ĐẢO DỊ CHỦNG



Vừa trồi lên mặt nước, chàng trợ lý liền xé màng trái cây thổi phòng ra, biểu tình hưng phấn hơn bác sĩ Hứa Thừa rất nhiều.
Trợ lý sốt ruột giật cái hòm từ tay Hứa Thừa, vội vàng muốn xem xét.
- Chủ nhiệm Hứa, để tôi xem xem, nhìn xem những dược phẩm này có bị hư hao gì không!
Hứa Thừa nhíu mày nói:
- Bây giờ chưa phải lúc xem hòm, chúng ta không biết hai thanh niên kia sao rồi.

Con cá vừa rồi thật khủng khiếp, hay chúng ta trở về nhìn xem?
Biểu tình Hứa Thừa nghiêm túc như thường ngày, tuy tìm được hòm chứa thuốc là chuyện tốt nhưng hy sinh mạng sống người khác đổi lấy thuốc có lẽ trị khỏi chứng cảm nhiệm là chuyện Hứa Thừa không thể chấp nhận, dù gã đã gặp bao nhiêu loại sinh lão bệnh tử nhiều năm rồi.
- Chủ nhiệm Hứa, chúng ta có lo lắng vũng vô dụng, bây giờ chúng ta không có trái cây đặc biệt, lặn xuống biển chỉ nín thở được một lúc.

Thêm nữa trong tay không có vũ khí, lặn xuống biển chưa chắc giúp được bọn họ.
So với Hứa Thừa lo lắng thì biểu tình của trợ lý hờ hững hơn nhiều.

Bây giờ trợ lý không quan tâm sống chết của những người lạ, gã chỉ lo thuốc trong hòm.
Trợ lý liếc trộm sau lưng thấy Hứa Thừa không chú ý tới gã, Hứa Thừa đang hút không khí lặn xuống, muốn xem xét tình huống dưới đáy biển.

Trợ lý nhân cơ hội lặng lẽ nâng hòm mới cướp được lên mặt nước, ấn nắp bên cạnh hòm lộ ra khóa mật mã.

Trợ lý lập tức ấn mật mã đã thuộc làu, tâm tình kích động, cảm xúc hồi hộp mở hòm đã giải mật mã.
Hòm kim loại bật ra, bên trong có lớp mút màu xám dày bảo vệ, chính giữa xếp hàng loạt viên thuốc trắng bao con nhộng.


Nhưng dược phẩm không phải thứ trợ lý quan tâm, gã thấy hòm mở ra hoàn hảo không sứt mẻ gì thì lục lọi bên dưới viên thuốc.

Trong tường kép mút xám, ngón tay gã đụng được thứ gì, trợ lý chậm rãi kéo nó ra.

Đó là một bình chất lỏng màu xanh trong ống.

Trợ lý lắc cái bình, gã mừng rỡ tiếp tục lục tìm dưới đáy hòm, lấy ra một cái ống giống đèn pin, nhỏ dài màu trắng.

Trợ lý cầm bình chất lỏng màu lam và ống màu trắng, đang gã định giấu vào túi quần thì bị thanh âm nghiêm khắc làm giật mình.
- Lục Bác Minh! Cậu đang làm cái gì?
Trợ lý tên Lục Bác Minh dừng động tác, chậm rãi ngoái đầu nhìn Hứa Thừa giận dữ trừng gã, cũng là chủ nhiệm dẫn dắt gã.
- Hứa...!Hứa chủ nhiệm...
Lục Bác Minh định vừa nói vừa giấu đồ nhưng Hứa Thừa nhanh chóng bơi lại, cầm chặt bàn tay cầm đồ, giật lại hòm và thuốc.
Tay Hứa Thừa run run, nhìn chằm chằm bình chất lỏng màu lam trong tay, ánh mắt nhìn theo trợ lý Lục Bác Minh luôn theo gã nhiều năm đang bơi sang bên cạnh.
- Mấy thứ này là gì? Cậu giấu nó vào từ khi nào? Tại sao cậu có mật mã cái hòm?
Lúc trước Hứa Thừa luôn thói quen công tác một mình, làm nghiên cứu ít khi chú ý điều gì khác.

Mấy năm trước bỗng có một học sinh đòi đi theo học tập, Hứa Thừa không đồng ý.

Rồi thì người đó mỗi ngày đến thăm, thái độ thành khẩn.

Kéo dài mấy tháng sau cuối cùng Hứa Thừa bị chân thành đánh động, đồng ý cho thanh niên làm trợ lý của mình, hỗ tợ nghiên cứu.
Qua một thời gian, Hứa Thừa phát hiện không thích hợp.

Tuy trợ lý làm việc nghiêm túc cẩn thận, tay chân nhanh nhẹn, nhưng luôn nói bóng gió hỏi vấn đề kỳ lạ một số hàng cấm là cái gì nghiên cứu chế tạo ra? Lục Bác Minh nói là vì nghiên cứu và thực nghiệm dược phẩm nên muốn tìm hiểu, nhưng điều này lại làm Hứa Thừa nổi nghi ngờ.

Tuy Hứa Thừa không hé lộ ra cái gì nhưng trợ lý thông qua cách khác tìm hiểu, như mượn các loại sách của Hứa Thừa về nhà nghiên cứu, học tập, gã tìm hiểu rất nhanh.
Sau này trợ lý không có hành động gì khác lạ.

Hứa Thừa nghe nói hai năm nay trợ lý bỗng có nhiều tiền, thay đổi đồ đắt tiền, đồng hồ quý liên tục, không biết gã lấy tiền từ đâu ra.

Hứa Thừa nghe trợ lý giải thích là ở bên ngoài nhận làm một vài hạng mục nên có dư tiền.
Hứa Thừa không ngờ số tiền đó kiếm được từ dược phẩm vi phạm lệnh cấm.

Tuy Hứa Thừa không biết thứ trong tay mình có tác dụng gì nhưng gã biết tuyệt đối không phải thứ tốt.


Lục Bác Minh mượn cơ hội Hứa Thừa triẻn lãm dược phẩm ra nước ngoài giao lưu, gã lén giấu vật cấm vào rương phòng hộ dược phẩm Hứa Thừa đã đăng ký, an toàn lên máy bay, lén vận chuyển ra nước ngoài.

Hứa Thừa không hay biết gì trở thành đồng lõa của Lục Bác Minh.

Tất cả làm Hứa Thừa luôn nghiêm khắc với bản thân cực kỳ tức giận.

Hèn gì Lục Bác Minh tích cực muốn tìm hòm thuốc về, không phải vì trong hòm có thuốc cứu người mà vì hòm chứa thứ khác!
Lục Bác Minh không ngờ bị lộ, thầm trách mình mới rồi quá đắc ý, sơ sẩy bị Hứa Thừa bình thường không quá chú ý đến gã bắt quả tang.

Vốn Lục Bác Minh ôm mục đích phát tài tiếp cận bác sĩ tính cách cứng nhắc này, vì gã biết Hứa Thừa là bác sĩ chuyên nghiên cứu về mặt này, theo Hứa Thừa giúp gã nắm giữ tri thức quan trọng để chế tạo hàng cấm.

Cho nên dù bác sĩ Hứa Thừa có nghiêm khắc, chán cỡ nào thì Lục Bác Minh vẫn kiên trì ở bên cạnh gã làm trợ lý nhiều năm.

Gần hai năm nay Lục Bác Minh rốt cuộc nghiên cứu ra một loại thuốc hóa học, nó tốt hơn tinh luyện thực vật, dược vật chế tạo chất độc rất nhiều.

Hút một giọt là sẽ khoái cảm hơn chất độc bình thường gấp mấy lần, bán ra rẻ hơn thứ ma túy tốt nhất rất nhiều, đây là món tiền kếch sù.
Đáng tiếc tinh luyện nước thuốc rất tốn thời gian và số lượng ít.

Vì kiếm thêm nhiều tiền, Lục Bác Minh vươn tay đến nước ngoài.

Lục Bác Minh đã giao hẹn với người mua qua internet, thỏa thuận giá cả xong xuôi.

Bán mấy bình này xong Lục Bác Minh có thể mua một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, sống xa hoa suốt đời.

Lục Bác Minh đã lên kế hoạch, nước thuốc thuận lợi để vào cái hòm nhân dịp chủ nhiệm đi ra ngoài.


Về mật mã thì trước giờ đều giống nhau, Lục Bác Minh sớm đoán được.

Kế hoạch thật hoàn mỹ thế nhưng tai nạn trên không phá hỏng mọi thứ.
Lần này có thể tìm lại mấy thứ đó, Lục Bác Minh cảm thấy vận may lại về với gã.

Mặc kệ sau này ra sao, nước thuốc là bảo bối giúp Lục Bác Minh làm giàu.

Một nguyên nhân quan trọng khác là Lục Bác Minh quanh năm ở trong phòng kín chế tạo thuốc, không thể tránh khỏi bị nghiện thuốc độc do mình tạo ra.

Mỗi lần phát bệnh là càng khó chịu hơn chất gây nghiện bình thường, hai ngày nay Lục Bác Minh lên cơn nghiện, rất khó ngủ.

Cho dù không bán vì tiền thì Lục Bác Minh quyết tìm lại số nước thuốc này.
Tay Lục Bác Minh siết chặt ống trắng chưa bị Hứa Thừa phát hiện cướp đi, gã cười cười.
Lục Bác Minh kiên nhẫn khuyên nhủ Hứa Thừa:
- Chủ nhiệm Hứa đừng kích động như vậy, coi chừng lên huyết áp.

Thật ra thì nước thuốc này không có gì, tôi gạt ngài bỏ đồ vật vào hòm là lỗi của tôi, xin ngài hãy trả lại cho tôi.
- Trả cho cậu?
Hứa Thừa bơi ra sau né bàn tay Lục Bác Minh vươn ra, chất vấn:
- Cậu hãy nói thật đi, số nước thuốc này là làm cái gì? Cậu mang nó đi nước L bán cho ai? Tại sao làm như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi