ĐÀO HOA TỚI SỐ


Những âm thanh như vậy khiến Diêu Diêu cảm thấy rất hứng thú, nó giống như một món ăn tinh thần mà từ lâu rồi mới được nghe lại, hướng ánh mắt len lén nhìn ra ngoài, trong tay nắm chặt quyết tâm thì thầm với bản thân.

“Nhất định lần này phải rời đi”.

Xe ngựa cần mẫn lộc cộc chạy trên đường, đến tối thì dừng ở một biệt viện lớn, biệt viện này nằm trong kinh thành, hóa ra loay hoay cả ngày vẫn chưa thể đi ra được, kinh thành thật rộng lớn, cung nữ Nghi Lạc đưa Diêu Diêu vào một phòng nhỏ, căn phòng này khá đơn giản nhưng trên giường lại chuẩn bị bộ trang phục, thấy ánh mắt nghi hoặc nàng ta nhanh nhảu giải thích.

“Chúng ta sẽ thay trang phục trước”.

Theo như lời giải thích thì kiệu rước đi ngang qua mấy nơi ở kinh thành để cho dân chúng xem, còn thực tế thì muốn đi xa phải hóa trang thành thương nhân bình thường đề phòng gặp nguy hiểm, chứ chẳng ai rêu rao cả một đường dài như vậy, nghe xong Diêu Diêu hớn hở thay trang phục, mặc vào thì giống như một phu nhân bình thường vậy.


Sau khi ăn uống xong cả đoàn lại tiếp tục lên đường, lúc này hai kiệu đã gộp thành một, loại kiệu này lớn và xa hoa với hai giường nhỏ hai bên, phía trên rải đệm nhung ấm áp, phía giữa có một bàn nhỏ và rải thảm lông phía dưới, dùng để đàm đạo chơi cờ, phía trước được bốn con ngựa kéo
Trên con đường lớn đất đỏ với hai hàng cây rợp bóng, dẫn đầu đoàn là Nguyễn Khải, phía sau hai hàng lính tinh anh cưỡi ngựa nay đã hóa trang thành những gia đinh bình thường, còn trong kiệu thì có Cố Thanh Ca và Diêu Diêu, còn Nghi Lạc ngồi phía trước xe ngựa, cách nhau bởi một tấm rèm.

Thời tiết đầu đông với cái lạnh nhẹ nhàng thấm vào làn da, Diêu Diêu mặt mày đỏ hồng hào đang ra dáng ngồi uy nghi nhưng sau sự bình tĩnh ấy là tâm trạng đang dậy sóng, bởi vì bây giờ đang đối mặt với hoàng nhi nguyên chủ nên có chút chột dạ, cầm lấy chén trà đưa lên miệng uống một hớp, trong đầu không ngừng nhảy múa tự hỏi.

“Sao hắn lại nhìn chằm chằm mình vậy?”.

“Chắc chắn hắn nghi ngờ rồi nhưng chưa có bằng chứng đây mà”.

Lấy lại bình tĩnh, cô lên tiếng phá vỡ bầu không gian trầm mặc này.

“Ừm! hoàng nhi bộn bề công việc, sao lại đích thân đưa ta đi”.

Cố Thanh Ca chăm chú nhìn thần sắc mẫu hậu, đúng là thay đổi rất nhiều, nhất là nét mặt, bây giờ trên khuôn mặt hiện lên sự chột dạ, hắn thả giọng trả lời.

“Là! nhi thần lo lắng an nguy của mẫu hậu”.

Bây giờ chỉ có mẫu hậu mới là người thân duy nhất, hơn nữa đền Minh Bảo có một vị hòa thượng kiến thức cao thâm, lần này đến là muốn xem thực hư chuyện mẫu hậu tại sao lại thay đổi như vậy, chứ nghe thái sư giải thích hắn không tin tưởng cho lắm.


Hạ Diêu Diêu không biết nói gì nữa, sau lần đấy cô cũng không muốn quá thân thiết với hoàng nhi này, linh hồn thì không phải nhưng rõ ràng thân thể này có quan hệ huyết thống, áp chế nội tâm đang dậy sóng Diêu Diêu vén rèm cửa nhìn ra bầu trời.

Những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi không ồn ã như những hạt mưa, nhưng lại làm cho cái lạnh càng buốt giá hơn, thấm sâu vào từng đường gân thớ thịt, vào sáng sớm, sương mù giăng phủ làm cho thiên nhiên thêm mờ ảo, bức tranh ngày đông dường như chỉ có hai màu xám và trắng, giữa khung cảnh huyền ảo ấy, con người và vạn vật như lẫn vào trong một chốn bồng lai tiên cảnh, ẩn hiện thấp thoáng sau màn sương mờ.

Phía xa xa từng đám khói nối đuôi nhau bay lên bầu trời, có lẽ là của những hộ dân ở cạnh đấy, lúc này xe đang đi trên con đường lớn, phía trước là nam nhân cao lớn dẫn ngựa, mái tóc dài của hắn bị những hạt tuyết phủ trắng, cơ thể cao lớn mặc áo choàng đen bao trùm cả mông ngựa, lững thững đi phía trước dẫn đường, Diêu Diêu càng nhìn lại càng thích, bất giác lên tiếng.

“Tướng quân Nguyễn Khải không biết có vừa ý cô nương nào chưa”.

Theo như cô biết thì nương tử của hắn đã mất cách dây mười năm lúc sinh khó mà chết, hiện nay trong phủ chỉ có trưởng nam mười tuổi và hai thê thiếp, ngoài ra không có ai nữa, Cố Thanh Ca với tay lấy cốc trà bên cạnh dựa người ra phía sau, chân duỗi ra nhẹ nhàng trả lời.

“Hắn cũng biết cưới nữ nhi của đại thần khác thì ta sẽ ngăn cản”.

Giọng trầm ấm khe khẽ vang lên, cô lặng người đi, đúng là làm quan trường phức tạp thật nếu như Nguyễn Khải cưới nữ nhi của viên quan nào đó, chả khác nào như hổ mọc thêm cánh vậy, thảo nào hậu cung là nơi tuồn nữ nhi của các quan lại vào, suy nghĩ một lúc bất giác lắc đầu, chuyện triều chính cô không muốn hiểu nhiều, càng thêm mệt mỏi hơn, đưa tay sờ lên ngực, thấy ngân phiếu và vàng vẫn còn nguyên mới cảm thấy an tâm hơn.


Liên tục mấy ngày sau, ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên xe, hiện giờ đã là ngày thứ 7, sau khi được Nghi Lạc hầu hạ ăn uống xong thì cô lên xe, đã thấy Cố Thanh Ca nằm bên giường đối diện, quả là cô rất muốn hai người hai xe ngựa hoặc là hắn cưỡi ngựa giống như Nguyễn Khải ấy, cảm giác nam nhân này ẻo lả như nữ nhân vậy, tích tụ sự khó chịu của mấy ngày gần đây lại cô lên tiếng.

“Hoàng nhi! sao ngươi không ra ngoài kia cưỡi ngựa đi”.

Cố Thanh Ca nửa người dựa trên tấm thảm, mái tóc dài buông xõa, vạt áo hơi hở ra, trên khuôn mặt đẹp yêu mị hiên lên sự biếng nhác, giống như một yêu nghiệt thì đúng hơn, hắn hớp một ngụm trà lười biếng trả lời.

“Nhi thần là hoàng thượng! sao lại ra ngoài kia hóng lạnh được”.

-----------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi