ĐẢO DỊ CHỦNG



Trương Diệu lại cùng Bùi Yến lặn xuống sông, tìm hang động kia.

Trương Diệu nín một hơi bơi vào cái hang đen như mực, dòng nước tuôn ra từ cửa hang chảy xiết đẩy anh ra ngoài.

Trương Diệu gồng người bơi vào, nheo mắt xem xét bên trong.

Trước mắt Trương Diệu một mảnh tối đen, không nhìn rõ cái gì.

Trương Diệu dựa vào đôi tay sờ soạng vách đá trơn trượt hai bên bơi tới trước.

Con đường chỉ có thể đi vào một người, sau khi vào trong có chỗ biến chật hẹp, có chỗ thì rộng rãi.

Chỗ hẹp phải hóp người lại mới miễn cưỡng chui qua được, chỗ rộng thì nếu không có Bùi Yến đi trước dẫn đường Trương Diệu không biết sẽ bơi đến đâu.

Đường tối đen, bềnh bồng trong nước cảm giác không thoải mái gì, miệng chỉ có một ngụm không khí và đang dần thoát ra, con đường phía trước như không có cuối, vòng tới vòng lui chẳng biết khi nào mới đến lối ra.

Bơi đến cuối cùng Trương Diệu không nhịn nổi nữa, định từ bỏ quay về thì trước mắt mơ hồ có luồng sáng trắng nhỏ chiếu đến.

Nhưng bây giờ Trương Diệu đã hết hơi, muốn quay về đường cũ cũng quá muộn, bơi tới trước chắc chắn chết chìm.

Đang khi Trương Diệu hối hận mình lỗ mãng, miệng phun ra chuỗi bọt nước cuối cùng, tay quơ trong nước đột nhiên bị Bùi Yến bơi trở về kéo anh bơi nhanh hướng ánh sáng, mặc kệ dòng nước chảy xiết ập đến.

- Khụ khụ khụ!
Trương Diệu bị kéo lên bờ, nằm sấp dưới đất ho khan ói ra nước, trông anh thật chật vật.

- Có sao không?
Bùi Yến ngồi bên cạnh nhìn Trương Diệu ho sặc sụa, ánh mắt lo lắng, cẩn thận vươn tay sờ đầu anh.


- Khụ khụ, không sao, chỉ bị sặc.

Trương Diệu lật người lại nằm ngửa trên mặt đất, thở hổn hển vài hơi mới có chút sức lực và tinh thần đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Hai người dọc theo con đường bơi ngược dòng không biết men theo bao nhiêu đường cong, đường thẳng mới bơi đến con sông này, bò lên bờ.

Trương Diệu nhìn xung quanh phát hiện bọn họ ở bên trong một hang động đá voi to lớn, trên nóc mọc nhiều vật hình nón, hình trụ, màu đen sẫm rất giống với thạch nhũ.

Vách hang ẩm ướt dính thực vật tảo giống với rêu phong màu tối, có vài con sâu hình thù kỳ lạ bị Trương Diệu, Bùi Yến đột nhiên xâm nhập hù vội nhảy ra từ bóng tối, bò nhanh đi.

Trương Diệu ngẩng đầu nhìn chính giữa nóc hang, nơi đó có một lỗ thủng hình tròn, ánh sáng từ chỗ đó chiếu xuống.

Nhờ ánh sáng chiếu hang âm u sáng lên một chút, cũng nhờ luồng sáng này mà Trương Diệu, Bùi Yến tìm được phương hướng chính xác trong nước.

Nóc hang cách mặt đất khoảng ba mươi mét, quy mô lớn kinh người.

Trừ chỗ có ánh sáng chiếu rọi ra khu vực khác chìm trong bóng tối.

Hang đá vôi này to bao nhiêu thì chính Trương Diệu cũng không phỏng đoán được.

Bên dưới mặt đất có ánh sáng chiếu rọi là ao nước, to cỡ bể bơi hội thể dục, màu nước băng lam.

Ánh sáng từ nóc chiếu xuống phản xạ lên mặt nước lấp lánh rực rỡ.

Bên cạnh ao rẽ một dòng nước, chính là dòng nước Bùi Yến, Trương Diệu bơi tới.

Không ngờ là từ ao nước này, hèn chi lạnh hơn con sông Trương Diệu bơi đến nhiều.

Bầy cá vảy trắng tám râu Trương Diệu muốn ăn đang bơi qua bơi lại trong cái ao hình trứng kia.

Cá to vảy trắng sáng lóng lánh nhàn nhã bơi trong ao sắc băng lam, ngẫu nhiên có vài con nhảy ra mặt nước vẫy đuôi, giọt nước bắn trên không trung.

Hình ảnh thật đẹp và hài hòa, cũng kích thích Trương Diệu muốn ăn chúng nó hơn.

Trương Diệu không muốn quay về rồi mới nướng cá, anh nhảy hẳn vào ao bắt con cá.

Chờ khi Trương Diệu bắt chiến lợi phẩm lên bờ, Bùi Yến đã nhóm lửa sẵn, hai người ngồi trong hang hong lửa, sưởi ấm thân thể ngâm trong nước lạnh cứng ngắc, chờ cá nướng chín.

Tâm tình Trương Diệu lúc này rất thoải mái.

* * *
Thịt cá tươi ngon hơn trong tưởng tượng, không có mùi tanh của cá sông mà có vị tươi của cá biển, thịt mềm mịn nhưng tiếc là không có gia vị, chỉ nếm nguyên vị thịt cá.

Nếu Trương Diệu là người Nhật thì bây giờ đã vừa lòng trăm phần trăm, tiếc rằng anh thích khẩu vị đậm đà, ăn thứ nhạt cứ thấy thiếu thiếu.

Trương Diệu gặm con cá cuối cùng.

Bùi Yến ngồi sau lưng Trương Diệu, đã ăn cá xong không biết đang bận nghiên cứu cái gì.


Trương Diệu cảm giác có thứ lành lạnh chọt lưng, anh vụt xoay người lại.

- Làm gì đấy?
Bùi Yến tò mò chỉ lưng Trương Diệu:
- Trên lưng.

Trên tấm lưng trần của Trương Diệu xăm hình giống với trên cánh tay.

Hình xăm hoa lệ từ hai tay kéo dài đến lưng khiến Bùi Yến đầy hứng thú, hắn chưa từng thấy trên da có thứ như vậy.

Bùi Yến vươn tay sờ da lưng ấm trơn, không chỉ là hình xăm, chạm vào người Trương Diệu khiến hắn cảm giác thân thể như bị con cá nào trong biển đụng phải hoặc cái gì đó khác.

Không phải khó chịu mà càng thoải mái hơn, Bùi Yến không biết nên hình dung như thế nào.

- Trên lưng?
Trương Diệu quay đầu nhìn lưng mình, tuy anh không thể nghiêng đầu tới góc độ kia nhưng hiểu Bùi Yến hỏi cái gì.

Trương Diệu thản nhiên nói:
- Hình xăm đó mà, tức là cầm công cụ và thuốc màu xăm hoa văn không phai màu trên người.

- Tại sao, ngươi có?
Bùi Yến thấy hình như những người khác ở trần không có thứ đó.

- Một số người có nhưng trùng hợp những người ông gặp không xăm mình, cộng với tôi làm nghề xăm nên có hình xăm là bình thường.

Trương Diệu tự đắc khoe hoa văn trên người cho Bùi Yến xem, anh giới thiệu mấy thứ này do anh tự thiết kế, còn hỏi hắn có thấy oách không?
- Dễ nhìn...!
Vốn Trương Diệu ở trong mắt Bùi Yến là bầu bạn hoàn mỹ, hình xăm đen dã tính, cuồng phối hợp Trương Diệu càng gợi cảm, hấp dẫn hơn.

Ngón tay thuôn dài dọc theo hoa văn trên lưng Trương Diệu chậm rãi chạm đến cánh tay anh, đáy mắt Bùi Yến tràn ngập tò mò, khát vọng sờ tới sờ lui.

Trương Diệu chỉ định khoe hình xăm không ngờ Bùi Yến làm vẻ mặt tò mò nghiên cứu sờ soạng.

Trương Diệu bị sờ nổi da gà, hét to:

- Được rồi, nhìn là được, đừng sờ!
- Ta thích cảm giác đụng vào ngươi.

Không biết từ khi nào Bùi Yến có thể nói nguyên câu hoàn chỉnh, không trúc trắc ngập ngừng.

Trương Diệu nghe Bùi Yến nói xong đầu tiên là cảm giác hắn không ngắc ngứ như trước, nguyên câu hoàn chỉnh, tiến bộ nhiều.

Sau đó Trương Diệu nhận ra ý trong câu nói, mặt anh cứng ngắc.

Trương Diệu hỏi:
- Có ý gì?
Bùi Yến tiếc nuối Trương Diệu rụt ra sau ngăn không cho hắn tới gần chạm vào, hắn thấy lạ vì phản ứng thân thể của mình.

Bùi Yến nhíu mày lộ biểu tình thắc mắc hỏi Trương Diệu:
- Không biết, đụng vào ngươi sẽ tê tê, đó là gì?
- Hả? Tê? Tôi đâu phải lươn điện mà cảm giác như chạm điện? Thần kinh cảm giác của ông mất cân đối rồi à?
Từ lúc nào đề tài chuyển hướng kỳ quái? Trương Diệu cầm cây gậy xâu cá giờ trống trơn chỉ vào Bùi Yến, cảnh cáo hắn đừng tới gần.

- Điện?
Thì ra đây là cảm giác điện? Bùi Yến âm thầm ghi nhớ cách gọi, định bụng sau này lật sách nghiên cứu ý nghĩa cụ thể.

Trương Diệu thấy Bùi Yến đột nhiên rất có hứng thú đụng vào thân thể mình, anh muốn tìm gì đó dời sự chú ý của tên này đi.

Mặc dù nhìn thân hình hai người thì Trương Diệu mạnh hơn Bùi Yến một chút, nhưng dù sao hắn sinh tồn trên đảo, bị thú hoang nuôi lớn, dù về sức mạnh hay thể lực thì Trương Diệu không chiếm ưu thế gì.

Nếu Bùi Yến thật muốn tóm lấy Trương Diệu thì hắn sẽ phải lãng phí thể lực nửa ngày chống cự, nên tìm đề tài nào đó đánh lạc hướng Bùi Yến tò mò như con nít với một ngàn vì cái gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi