ĐẢO DỊ CHỦNG



Trương Diệu hếc cằm hướng Kha Diệc Xảo, nói với Bùi Yến:
- Thấy chưa? Đây chính là nữ tính dịu dàng, muốn tìm bầu bạn cần tìm người giống như vậy mới đúng.

Tất nhiên cần chờ cô bé đó trưởng thành mới không phạm pháp.
- Bạn lữ, là ngươi.
Bùi Yến chỉ nhận một mình Trương Diệu, không thèm chú ý gì khác.

Từ khi Bùi Yến vào hang gặp bao nhiêu đồng loại nhưng không ai có mùi làm hắn thích, có vài người mùi khiến Bùi Yến ghét đến muốn giết người.

Chỉ khi vùi vào cổ Trương Diệu ngửi mùi mới ổn định tâm tình của Bùi Yến.

Trương Diệu là tuyệt vời nhất!
Trương Diệu không hay biết có so sánh làm mình càng nổi bật, kéo mấy lần không thể hất tay Bùi Yến ra, thở dài quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với hắn.
- À, anh đó, bây giờ đã gặp người khác rồi, có nam có nữ, không thấy thích ai sao? Ý tôi nói thích là nữ...
- Không thích.
- ...
Một câu làm Trương Diệu nghẹn hàng loạt lời nói.

Trương Diệu nhức đầu xoa thái dương.

Được rồi, chỗ này không có mấy cô gái xinh đẹp, Bùi Yến không trúng ý cũng dễ hiểu.
Trương Diệu vỗ Bùi Yến, tiếp tục bảo:

- Được rồi, anh không vừa mắt người nơi đây cũng bình thường, chờ chúng ta an toàn trở lại tôi sẽ giới thiệu mấy người đẹp cho.
Bùi Yến không nói tiếp, chỉ vùi mặt vào người Trương Diệu.

Dưới lớp da thú, cánh tay Bùi Yến vẫn kiên quyết ôm eo Trương Diệu.
- Ông...!Cái tên này...
Trương Diệu rất muốn nổi khùng.

Hay thật, tên người rừng giống vịt con, là di chứng nhiều năm không gặp người sao? Hy vọng qua vài ngày trạng thái này sẽ dịu bớt, Bùi Yến sẽ thị giác mệt nhóc không quấn quýt anh nữa.
Thấy Trương Diệu thở dài mệt mỏi từ bỏ uổng sức kéo tay Bùi Yến ra, khuôn mặt vùi vào người anh lộ vẻ đắc ý.

Bùi Yến hiểu ý của Trương Diệu, anh không thích hắn thân cận, muốn hắn tìm người khác làm bầu bạn.

Bùi Yến không thèm người khác, hắn chỉ cần Trương Diệu làm bầu bạn.

Bùi Yến muốn sống cùng Trương Diệu tựa như cha mẹ của hắn, hắn cũng biết giằng co đến cuối cùng anh luôn là người chịu thua.
Khi nắng sớm thứ nhất chiếu vào hang động, đám bệnh nhân bị cảm nhiễm chịu đựng hành hạ đau đớn và nhẫn nại làn da toàn là đốm đỏ, các đốm đỏ lồi ra.
Tuy bác sĩ Hứa đã cảnh cáo không được gãi, nếu không thì cảm nhiễm càng dễ khuếch tán.

Nhưng vài người không kiềm được toàn thân ngứa dữ dội, gãi da mình.

Từng vệt đỏ hằn sâu vào lớp da, từ từ khuếch tán.

Có vài người tối hôm qua vì ngứa gãi rách da, những vết cào đỏ sậm trên người chảy nước mủ nửa trong suốt, tanh hôi khó ngửi.
Trong hang động toàn là người lăn lộn dưới đất, ngứa ngáy cọ xát, đau đớn la hét.

Nhìn những người bệnh làn da biến vô cùng thê thảm, những người không bị cảm nhiễm biết rõ sẽ không lây qua thân thể người nhưng không dám tới gần những người bị bệnh.

Trừ vài người có bạn bè, thân thích vẫn còn nghĩ tình ở cạnh bên, những người khác đều giữ khoảng cách xa, trốn như né ôn dịch.
Trương Diệu hoạt động tay chân đứng bên bờ cát, làm nóng người trước khi xuống biển.

Nếu không hoạt động thân thể, kéo gân trước thì khi xuống biển chân bị rút gân sẽ chết sớm.

Vốn Trương Diệu định nhờ vào áo cứu sinh anh mang theo đến làm công cụ bơi lội.

Nhưng không biết ở trong biển hay chỗ nào khác đâm thủng áo phao một lỗ hổng, không thể thổi phồng nữa.

Trương Diệu chỉ có thể xé nó trải bên ngoài, xem như dùng làm chứa nước mưa.

Bây giờ Trương Diệu chỉ có thể dựa vào mình bơi ra ngoài.
Trương Diệu cột dao găm Bùi Yến tặng vào đùi, siết chặt, sau đó kéo quần bò phủ xuống.


Trương Diệu chuẩn bị mọi thứ xong xuôi nhìn mấy người đã xuống biển trước, quay đầu nói với Bùi Yến đứng đằng sau tò mò nhìn anh làm động tác kỳ quặc.
- Chúng ta cũng đi xuống đi.
- Ừm!
Chậm rãi bơi ra khu nước cạn, nước biển xanh biếc trong suốt nhìn sao cũng thấy kỳ cục.

Càng bơi ra xa thì sóng biển ập đến càng lớn, tuy trên đảo mơ hồ thấy từng khúc cây dài như cây gậy bềnh bồng xa xa bên tay phải đại dương, cảm giác cách họ không bao xa, dễ tới gần.

Nhưng khi chính thức bơi, sóng biển là chướng ngại lớn nhất ngăn những người muốn bơi ra ngoài.
Trương Diệu thử bơi hai vòng, cộng với Bùi Yến đã bơi ra ngoài lại vòng về chỉ điểm, anh chậm rãi nắm khoảng cách sóng biển ập đến, kỹ xảo làm sao xuyên qua.

Sóng biển lớn nhỏ liên miên đổ xuống, cuối cùng Trương Diệu đợi được cơ hội khó khăn bơi ra khu bị sóng cản nhiều nhất, đi đến khu bề mặt tĩnh lặng nhưng sâu hơn nhiều.
Trương Diệu, Bùi Yến bềnh bồng tại chỗ chờ mấy người khác cuối cùng cũng bơi ra khỏi sóng biển.

Mọi người tụ họp lại bơi hướng bác sĩ Hứa Thừa chỉ.
Khó khăn bơi trong nước biển thật lâu sau mọi người bơi đến khu vực thanh sắt.

Trương Diệu nhận ra khu biển này khác với đáy biển trong suốt trước đó rất lớn.

Biển dưới chân bọn họ đầy thực vật giống hải tảo to lớn màu xanh lam sậm, che thanh sắt trên mặt biển và khu vực biển lại.
Những thực vật hải tảo to lớn nói nó to lớn thì chưa đúng.

Giống hải tảo Trương Diệu thường ăn nhưng phóng to hơn gấp mười lần, mỗi hải tảo bềnh bồng trong biển trôi tới có thể dễ dàng giấu người vào trong, không còn thấy bóng dáng.
Lúc này muốn lặn xuống đáy biển tìm hòm thì phải thử trái cây Bùi Yến đưa.

Trương Diệu nhìn đồng bạn vẻ mặt nghi ngờ, anh lấy trái cây từ túi quần ra đưa cho Bùi Yến làm mẫu chứng minh để mọi người xem.
Bùi Yến nhận lấy trái cây Trương Diệu đưa, tay lột cuống tím.
Bụp!
Một tiếng vang trong trẻo qua đi, trái cây màu lam nhạt xoẹt một tiếng trướng to ra như bong bóng tự động thổi phồng nhanh chóng trướng lên.

Bùi Yến chụp trái cây không ngừng phồng lên vào đầu kéo xuống tới cổ.

Trái cây trướng to thành màng trong suốt màu lam nhạt, tròn xoe, khá giống cái chụp pha lê của phi hành gia.

Miệng trái cây bao cổ, một cái vòi màu sậm vươn ra từ mặt bên trái cây thả khí Các- Bon- Đi ô- Xít trong hơi thở ra ngoài.
Bùi Yến đội trái cây đầy không khí xong lặn xuống biển, trái cây không vỡ hay xảy ra tình huống kỳ lạ nào, còn cho hắn dưỡng khí, từ cái vòi nhỏ phun ra bong bóng khí.
Không ngờ thật sự tồn tại trái cây kỳ diệu này.

Người luôn sống trong sản phẩm công nghệ cao trông thấy thực vật có tác dụng như vậy đều không thể tin vào mắt mình, ngơ ngác nhìn trái cây trong tay, quên bắt chước Bùi Yến.
Chỉ có Trương Diệu hưng phấn cong môi, sốt ruột bứt cuống ra ngâm trái cây vào nước biển, bắt chước Bùi Yến đội trái cây thổi phồng vào đầu.
Sau khi đội lên đầu, mũi Trương Diệu ngửi mùi hương nhạt, trái cây liên tục cung cấp dưỡng khí cho anh.

Trương Diệu xuyên qua màng trong suốt nhìn đáy biển, cảm giác đặc biệt và thú vị.

Trương Diệu thong dong bơi mấy vòng trong nước, nếu có thể mang về loại thực vật này, thành công gieo trồng thì nhẹ nhàng, tiện lợi, tiết kiệm tiền bảo vệ môi trường hơn công cụ lặn do người làm.
Bốn người khác thấy Trương Diệu, Bùi Yến đã bắt lấy hải tảo khổng lồ trôi trong biển, lặn xuống dưới thì vội bắt chước bứt cuống trái cây Trương Diệu đưa cho, thổi phòng đội trên đầu cũng lặn xuống nước.
Túm hải tảo bềnh bồng trong nước, lặn xuống nước, Trương Diệu cảm giác rõ ràng xúc cảm mềm nhũn lạnh băng.

Lỡ trượt tay là lá hải tảo sẽ tuột ra khỏi tay Trương Diệu, như một con cá kình trong biển rộng.

Trương Diệu tăng tốc vội đuổi theo, lòng hiếu thắng của đàn ông khiến anh tăng tốc bơi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi