ĐÀO HOA CHƯỚC CHƯỚC, PHỒN TINH ĐIỂM


Thiên Khải thấy Nguyệt Di đã qua cơn nguy hiểm bèn lê thân thể mỏi mệt ngồi ở một bên vận khí.

Khí tức lưu chuyển xong một vòng chu thiên cũng là lúc Tử Hàm thong dong tới muộn.
“Thần tôn.

Thuốc ngài cần đây.” Tử Hàm lấy đan dược mang từ Thái Sơ Điện tới.
“Rất tốt.” Thiên Khải nhận lấy rồi nhanh chóng vận công cho Nguyệt Di ăn.
“Đã giao lệnh vũ cho Huyền Nhất, Chích Dương chưa? Bọn họ nói thế nào?”
Tử Hàm bẩm báo đúng sự thật:
“Bẩm Thần tôn, lệnh vũ đã được giao cho Chủ Thần và Chích Dương Thần tôn.”
“Thần tôn nói là đã biết, công việc nơi này giao cho Thần tôn toàn quyền làm chủ.”
“Ừm” Thiên Khải gật đầu, lại tống cổ Tử Hàm trở về Thần giới.
“Nơi này đã hết việc, ngươi tức tốc trở về Thần giới đi.”
“Nhưng Nguyệt Di Nữ quân còn chưa tỉnh, ta ở đây còn có thể hộ pháp cho ngài……”

Thiên Khải: “Không sao, Nguyệt Di đã không còn đáng ngại.

Hiện giờ Thần giới còn phải ứng phó với ôn dịch, ngươi cứ quay về nghe Chủ Thần an bài.”
Nếu có thể, hắn muốn Huyền Nhất dỗ Nguyệt Di trở về.
“Tuân mệnh.

Thần tôn bảo trọng.” Tử Hàm thấy khuyên không được, đành phải nghe lệnh, quay về Thần giới.
Tử Hàm đi rồi.
“Đừng giả vờ nữa, Nguyệt Di.”
“Tỉnh hồi nào, cảm thấy sao rồi?”
“Lúc huynh đuổi Tử Hàm đi.”
“Muội đúng là khẩu xà tâm Phật.”
“Giờ ta...thật sự rất tốt.” Không thể nói sắc mặt Nguyệt Di tốt, nhưng đã không còn vẻ tái nhợt đáng sợ kia nữa.
“Miệng vết thương thế nào?” Vừa nói vừa nhìn về phía ngực Nguyệt Di.

Hình như nhớ tới cái gì, mặt lại đỏ lên.
...
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Tất cả đều là vì ta lo cho thương thế của Nguyệt Di.” Tự trấn an tâm lý xong, Thiên Khải cẩn thận lột quần áo Nguyệt Di ra, một mảng da thịt trắng như tuyết lộ ra trước mắt, còn có cái gì thì mọi người tự bổ não đi.

Thiên Khải vội vàng buông lỏng tay ra, nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Nguyệt Di là người bị thương.

Lão già kia đã nói thế nào nhỉ: ‘ thầy thuốc chẳng phân biệt nam nữ ’.


Hơn nữa, Nguyệt Di là Nữ thần, giờ không trị thì sau này sẽ để lại sẹo, vậy thì thật sự không thể trị được nữa.”
Nói xong, lại lột quần áo Nguyệt Di ra tiếp.

Trước bộ ngực trắng muốt có một vết sẹo màu hồng phấn dài một tấc.
Thiên Khải khép nửa con mắt, chữa lành vết sẹo cho Nguyệt Di.

Xin ủng hộ chúng tôi tại _ Tr????????t r????yện.V???? _
Nguyệt Di cũng không biết Thiên Khải làm những việc này, giơ tay quơ quơ trước Thiên Khải, nói:
“Không sao, huynh xem, khỏe rồi nè.”
Thế mà mặt Thiên Khải còn đỏ hơn cả hoa thần trên cung tường, nàng sợ Thiên Khải không khoẻ, lo lắng hỏi:
“Thiên Khải, sao mặt huynh đỏ dữ vậy? Không khỏe chỗ nào?”
“Không, không…… Không có.” Thiên Khải vội vã quay mặt đi.
Nhìn Thiên Khải luôn luôn diễu võ dương oai, thẳng thắn vô tư như vậy thế mà hôm nay lại ấp a ấp úng, nàng liền trêu chọc hắn:
“Sao huynh cứ ấp a ấp úng miết, không giống phong cách Thiên Khải Thần tôn chút nào.”
“Không...không sao, muội không có gì là tốt rồi.”
“Nếu huynh đã không sao, vậy mỗi loại một viên, Hộ Tâm Đan, Huyền Nguyên đan sáng một viên, Tử Tâm, Bồ Đề đan tối một viên.”
Nàng vừa nói vừa lấy đan dược ra, nói xong còn bổ sung một câu:

“Thịt xông khói Cố Nguyên.”
Nguyệt Di thấy hắn cố tình thay đổi đề tài cũng không có ý truy cứu.

Chỉ là lần đầu tiên thấy Thiên Khải mệt mỏi mà còn có hứng chơi.

Đáng tiếc mình không mang “Thủy kính” theo, bằng không nhất định phải ghi lại, bèn ừ một tiếng.
“Muội cứ điều tức cho tốt đi.

Ta phải đi tinh lọc trọc khí.” Thiên Khải còn chưa nói xong đã đi xa, đến tinh lọc trọc khí ở mắt trận.
Nhìn Thiên Khải rời đi, Nguyệt Di xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía Thiên Khải cởi quần áo của mình, lúc nàng không nhìn thấy vết sẹo ở ngực, đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ thắm như đánh phấn.
Đến khi Nguyệt Di vận khí xong một vòng chu thiên thì thấy Thiên Khải đang đánh nhau với trọc khí.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi