ĐÀO HOA CHƯỚC CHƯỚC, PHỒN TINH ĐIỂM


Mặt Thiên Khải đen như đáy nồi, nhưng vẻ mặt Nguyệt Di vẫn rất mờ mịt, nghĩ thầm: Sao lại giận nữa rồi? Tên keo kiệt này đúng là phiền toái.

Thiên Khải biết Nguyệt Di không thích bị người ta nghe nội tâm, cho nên hắn đã sớm làm pháp thuật để không nghe thấy tâm tư nàng nữa.

Giờ phút này, tất nhiên hắn chưa nghe được nửa phần tâm tư của Nguyệt Di, bằng không Nguyệt Di đã chẳng thể nào dỗ vị thần kiêu ngạo này nữa rồi.
“Ai nha, Thiên Khải.

Huynh đừng luyến tiếc mấy món bảo bối đó nữa, nếu không có bảo bối của huynh thì làm gì có tinh lộ thượng hạng chứ.” Để thể hiện thành ý, nàng lấy thêm một bình ngọc chứa đầy tinh lộ nữa.
Thiên Khải nghĩ cũng phải.

Bỏ đi, tuy giờ thần thức Nguyệt Di đã hoàn chỉnh nhưng thần lực vẫn thiếu nên hắn sẽ tha thứ cho nàng.


“Nể tình tinh lộ, bổn Chân thần không so đo với muội nữa.” Nói xong, hắn liền cầm lấy tinh lộ trong tay Nguyệt Di, mở ra uống một hơi cạn sạch.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, tinh lộ vừa vào miệng Thiên Khải suýt nữa bị dọa đến mức phun ra.
Nguyệt Di và Thiên Khải đồng loạt nhìn ra cửa, cười ngả nghiêng.
Tử Hàm nằm bò ở ngạch cửa, một chân đáp trên ngạch cửa, điểm tâm nước trà đổ đầy đất.

Đôi tay Tử Hàm vẫn cố hết sức giơ cái khay rỗng tuếch, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nhìn hai vị thần của cậu.
Hai vị thần không biết lúc Tử Hàm bưng chiếc khay còn lớn hơn cả cậu đi đến, cả điện tràn ngập dư hương tinh lộ, Tử Hàm cũng bị thanh hương thoang thoảng này hấp dẫn, nước miếng thiếu chút nữa chảy lên bánh hoa quế.

Cậu vội đặt cái khay lên ngạch cửa, một tay nắm chặt, tay kia lau sạch nước miếng trên miệng.

Thật lâu sau, nhị thần chỉ lo cãi nhau quyết liệt, cũng không nhìn xem còn có đứa nhóc bị kẹt ở đây không qua được.
Cầu thần không bằng cầu mình, vì thế Tử Hàm chuẩn bị tự bước qua, ai ngờ nhấc chân đúng lúc Thiên Khải mở lọ tinh lộ ra.

Thái Sơ Điện vốn dĩ có chút dư hương tinh lộ, giờ phút này càng có nhiều thanh hương nhẹ nhàng quanh quẩn.

Tử Hàm không biết là do cái đầu này nhất thời không khiển được tay chân, hay là tại cái chân thúi không chịu nghe lời, cuối cùng bị vướng ngã, để giờ bị chê cười.
Thiên Khải và Nguyệt Di cười thì cười chứ vẫn tiến lên kéo Tử Hàm dậy, kiểm tra thân thể cho cậu, thấy không có gì đáng ngại đều thở phào một hơi, chỉ là khi thấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Tử Hàm trông giống tiểu mỹ nam thì không nhịn được cười thành tiếng.
Nguyệt Di vừa dọn mâm vừa hỏi Tử Hàm: “Tử Hàm, sao ngươi không cẩn thận gì hết vậy? Ngươi bước không qua thì cứ nói một tiếng là được rồi.”
“Hai vị trò chuyện hăng say quá, trong mắt có tiểu nhân đâu?” Tử Hàm được Thiên Khải đỡ dậy xong trưng ra vẻ mặt ủy khuất mà oán trách.

Ý nói là hai vị đang cãi nhau, hơi đâu để ý tới ta, nên ta phải tự lực cánh sinh thôi.

Nguyệt Di thè lưỡi với Thiên Khải, Thiên Khải nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Di.
Tử Hàm nhìn điểm tâm bị rơi trong tay Nguyệt Di, đột nhiên hai mắt đẫm lệ mông lung: “Oa oa oa……”
“Sao vậy, sao khóc rồi?” Nguyệt Di bị làm cho không hiểu ra sao, nhanh chóng buông điểm tâm trong tay ra, an ủi Tử Hàm.
Tử Hàm cảm thấy bản thân cực kỳ vô dụng, làm hư nhiệm vụ đầu tiên Thần tôn giao cho cậu, cứ khóc mãi.
Nguyệt Di đoán có lẽ Tử Hàm cảm thấy bị té mất mặt nên mới khóc.

Nàng vỗ lưng Tử Hàm, an ủi cậu: “Không sao đâu Tử Hàm, té một cái thôi mà, ai mà chưa từng té chứ.

Không có gì đâu.”
Tử Hàm khóc lóc lắc đầu.
Nguyệt Di suy nghĩ một chút, Tử Hàm nhìn thấy điểm tâm như vậy nên mới khóc, liền hỏi: “Là vì điểm tâm?”
Tử Hàm khóc lóc gật đầu.
“Một chút điểm tâm mà thôi, không sao.” Thiên Khải cũng an ủi Tử Hàm.

Tử Hàm vẫn chẳng ngừng khóc thút thít.

Thấy Tử Hàm vẫn không hết khóc, Nguyệt Di nói tiếp: “Tử Hàm buồn vì làm hỏng việc Thiên Khải giao sao?”
“Ưm…… Ừm” Cuối cùng Tử Hàm cũng lên tiếng, không khóc mãi nữa.
Nguyệt Di đã biết nguyên nhân liền nhanh trí an ủi: “Không sao đâu Tử Hàm, Thần tôn sẽ không để ý đâu.

Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã có thể bưng nhiều điểm tâm và nước trà tới ngạch cửa là đã lợi hại lắm rồi.”
“Thật sao?” Tử Hàm nín khóc, mở to hai mắt hỏi.

______________________________
Chương 23 Lại bị cười nhạo
Nguyệt Di nghe xong thật sự muốn chui trở lại vào trứng.
Thứ Hai gặp lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi