ĐẢO DỊ CHỦNG



– Chắc không phải là thứ tôi nghĩ đâu...!
Nếu đúng như vậy thì quá tàn nhẫn.

Trương Diệu tưởng tượng hình ảnh lúc trước Luc trông thấy, lại suy nghĩ Bùi Yến đứng bên cạnh nghe kể.

Trương Diệu ngoái đầu nhìn hướng Bùi Yến.

Quả nhiên Bùi Yến mím chặt môi hơn, hai tay co thành nắm đấm, người phát ra sát khí.

Trương Diệu đứng bên cạnh cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Bùi Yến, anh vươn ta định vỗ hắn vài cái an ủi.

Ai ngờ Bùi Yến phản ứng siêu nhanh bắt chặt tay Trương Diệu, bàn tay hai người nắm chặt nhau.

Móng tay Bùi Yến bấu lún vào da Trương Diệu, anh nhíu mày.

Mặc dù tay bị nắm đau đớn nhưng Trương Diệu không rụt ra hoặc quát ngăn Bùi Yến lại.

Giọng Luc run run:
– Đúng vậy...!
Mãi đến bây giờ khi nhớ lại hình ảnh lúc đó Luc vẫn thấy rợn người, lòng vừa khó chịu vưag đau khổ.

– Đó là...!Da Philmon...!Đồ súc sinh đó lột da Philmon làm thành chiến lợi phẩm treo trên người! Thật đáng hận! Nó sẽ xuống địa ngục, chắc chắn!
Luc không thể giơ tay che đi khuôn mặt bi thương, gã cụt tay bị buộc làm thành thú cưng người sâu cũng trong tình cảnh thảm thương.

Luc chỉ có thể gục xuống cái đầu nãy giờ cố ngước lên nói chuyện, mắt nhìn mặt đất đăm đăm.

Bùi Yến nắm tay Trương Diệu, hắn hỏi Luc:
– Thú nhân đó bây giờ còn sống không?
– Còn...!Ngươi muốn làm cái gì?

Luc ngước lên nhìn Bùi Yến mặt mũi khá giống Philmon.

Luc yên lặng suy ngẫm rồi ngơ ngác hỏi:
– Không lẽ ngươi định tìm nó báo thù? Các người chỉ có hai người, làm sao đấu lại nhiều thú nhân trong đây? Mau nhân dịp đa số thú nhân ra ngoài đi săn hãy rời khỏi chỗ này đi! Nếu bị phát hiện thì các người sẽ gặp chuyện rất tệ hại!
Bùi Yến không quan tâm lời khuyên của Luc, hỏi lại:
– Nó ở đâu? Có bộ dạng gì?
Luc không muốn thấy đứa con của anh cả kiêm bạn tốt bước lên con đường không lối về, gã không trả lời.

–...!Các người đừng xúc động.

Bùi Yến mặc kệ người nước ngoài dưới đất có quan hệ sâu sắc gì với cha mình, hắn xách Luc lên.

Bùi Yến ép hỏi:
– Nói!
– Này này, Bùi Yến, ông thật tình!
Trương Diệu phủi tay Bùi Yến ra, anh cảm thấy Luc đã rất thảm sao chịu nổi hắn kéo giật? Trương Diệu cười xin lỗi Luc thay Bùi Yến thô lỗ.

Trương Diệu nói:
– Nếu chú không nói thì anh ta sẽ cố chấp đi tìm từng thú nhân, khiêu chiến và so sánh.

Chẳng bằng chú nói cho anh ta biết đặc điểm của thú nhân kia đi, đỡ tốn thời gian dây dưa.

Yên tâm, chúng tôi sẽ hết sức cẩn thận, mọi chuyện cẩn trọng là chính.

Tuy Trương Diệu công nhận báo thù trong địa bàn thú nhân Xích Kha là chuyện vất vả, khó khăn, không chừng còn bị bao vây.

Nhưng nếu bỏ mặc, không nghe không hỏi thì Bùi Yến sẽ không bình tĩnh được.

Chẳng bằng nhớ kỹ hình dạng thú nhân lông đỏ, sau này tìm cơ hội đánh lén giết nó, có lẽ sẽ không gây nhiều náo động.

Luc nhìn bộ dạng kiên quyết của Bùi Yến, gã biết dù không chịu nói ra cũng không thể ngăn hắn chủ động đi tìm thú nhân.

Luc ngẫm nghĩ, nhớ lại:
– Tóc thú nhân kia toàn là màu đỏ, lông ngực thì phần lông trắng hơi giống ánh trăng.

Trên đỉnh đầu từ bên trái kéo đến trán có một vết thương, tuy năng lực tự lành của thú nhân mạnh hơn con người nhưng nếu vết thương sau thì vị trí đó sẽ để lại sẹo.

Nhớ kỹ hình dung của Luc, Trương Diệu và Bùi Yến quyết định khi đi nơi khác xem xét sẽ đặc biệt chú ý quan sát.

Trương Diệu sẽ theo dõi Bùi Yến đề phòng xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Bình thường thoạt trông Bùi Yến bình tĩnh, tự kiềm chế nhưng ai biết khi đụng phải chuyện này thì hắn còn bình tĩnh nổi không? Dù sao người bị giết tàn nhẫn, lột da là cha Bùi Yến.

Trương Diệu quyết định tùy thời theo bên cạnh, trông chừng Bùi Yến.

Nếu hắn xúc động hấp dẫn thú nhân tụ tập lại, chỉ bằng vài hai người tuyệt đối không liều mạng nổi, một mình sao chọi lại số đông? Dù Bùi Yến là người rừng mạnh mẽ sống trong hoang dã đến lớn cũng không thể đánh lại đám thú nhân khả năng khép vết thương mạnh, tốc độ siêu nhanh lại có sức mạnh kinh người.

Lỗ tai Bùi Yến nhúc nhích, hắn nghe thấy tiếng vang khẽ từ bên ngoài.

Chân mày Bùi Yến giãn ra, ngoái đầu nhìn cửa hang.


Trương Diệu định hỏi Luc thêm vài điều, tình huống chiếc thuyền làm bằng gỗ nổi ra sao.

Trương Diệu thấy Bùi Yến dường như phát hiện điều gì khác lạ, thắc mắc hỏi:
– Sao vậy?
Bùi Yến nghe tiếng bước chân dần tới gần bọn họ, hắn cúi đầu nhìn Trương Diệu còn ngồi xếp bằng dưới đất.

Bùi Yến nói:
– Thú nhân quay về.

– Chúng nó trở lại!? Nếu các người bị phát hiện thì thảm.

Luc thấy Bùi Yến, Trương Diệu đang bôi muối hột lên sống dao định đi ra ngoài thì vội ngăn lại:
– Không ra ngoài được, bên kia là đường cụt không có lối ra.

Các người theo ta!
Luc dán sát mặt đất, làn da dưới thân bị mài mòn thành vết chia, hai đầu gối bị khâu dính vào nhau.

Luc dùng ngực và cằm để bò, ra hiệu Trương Diệu, Bùi Yến đi theo mình.

Trương Diệu, Bùi Yến đi theo sau Luc, tốc độ bò của gã rất nhanh chui vào đống cỏ dài trong góc hang.

Luc kéo sợi dây từ đống cỏ lộn xộn ra, thấy gã không có tay cố gắng kéo dây, Trương Diệu vội ngồi xuống cùng gã kéo sợi dây thừng cùng màu với cỏ khô.

*Rầm!*
Trong đống cỏ góc hang, vị trí góc khuất lộ ra cái lỗ hình tròn cho người trưởng thành bò vào.

Luc nhả dây thừng ra, vội thúc giục:
– Ta vô tình phát hiện cái hang này, sau đó dùng con sâu chậm rãi đào ra.

Cái hang luôn được giấu đi, các người dọc theo cửa hang bò ra ngoài sẽ thông đến chỗ yên lặng không có bóng thú nhân.

Mau vào đi!
Đẩy Bùi Yến vào trước, Trương Diệu khom lưng đang định vào chợt nhớ bọn họ nói chuyện rất lâu trừ hỏi thăm tình huống của nhóm người mười năm trước ra chưa kịp hỏi manh mối khác rất quan trọng với họ, đó là chiếc thuyền cha Bùi Yến tham gia chế tạo bị thú nhân Xích Kha nâng đi, không biết bây giờ nó ra sao?
Nửa người Trương Diệu mới chui vào hang lại bò ra, anh hỏi nhanh:
– Phải rồi, chú có biết chiếc thuyền bị cướp của các người bây giờ đặt ở đâu không?
Luc nghe hỏi về thuyền thì ngạc nhiên:

– Thuyền?
Luc đang định trả lời chợt nghe tiếng bước chân lệch xệch ngoài hang càng lúc càng gần, gần đến nỗi Luc nghe thấy.

Luc không có thời gian để trả lời, gã rít giọng kêu Bùi Yến đã bò sâu trong hang.

– Bùi Yến, mau! Mau kéo hắn vào!
Luc vừa la vừa cúi đầu cắn dây thừng khác lẫn trong đống cỏ.

Xoẹt!
Trương Diệu chưa kịp phản ứng thì hai tay chống cửa hang bị kéo đi.

Bùi Yến ở trong hang gồng sức lôi tuột Trương Diệu vào, trước mắt anh tối đen không thấy gì, chỉ còn lại cái hang chật hẹp đen thui.

Trương Diệu nhanh chóng rụt hai chân vào.

Miệng Luc ngậm dây thừng gật mạnh xuống rồi mau chóng nhả ra, tạp vật che cửa hang lại hạ xuống che kín lỗ nhỏ.

Các thú nhân Xích Kha lục tục đi qua cửa hang quay về chỗ của mình.

Thú chủ của Luc đi theo các thú nhân trở về, nó quay vào hang, không có phát hiện có gì đáng ngờ.

Luc thầm thở phào, nằm sấp người trong cỏ dại như mọi khi.

Luc hy vọng Bùi Yến và bạn của hắn bình an rời khỏi đây đừng bị cuốn vào dòng nước đục, hại bản thân mất tự do.

Như Luc vừa tàn tật vừa suy yếu, giống như phế vật đã không trông chờ sẽ trở về quốc gia của mình.

Thể lực, hoàn cảnh đều khiến Luc đánh mất cơ hội mộng mơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi