ĐÀO HOA CẨM LÃNG

Giọng nói của hắn khàn khàn, đôi môi mỏng khẽ mím lại run rẩy.

“Ta quay về nói với ngươi vài câu rồi sẽ đi.” Tần Quan Chu đè nén thanh âm xuống rất thấp rất thấp.

Hắn hỏi: “Đi? Nàng đi đâu?”

“Bất cứ đâu.” Tần Quan Chu giương mắt, cũng không kìm nén được đau thương: “… Ngươi tha cho ta đi.”

“Vì Đông Lương sao?” Hắn chuyển hướng câu chuyện, dường như cố tình tránh né lời thỉnh cầu của nàng, lại đang cố gắng hòa giải: “Là ta không thể quản giáo hắn đàng hoàng. Nàng biết mà, tính tình hắn luôn dễ kích động, không màng hậu quả, nhưng cũng là một hảo hán có thể bảo vệ bách tính, một người một đao khoái mã, xông thẳng vào hang ổ thổ phỉ…”

“Vậy sao, nhưng vừa rồi hắn cũng thiếu chút nữa giết ta, giết những người vô tội.”

Lương Thận Hành nghe vậy môi tái nhợt đi, đang muốn hỏi Tần Quan Chu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cổ họng xộc lên mùi máu tanh, sặc đến nỗi khiến hắn phải ôm ngực ho khan.

Vết thương trên người hắn cứ dai dẳng, càng thêm ác liệt, hiện giờ chỉ là ho khan thôi cũng đau đớn toàn thân, gần như đau đến toát mồ hôi lạnh.

Hắn chỉ đành ngồi xuống.

Tần Quan Chu nhìn hắn đau đớn khó chịu, cuối cùng vẫn là không thể thờ ơ, đi tới cạnh bàn rót một chén trà ấm, đưa cho Lương Thận Hành.

Lương Thận Hành không nhận, mà nắm chặt cổ tay nàng: “Nàng có bị thương không?”

“Không.”

Lương Thận Hành khẽ thở phào, mồ hôi lạnh trên gương mặt lấm tấm rơi xuống, nhất thời không phát ra được thanh âm trong trẻo.

“Tốt, tốt.”

Tần Quan Chu buông chén trà xuống: “Nhưng hôm nay hắn cố ý lạm sát người vô tội là sự thật, cũng bởi vì không nguy hại đến mạng người nào nên có thể dễ dàng cho qua sao? Nếu thật sự phải xử trí theo quân pháp, ngươi sẽ làm thế nào?”

Theo như quân pháp, tội đáng luận xử.

Lương Thận Hành nói: “Nàng thật sự muốn giết hắn sao? Chỉ vì Ngụy gia…”

Giọng hắn nhỏ dần, cuộn chặt nắm đấm, không nhắc tới Ngụy gia nữa, cũng càng không muốn nhắc đến Ngụy Thính Phong.

Tần Quan Chu biết hắn đang đè nén cái gì, lảng tránh cái gì, giữa bọn họ nếu nhắc tới Ngụy Thính Phong, e là vĩnh viễn không thể nói chuyện cẩn thận.

Nàng cũng không đề cập đến, nhưng hỏi lại lần nữa: “Ngươi có thể không?” 

Lương Thận Hành đầu đau như búa bổ: “Nàng không phải người như vậy, tại sao nhất định phải lấy loại giả thiết không mấy vui vẻ này tới tìm ta? Làm vậy nàng thấy vui sao?”

“Vậy ta là loại người thế nào?” Trông nàng có chút hùng hổ dọa người.

“Ta luôn cho rằng nàng có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm riêng của ta.”

Tần Quan Chu luôn tinh ý được lòng người, ôn nhu săn sóc, cho dù là trước kia hắn ở Vọng Đô nghèo rớt mồng tơi, rơi vào cảnh khốn đốn bần hàn, nàng đều hiểu cho hắn, ủng hộ lựa chọn và quyết định của hắn.

Lương Thận Hành nói: “Phu thê chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nàng cùng ta đi đến ngày hôm nay, hẳn nàng cũng rõ— Cho dù là thân ở Hầu vị, cũng chưa từng giống như những người xuất thân gia thế quyền quý, ta chẳng hề được lựa chọn trong rất nhiều chuyện.”

Thí dụ như hắn không muốn phụ Tần Quan Chu nữa, cũng không có cách nào lệnh Chiêu Nguyệt quận chúa làm thiếp thất.

“Đông Lương nhiều năm tình nghĩa với ta, hôm nay càng là vì ta nên mới phạm phải đại tội, đúng, tội hắn đương nhiên phải xử lý nghiêm minh, nhưng cho dù phải vứt bỏ tước vị cùng chức quan, ta đều muốn tận lực bảo vệ hắn một con đường sống. Thế nhân mắng ta làm việc thiên vị cũng được, trái luật pháp cũng được, ta không quan tâm những thứ này, ta chỉ quan tâm đến người trước mắt…” Hắn vươn tay nắm lấy tay Tần Quan Chu, nhẹ nhàng lại lạnh lẽo: “Bất luận có như thế nào, ta đều không thể khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn hắn chịu chết.”

“Đúng, ngươi trọng tình trọng nghĩa. Nếu như ta cố tình muốn cái mạng của hắn nữa, thì bị coi là gì đây? Lòng dạ hẹp hòi, được nước lấn tới?”

“Thành Bích.” Hắn nắm chặt tay nàng, sau khi cố gắng hết sức lại đột nhiên buông lỏng: “Giữa chúng ta không cần đàm luận những chuyện này nữa, được chứ? Ta tưởng nàng quay về…”

Ít nhất là lo lắng cho hắn.

Hắn đã bị những chuyện gần đây giày vò đến sức cùng lực kiệt, toàn thân hắn đau đến trằn trọc không thôi, ngay cả ngủ cũng khó khăn, luôn nhớ đến khoảng thời gian mà Tần Quan Chu chăm sóc hắn trước đây.

Hắn không còn tâm tư đi so đo với Ngụy Thính Phong, một lòng muốn nàng quay về, chỉ cần Tần Quan Chu gọi hắn một tiếng “phu quân”, hắn liền muốn ôm nàng vào trong lòng, nói với nàng: “Thành Bích, ta chẳng cần gì hết, sau này đừng rời xa ta nữa, có được không?”

Nhưng những lời như vậy, khi đường đường chính chính đối mặt với Tần Quan Chu, hắn lại không thể thốt ra được câu nào.

Lương Thận Hành là người thông minh, trước kia Tần Quan Chu cầu hắn buông tha cho nàng, rõ ràng khi đó trong lòng nàng tích tụ oán hận cùng không cam lòng, nhưng hôm nay khi nàng nói lại câu đó, ngay cả hận ý đối với hắn cũng không còn nữa, càng giống như người lạ qua đường.

Tần Quan Chu nói: “Ta trở về, chỉ muốn hỏi rõ ràng. Ngươi cưới Chiêu Nguyệt, không phải bởi vì được Hàn Dã Vương trọng dụng hay chọn ngươi vì rể hiền, là bởi vì muốn đánh lui Man Khương, mượn binh từ Cao Ly, đúng không?”

Lương Thận Hành ngẩn ra: “Ai nói cho nàng biết?”

“Chiêu Nguyệt, còn có Đông Lương…” Tần Quan Chu đột nhiên bật cười, ánh mắt chua xót: “Lương Thận Hành, thật nực cười làm sao, ngươi còn nói phu thê chúng ta nhiều năm, cho rằng ta luôn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi, nhưng ngay cả chuyện bọn họ ai ai cũng biết, ta lại chẳng hay biết gì.”

“Thành Bích …”

“Đông Lương mắng ta không biết liêm sỉ, phản bội trượng phu của mình, ngươi có biết sau khi nghe xong ta nghĩ như thế nào không? Hổ thẹn? Hối hận? Không nên dễ dàng tùy tiện vứt bỏ, qua lại với nam nhân khác? Không, ta không hề, Lương Thận Hành, ta đối với ngươi không có áy náy, cũng vĩnh viễn cũng không hối hận. Ta chỉ cảm thấy vô lý, cảm thấy buồn cười, càng cảm thấy thật sự là oan uổng…!”

Nàng nước mắt đầm đìa, lấy tay che mắt, từ sau khi cưới Chiêu Nguyệt quận chúa, đây là lần đầu tiên Tần Quan Chu ở đây trước mặt hắn khóc thành ra như vậy, sụp đổ, tê tâm liệt phế, như thể đã phải chịu ủy khuất vô cùng lớn.

“Đúng, ngươi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ngươi có khí phách, có chí hướng, có nhiều người yêu ngươi và người ngươi yêu ở bên cạnh… Ta là gì? Ta có gì? Lương Thận Hành, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, ngoại trừ ngươi, ta cũng chẳng có gì hết…”

Đây là lần đầu tiên sau khi phu thê bọn họ đoạn tuyệt, Lương Thận Hành nhìn thấy nàng tuyệt vọng đến rơi lệ như vậy. Tay chân hắn có chút luống cuống, muốn ôm nàng vào lòng nói ra những gì hắn muốn nói.

Nhưng khi Lương Thận Hành đứng dậy, vừa tới gần nàng một bước, Tần Quan Chu liền đẩy hắn ra.

Nàng cúi đầu, siết chặt móng tay vào lòng bàn tay, cơn đau dần ập tới.

“Ta biết tướng mạo ta không phải tuyệt sắc giai nhân, cũng không có gia thế hiển hách, là một nữ nhân bình thường không thể bình thường hơn, ta không thể trao cho ngươi bất cứ thứ gì khác ngoại trừ sự chân thành. Người như ta, trước nay chưa từng cầu lợi quá nhiều, cho dù là nghèo khó, hay phú quý giàu sang, sống cuộc sống như nào ta đều cam tâm, chỉ có một mong cầu duy nhất, đó là trượng phu có thể toàn tâm toàn ý đối với ta, là ta tham vọng quá đáng rồi sao?”

“……”

“Phải, ngươi là tướng quân, là thống soái nhất quân, có nhiều ràng buộc như vậy, trên vai gánh vác nhiều trọng trách như vậy. Nhưng ngươi dựa vào cái gì, dựa vào đâu mà không nói với ta!”

“Ngươi là vì quốc gia đại nghĩa, vì dân chúng Bắc Vực, ngươi có khổ tâm, có bất lực, bởi vì không còn cách nào, những người xuất thân như chúng ta vốn không được lựa chọn quá nhiều…! Ngươi cưới Chiêu Nguyệt, chưa từng thay lòng đổi ý, cũng không để ta làm thiếp, ta phải mang ơn, không thể oán, không thể hận ngươi sao?”

“……”

“Ngươi có biết ta vì ngươi mà đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch không! Ngươi có biết ngày các người thành hôn, ta hận không thể chết quách đi cho rồi!” Tần Quan Chu khóc rống lên: “Mỗi ngày ta không đếm hết được đã cầm trâm cài tóc lên bao nhiêu lần, thầm nghĩ cứ vậy mà kết thúc thôi, không phải là ngươi vứt bỏ ta, là ta vứt bỏ ngươi, như vậy cũng không tính là quá khó xử. Nhưng ta không có dũng khí như vậy, chỉ nghĩ đến chết cả người liền run bần bật…”

Hốc mắt Lương Thận Hành ngày càng đỏ, cũng bất giác rơi lệ.

Hắn biết Tần Quan Chu có oán, có hận, nhưng không ngờ nàng sẽ nảy sinh ý niệm tìm đến cái chết.

Tần Quan Chu lau đi nước trên mặt, quyết tuyệt nâng mắt lên nhìn về phía hắn: “Lương Thận Hành, cho dù ngày nào đó ta gả cho Ngụy Thính Phong làm thê, cũng là đường đường chính chính, bởi vì khi đó không phải ta cứu Ngụy Thính Phong, là chàng cứu ta.”

“Thành Bích!”

Một tiếng gọi từ phía sau nàng vang lên, mắt Tần Quan Chu rưng rưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Thính Phong đứng ở môn hạ, tóc tung bay theo gió rối bù, có chút nhếch nhác, có thể thấy được vẻ lo lắng và kinh hãi trên người hắn.

Nhưng sau khi nghe được câu nói kia của nàng, trên mặt hiện một thoáng mông lung mờ mịt.

Ngụy Tu Bình thúc ngựa chạy tới Đại đao hội, đem chuyện Tần Quan Chu đi gặp Lương Thận Hành báo cho Ngụy Thính Phong biết, nói: “Chuyện này ta vốn không nên quản, có điều thủ hạ của Dĩnh Xuyên Hầu giống như chó điên, ta lo lắng hắn cũng không phải thứ tốt đẹp gì, Tần Quan Chu lại ngốc như vậy, quay về còn không phải mặc hắn thao túng sao? Tóm lại, tóm lại, ngươi vẫn nên đi xem sao, ta dẫn người tiếp ứng bên ngoài phủ nha.”

Ngụy Thính Phong nghe xong sao có thể ngồi yên được? Lập tức cáo từ Hoàng đế.

Trước khi đi, Hoàng đế sai người lấy đao Trục Tinh đến, trả lại cho hắn: “Đây là đồ của Ngụy gia, vật về nguyên chủ. Ngụy Thính Phong, trẫm tán thưởng tri thức của ngươi, khen ngươi biết tiến biết lùi, biết chọn lựa, nếu Ngụy Trường Cung đã giao Ngụy gia cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng để hắn thất vọng, càng đừng khiến trẫm thất vọng.”

Ngụy Thính Phong nâng Trục Tinh, vuốt ve hoa văn trên vỏ đao, cúi đầu bái lạy: “Tạ chủ long ân.”

Sau khi tạ ơn, Ngụy Thính Phong một khắc cũng không dám chậm trễ, chạy tới phủ nha này, lại nghe thấy nàng nói những lời ngờ nghệch như vậy.

Nàng lại vì Lương Thận Hành mà muốn tìm đường chết sao?

Loại chuyện này một khi đã xác nhận liền sẽ đau đến tê liệt, giống như đao phong hung hăng chém một nhát vào tim hắn.

Đau đến nỗi cả người hắn đều run rẩy.

Trầm mặc một lúc lâu, hắn chìa bàn tay về phía Tần Quan Chu, trầm giọng nói: “Thành Bích, ta đến đón nàng.”

Tần Quan Chu nhìn hắn, nhớ tới ngày đó nàng nói với Ngụy Thính Phong “Chờ ngươi dưỡng thương xong, quay về tìm ta cũng không muộn.” Hắn thật sự đã đến, bất luận là trước kia, hay là hiện tại, hắn đều đến.

Vào lúc mà nàng cần hắn nhất.

Tần Quan Chu thoáng mỉm cười, đi về bên cạnh hắn.

Lương Thận Hành ôm miệng vết thương đau đớn, tái nhợt môi, nói: “Tần Quan Chu!…Thành Bích! Ta sẽ bù đắp cho nàng, nàng muốn ta làm thế nào, ta đều đáp ứng nàng. Đừng, đừng…”

Hắn ho khan, nói không nên lời, thoáng cái nắm lấy ống tay áo xanh nhạt của Tần Quan Chu: “Ta là trượng phu của nàng, Thành Bích, ta vẫn là trượng phu của nàng… Nàng còn nhớ lúc chúng ta ở Vọng Đô…”

Nàng quay đầu lại, trên mặt vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, nói: “Ta sẽ không quên. Vẫn là câu nói đó, cho đến bây giờ, ta đều hy vọng ngươi sau này có thể như ý thuận toại… Lương Thận Hành, hãy buông tha cho ta đi.”

Nàng đẩy Lương Thận Hành ra, không chút do dự mà đi về phía Ngụy Thính Phong, hai người nắm tay nhau đi ra khỏi sảnh đường này.

Lương Thận Hành ngây ngẩn cả người, nhất thời không thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì, không suy nghĩ được gì liền lâm vào cuồng loạn, hắn cắn răng, mặc kệ toàn thân đau buốt mà đuổi theo ra ngoài.

Đợi đến trước cửa đoạt được cung tiễn trong tay binh lính, một tay kéo dây giương cung, nhắm ngay lưng Tần Quan Chu, giận dữ quát: “Nàng quay lại cho ta!”

Ngụy Thính Phong nhanh chóng nâng chuôi đao lên, nhưng tay Tần Quan Chu phủ lên mu bàn tay hắn, thấp giọng hỏi hắn: “Chàng có sợ không?”

Ngụy Thính Phong bình tĩnh nhìn nàng, lắc đầu.

Tần Quan Chu mỉm cười: “Được, vậy đi thôi.”

Đôi tay đang siết chặt mũi tên thép của Lương Thận Hành không ngừng run rẩy.

Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, bỗng nhiên nghĩ, lần trước nàng khóc như vậy là khi nào?

Là lần tranh cãi? Hay là những ngày hắn sắp thành hôn với Chiêu Nguyệt?

Không, không phải vậy.

Là ngày Man Khương tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Hắn chật vật ở trong thành ngã đông ngã tây, tìm kiếm bóng dáng Tần Quan Chu, hắn thấy hừng hực ánh lửa thiêu đốt một nửa bầu trời trong đêm tối tăm.

Thi thể phơi thây khắp nơi, hắn còn chưa chạy được mấy bước, lại giẫm phải một mảng lầy lội, không phải nước, là máu chảy.

Tiếng gào thét sợ hãi, tiếng chạy trốn, tiếng la hét, cùng với tiếng kêu la thê lương của nữ nhân…Từng cảnh từng cảnh, rất lâu sau đó, cũng vẫn như trước chui vào trong mộng của hắn mỗi đêm, không ngừng lặp đi lặp lại mà giày vò hắn.

Giúp ta.

Hắn âm thầm hét lên, ai có thể tới giúp ta không?

Thành Bích, Thành Bích…

Hắn nhớ kỹ tên của nàng, lao ra lục tung mọi ngóc ngách nơi, đó là nguồn lực duy nhất để thúc giục hắn tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân trong một con phố hẻo lánh và nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của nàng.

Tần Quan Chu toàn thân đầy máu, son đỏ thấm đẫm quần áo màu xanh biếc trên người nàng, huyết tinh nồng nặc trên mặt nàng gần như biến thành màu đen.

Trên mặt đất có một binh lính, chân đã bị người chặt đứt tận gốc, cả người ngâm mình trong vũng máu, miệng vết thương ở bụng còn đang không ngừng chảy máu, nhưng hắn vẫn còn thở.

Tần Quan Chu sắc mặt trắng bệch, dùng quần áo luống cuống che miệng vết thương kia, thất thần nói: “Nhất định sẽ không sao…”

“Thành Bích!”  Lương Thận Hành kéo nàng vào trong ngực, Tần Quan Chu bắt đầu hoảng loạn, cho rằng người đến là quân Man Khương, la hét chói tai phản kháng, Lương Thận Hành ôm nàng càng chặt: “Là ta!”

Lúc này, nàng mới yên tĩnh lại, ôm lấy Lương Thận Hành đè nén thanh âm nức nở: “Thiếp không được, thiếp không làm được… Thiếp không cứu được hắn, phu quân, thiếp có làm thế nào cũng không cứu sống được hắn! Thiếp hết cách rồi… Thiếp không thể giúp gì được cho chàng, cũng không giúp được cho hắn, thiếp…”

Nàng không biết phải làm gì, sụp đổ bịt tai mình lại, sụp đổ mà hét toáng lên: “Ai có thể tha thứ cho thiếp đây! Hãy mau giải thoát cho thiếp đi!”

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Chính hắn cũng không ngừng run rẩy, một tay siết chặt Tần Quan Chu, ấn huyệt vị phía sau gáy nàng, nàng rất nhanh liền ngất lịm đi trong lòng hắn, lặng lẽ rơi vào hôn mê.

Binh lính nằm trên đất khẽ thều thào: “Tướng quân.”

Lương Thận Hành buông Tần Quan Chu xuống, nhấc đoản kiếm lên, quỳ xuống trước mặt hắn, run giọng nói: “Rất nhanh thôi ngươi sẽ không còn đau nữa.”

“Tướng quân, chúng ta, chúng ta còn có thể thắng sao?”

Lương Thận Hành cắn răng, hứa chắc nịch: “Có thể.”

“…… Cám ơn, cám ơn…”

Mau giải thoát cho thiếp đi.

Mỗi lần hắn gặp Tần Quan Chu, đều nhớ tới dáng vẻ khi đó của nàng, hy vọng nàng có thể chia sẻ những lời ngập ngừng nơi cổ họng với hắn, nhưng bất luận thế nào nàng cũng chọn cách im lặng.

Đêm đó trời đỏ thẫm đã bị thiêu thành tro tàn, cuối cùng vẫn đợi được đến mùa xuân, bầu trời lại trong xanh và ấm áp trở lại.

Mũi tên này.

Từ đầu đến cuối đều không bắn.

*

(Hoàn chính văn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi