phi Phương vô lực bị anh điều khiển như 1 con búp bê.cô bị anh lật úp lại.từ phía sau tiến vào.

- ahh....ahh...xin anh....đừng.....dừng lại...

- yên tâm.tôi sẽ không dừng lại...

Cơ thể cô lắc lư theo nhịp điệu của anh.cứ như vậy suốt gần 1 giờ đồng hồ.

Sau khi kết thúc cuộc hoan lạc.Phi phương mơ hồ bị Danh Dương ôm vào lòng.2 người cùng tắm chung.sau đó anh ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Khi bình tĩnh trở lại Phi Phương thấy mình đã quần áo chỉnh tề ngồi dưới phòng ăn dưới lầu.

Hiện tại là buổi trưa.Thím Hoa cũng đã chuẩn bị xong bữa trưa.bày ra đầy 1 bàn...Cô ngẩn ra nhìn mà không động đũa..

Danh Dương đột ngột trở nên dịu dàng như vậy khiến cô bất an.cô không biết mình nên làm gì nữa.

- em ăn đi.tối hôm qua giờ mất sức như vậy chắc cũng đói lắm rồi.

Giọng điệu của anh cất lên mờ ám khiến cô bất giác nhớ lại cảnh tượng đỏ mặt tía tai lúc nãy trong phòng tắm.bên dưới của cô đã đau giờ lại càng đau rát hơn.Phi phương cắn cắn môi.quay mặt đi chỗ khác không nói gì?

- em không ăn?hay muốn tôi tự tay đút cho em ăn?

Phi phương giật thót.

- không...không cần.tôi..tôi tự ăn.

Nói xong, cô cúi đầu ăn lấy ăn để?cô ăn nhanh đến nỗi bị sặc.ho sặc sụa.

Danh Dương đưa tay vỗ vỗ lưng cô.

- xem em kìa....ăn từ từ thôi...

Phi Phương với tay lấy li nước trên bàn uống 1 ngụm.sau khi bình tĩnh lại cô dứt khoát nhìn anh.kiên định nói.

- tôi suy nghĩ rất kĩ rồi...tôi sẽ đi...

Nhớ đến những lời Hải Yến nói hôm đó.cô biết mình không thể ở lại...

Hải Yến nói đúng.Danh Dương thuộc về cô ấy chứ không phải cô...không 1 ai chấp nhận cô cả....không 1 ai...

Ngay cả bố mẹ.người cô tin tưởng nhất cũng không thật lòng mà chỉ muốn lợi dụng cô...

Lòng cô trở nên thật bi thương...

- em muốn đi trừ khi tôi cho phép.bằng không thì đừng mơ...

- tại sao lại ép buộc tôi.lúc trước tôi trở thành vợ anh là 1 sai lầm.tôi biết mình sai rồi?anh cũng đâu có yêu gì tôi.người anh yêu chỉ có Hải Yến.tôi chấp nhận ra đi anh nên vui mới phải?

- em câm miệng lại cho tôi.em muốn đi đúng không?được thôi?cứ đi nếu em có bản lĩnh....

Nói xong Danh Dương rút điện thoại ra bấm số gọi.

- alo...bố vợ à..

Người Phi Phương cứng lại trong chốc lát.

- vâng...vợ con tỉnh lại rồi.bố yên tâm?...khoản tiền vay kia con có thể giúp bố...nhưng mà....vợ con không hiểu sao lại 1 mực muốn đi....vâng...bố nói chuyện với cô ấy đi..

Danh Dương đưa điện thoại cho Phi Phương.ánh mắt toát lên vẻ nguy hiểm lẫn khiêu khích.

Phi Phương không còn cách nào đành nhận lấy điện thoại.

- alo...bố à...

Trọng điện thoại ông khanh chẳng hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của cô mà chỉ quan tâm đến khoản tiền vay mà Danh Dương vừa nhắc tới.

- Phi Phương.chồng con nói thế là thế nào?sao lại muốn đi.đàn bà đã lấy chồng rồi thì cho dù có chuyện gì cũng không nên giở thói bướng bỉnh trẻ con đó ra...dù con đúng cũng được sai cũng được.nhất định không được tỏ thái độ nghe không.cố mà chiều chuộng.cung phụng chồng.đó mới là thông minh...

- bố...bố không hiểu được đâu?

- bố không hiểu cái gì...bố nói cho con biết.công ty nhà đang gặp khó khăn về tiền nong.chúng ta cần sự giúp đỡ của nó.con liệu mà cư xử.đừng làm bố mất mặt.

Tín hiệu điện thoại ngay lập tức bị ngắt.

Danh Dương nhìn sắc mặt cô thì cười như có như không?

- dùng bố để ép buộc tôi?anh thật bỉ ổi.?

Danh Dương thản nhiên nói.

- tôi bỉ ổi?hay bố em xấu xa đây?cửa chính ở kia.em muốn đi hay ở lại là do em?tôi có trói chân trói tay em đâu?

- anh....

Phi Phương tức giận bỏ đũa.quay lưng đi thẳng lên lầu.cô khóa cửa phòng.ở trong đó rất lâu cũng không thấy ra ngoài...

Ngày hôm đó.Danh Dương thư thái nghỉ ngơi ở nhà.anh cũng không đến công ty lần nào.trên khuôn mặt tuấn dật ẩn hiện nụ cười khó hiểu.

***

Buổi tối.

Hải Yến xuất hiện trong biệt thự.Phi phương lúc đó đang phụ thím Hoa làm đồ ăn trong bếp.

Vừa nhìn thấy Phi Phương đứng sờ sờ ở đó, Hải yến ngạc nhiên vô cùng.

Cũng đúng thôi? người mới hôm qua mới còn hôn mê trên giường đột ngột tỉnh lại như vậy?cô ta không ngạc nhiên mới là lạ.việc đối mặt với nhau khiến cả 2 cô gái đều ngượng ngập.

Hải Yến lên tiếng trước.

- Phi Phương....cô...tỉnh lại rồi?

Phi Phương đi tới gần Hải Yến.cố mỉm cười.

- tôi...tôi tỉnh rồi, cô....

- tôi đến tìm Danh Dương.

- tôi biết....

Nói đến đó,không khí ngượng ngùng lại bao trùm.Phi Phương nhất thời nghẹn giọng không biết nói thêm gì nữa.trong lúc đó Hải Yến vô tình liếc mắt, ánh mới rơi xuống 2 bên cổ Phi Phương.trên cổ cô ẩn hiện rất nhiều dấu hôn đậm nhạt.

Trong phút chốc Hải Yến muốn đứng không vững.cô ta cố kìm chế sự đố kị.nhưng khuôn mặt lại trở nên méo mó.trông khó coi vô cùng.

- chuyện đó...giữa cô và Danh Dương tôi đã biết rồi.nhưng cô nên hiểu anh ấy kết hôn với cô chỉ vì lợi ích.anh ấy yêu tôi.chỉ yêu tôi mà thôi.

Phi Phương cúi đầu.chua xót.

- tôi biết...

- Phi Phương...tôi xin lỗi nhưng tôi phải nói ra điều này.tôi không cố tình phá hoại 2 người.nhưng rồi chuyện gì nó cũng sẽ trở về vị trí ban đầu của nó.Danh Dương sẽ nhanh chóng trở về bên tôi.cô không trách tôi chứ?

Phi Phương cười khổ.Trách?cô có quyền gì mà trách chứ?

Họ vốn dĩ là của nhau?cô tuy mang tiếng là vợ?nhưng cũng chỉ là 1 danh xưng mà thôi.

Bị đẩy vào hoàn cảnh không tiến cũng không thể lui được.Phi Phương khổ tâm vô cùng.

Cô không biết Danh Dương đang suy tính điều gì mà lại trở mặt không chấp nhận li hôn nữa...

Danh Dương từ trên cầu thang đi xuống.Nhìn thấy Hải Yến thì hơi nhíu mày.

- em đến từ lúc nào?

Hải Yến miễn cưỡng cười.

- vừa xong thôi.

- 2 người đang nói chuyện gì vậy?

- em chỉ hỏi thăm sức khỏe của Phi Phương chút thôi.không có gì?

Phi Phương đứng 1 bên chợt lên tiếng.

- vậy 2 người nói chuyện đi.tôi xin phép ra ngoài 1 lát.

Nói xong cô đi ra ngoài cửa.

Danh Dương bất giác dõi theo cô.điều đó khiến Hải Yến rất không vui.

- đừng nhìn nữa cô ấy đi rồi?

Danh Dương đi đến ngồi xuống ghế sô pha không nói gì.Hải Yến đành đi tới ngồi cạnh anh.ngả đầu lên vai anh.nói.

- cô ấy cũng đã tỉnh lại rồi?bao giờ anh li hôn với cô ấy?

Danh Dương rút ra 1 bao thuốc lá.châm lửa.vẫn không trả lời.

- Dương?anh có nghe em nói không đấy?

- chuyện đó để sau hay nói đi...

Điệu bộ lạnh nhạt của anh khiến Hải Yến kích động.

- để sau?hay vốn dĩ anh không hề muốn li hôn với cô ta?anh yêu Phi Phương đúng không?trả lời em đi.

Yêu ư? Điều đó anh chưa thể khẳng định?nhưng anh nhất quyết không để phi Phương rời khỏi mình?

Hải Yến rơi nước mắt buồn thõng tay.thất vọng nhìn Danh Dương.

- Mạc Danh Dương?quả nhiên anh đã thay đổi rồi?anh đã yêu cô ta rồi?anh vì cô ta mà phản bội em.em sẽ không bỏ qua...sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu?

- đủ rồi.

Hải yến bị quát bất ngờ thì sững người trong giây lát.

- anh...vì cô ta mà lớn tiếng với em?

- hải Yến.người thay đổi không chỉ có mình tôi.mà còn có em nữa đó?

- anh nói gì chứ?tình cảm của em giành cho anh anh còn không hiểu được sao?

- Hải Yến..chuyện Phi phương gặp tai nạn đừng nói với anh là em không biết?trước đây em không bao giờ hành động như vậy?

Thân hình Hải Yến run rẩy mạnh mẽ.cô ta không ngờ Danh Dương đã điều tra ra chuyện đó.anh vì chuyện đó mà trách móc cô ta thậm tệ.trước giờ chưa bao giờ anh nặng lời với cô ta như vậy?anh hoàn toàn không quan tâm cô ta nữa?

Cô ta không cam lòng?thật không cam lòng.

- chẳng qua e chỉ muốn dọa Phi Phương 1 chút?cô ta chẳng phải vẫn khỏe mạnh đấy thôi?không phải sao?

Khỏe mạnh?Danh Dương nhớ đến đêm hôm đó, Phi Phương nằm trong vũng máu.suýt chút nữa đã nguy hiểm tới tính mạng.tim 1 lần nữa đau nhói.

- em có thể nói ra câu đó mà không có chút áy náy nào sao?

- áy náy?em đương nhiên là áy náy.nhưng có ích gì chứ?cô ta muốn cướp anh khỏi tay em?em nên đồng cảm thế nào bây giờ?

- cô ấy không muốn cướp bất cứ thứ gì từ tay em cả.

- vậy thì anh li hôn đi.li hôn với cô ta đi.

Câu cuối cùng Hải Yến gần như thét lên.

***

Trời về khuya

Trong quán bar, Hải Yến 1 mình ngồi uống rượu trên quầy.lòng cô ta ngổn ngang đau khổ.người luôn tự tin như cô ta cũng có ngày thảm hải như vậy?tất cả cũng chỉ 1 người đàn ông?

Cô ta nực cười gào lên.

- tôi xinh đẹp, gia thế tốt.tại sao vì kẻ khốn nạn như anh mà đau khổ chứ?

Bên tai bỗng vang lên tiếng cười nham nhở của 1 gã đàn ông.

- ai làm người đẹp tức giận vậy?để anh uống 1 ly giải sầu với em nhé?

Cô ta quay sang nhìn gã kia.gã kia quàng vai cô ta.nói nhỏ vào tai.

- việc gì phải đau khổ?cuộc đời còn nhiều cái vui lắm.em chưa trải nghiệm hết được đâu?

Hải Yến hất tay gã kia ra.người lắc lư.coi ta hất hàm hỏi.

- tôi có đẹp không?

Gã đàn ông uống 1 hớp rượu.

- rất đẹp.

- tôi có quyến rũ không?

- rất quyến rũ.rất có sức hút.

- vậy tại sao Mạc Danh Dương lại không yêu tôi nữa?

Gã đàn ông nghe đến cái tên Mạc Danh Dương thì từ từ nheo mắt đầy nguy hiểm?hắn nham hiểm nói.

- tại vì tên đó bị mù mắt.ngược lại em rất hấp dẫn tôi.

Hải Yến ngà ngà say.mông lung nhìn hắn ta.

- thật không?

- thật chứ?chúng ta tìm 1 chỗ tâm sự.đảm bảo em sẽ hết buồn ngay thôi.

- anh là ai vậy?

- tôi hả?tôi là Thế Hải?

Hải Yến bị Thế Hải lôi ra khỏi quán bar.đi về hướng khách sạn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi