ĐÀO HOA TRONG GIÓ THẤU LÒNG QUÂN


Thẩm Nhược Y đợi ở Kim Quang Điện đã lâu, vì nghĩ Lăng Vô Huyền có chuyện gì nên tới đây, thấy cửa phòng hắn cũng không đóng nên nàng bước vào.
"Vô Huyền?"
Lăng Vô Huyền nghe thấy tiếng của Thẩm Nhược Y liền đứng lên, mắt đỏ hoe vẫn còn ươn ướt nhìn nàng.
Không thấy Đông Phương Thừa Minh trong phòng, nhìn cảnh này Thẩm Nhược Y cũng đoán được đại khái đang xảy ra chuyện gì rồi.
Biết Thẩm Nhược Y chuẩn bị nói gì đó, Lăng Vô Huyền cướp lời: "Đi thôi, chắc mọi người đợi lâu rồi."
Thấy Lăng Vô Huyền định bước đi Thẩm Nhược Y vội túm góc áo hắn giữ lại, nàng nói: "Không cần như vậy trước mặt ta, có chuyện buồn thì nói đi."
Lăng Vô Huyền dừng bước rồi nhưng vẫn không đáp trả, Thẩm Nhược Y nói tiếp: "Đông Phương Thừa Minh..."
Nghe tới bốn chữ này Lăng Vô Huyền liền không chịu nổi, quay đầu lại nhìn Thẩm Nhược Y, nước mắt rơi.
Hắn nghẹn ngào nói: "Con mèo đó...!Hắn không cần ta nữa rồi."
Thẩm Nhược Y không ngờ tâm trạng của Lăng Vô Huyền lại tệ tới mức này, vội tiến tới vỗ vai an ủi hắn.

Lăng Vô Huyền đột ngột ôm chầm lấy nàng, bật khóc thành tiếng.
"Ta không muốn hắn rời đi..."
Vừa vuốt lưng Lăng Vô Huyền Thẩm Nhược Y vừa nói: "Không sao cả, đột ngột rời đi như vậy có lẽ vì có chuyện gì khó nói."
Lăng Vô Huyền buông Thẩm Nhược Y ra, giọng tức giận: "Nếu ta quan trọng thì hắn nên nói lí do cho ta mới đúng.".

KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc ????ruyện ????ại _ TrUmTruyện﹒ⅴn _
"Ta cũng đâu có nói hắn đúng, hắn làm như thế là rất sai.

Ý ta là chắc chắn sẽ có ngày hắn quay lại để chúng ta xử hắn."
"Ha ha." Nghe Thẩm Nhược Y nói xong Lăng Vô Huyền liền bật cười, "Tiểu sư tỷ, tỷ độc ác như vậy thì thật đáng thương cho Hàn Mặc Quân quá."
Thẩm Nhược Y vốn định giả vờ mắng hắn một trận thì đột nhiên lại thấy không nỡ nữa, cười hỏi: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Lăng Vô Huyền cũng biết vừa rồi Thẩm Nhược Y luôn dỗ mình, khóc một trận cũng khiến hắn cảm thấy ổn hơn nhiều rồi.

Hai người vừa quay lại Kim Quang Điện thì thấy Chu Tịnh đang nhanh chóng chạy tới.
"Nhược Y tỷ tỷ!"
"Thế nào? Ở Thanh Lăng môn có vui không?" Thẩm Nhược Y hỏi nàng.
Chu Tịnh liên tục vui vẻ gật đầu.

Khi còn ở trong ngục Thẩm Nhược Y đã nghe Chu Tịnh nói rằng nàng ấy không có nhà để về, vì cuộc sống quá khổ nên mới đi tới bước đường này.

Hơn nữa Chu Tịnh cũng muốn tu tiên nên hôm đó Thẩm Nhược Y đã giúp nàng ở lại Thanh Lăng môn.

"Đông Phương Thừa Minh đâu?" Lục Thần hỏi.
"Đừng nhắc nữa, hắn về Yêu Giới rồi." Lăng Vô Huyền chán nản nói, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Thấy mọi người đều quay sang nhìn Lăng Vô Huyền với ánh mắt tò mò, Thẩm Nhược Y sợ rằng nhắc lại hắn sẽ không vui nên chuyển chủ đề.
"Sư huynh, huynh gọi bọn muội tới không phải có chuyện muốn nói à?"
Dương Thừa Tử gật đầu, hắn nói: "Các phái tiên môn bắt đầu quá phụ thuộc vào Yêu Giới.

Ta thấy Ma Giới không có động tĩnh gì nhưng phía Yêu Giới thì lại giấu diếm làm rất nhiều chuyện khác thường, thỉnh thoảng muội và Hàn Mặc Quân nên xuống núi kiểm tra một chút."
- ---------------------
Sau hôm đó thì cứ cách vài ngày Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân sẽ xuống trấn kiểm tra một lần.

Chỉ là ngoài việc đổi nơi để nói chuyện ra thì cả hai không tìm thấy chút manh mối hay điểm bất lợi nào từ người của Yêu Giới.
Hôm nay Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân ở lại dưới trấn ăn bữa tối rồi mới trở về Phong Yên Cung.

Mặc dù trời đã muộn rồi nhưng cả hai vẫn chưa muốn về phòng mà cùng nhau đi dạo, cùng ngắm hoa đào rơi.
Hàn Mặc Quân nói: "Thực ra ta...!Đã gặp người từ rất lâu, rất lâu rồi." ngừng một chút rồi hắn nói tiếp, "Bởi vì lần đầu tiên gặp người cũng là lúc ta vừa trùng sinh."
Thẩm Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn.
Trùng sinh?
Những điều này không hề có ở trong truyện...
Nhưng mà sao có thể thay đổi? Đây chẳng phải chỉ là thế giới trong truyện thôi sao?
"Thế nên ngay từ đầu ngươi đã muốn giết ta?" Thẩm Nhược Y trực tiếp hỏi hắn.
"Ta..." Hàn Mặc Quân khó khăn nói, hắn không biết giải thích như thế nào.
Thẩm Nhược Y lắc đầu, tỏ ý hắn không cần nói thêm.
Nàng nắm chặt tay hắn rồi hỏi: "Có phải Bạch Ân luôn hãm hại ngươi, còn đẩy ngươi xuống Ma Vực, từ đó ngươi quyết định phải quay trở lại trả thù nàng?"
Hàn Mặc Quân cũng không nghĩ tới Thẩm Nhược Y lại nói ra những chuyện này giống như đã trải qua như vậy.
Hắn không tin được mà hỏi: "Vì sao người biết?"
"Ta đã biết được những điều này khi còn ở thế giới kia, nên từ khi đoạt xá Bạch Ân ta đã muốn thay đổi tất cả." Nàng đáp.
Hàn Mặc Quân đau lòng nhìn Thẩm Nhược Y, ban đầu hắn cứ nghĩ đời này trùng sinh sẽ hành hạ kẻ thù của mình, không ngờ rằng nàng lại không phải Bạch Ân, còn hắn lại làm tổn thương người mà hắn yêu.
"Kiếp trước vào lúc quay trở lại giết Bạch Ân thì ta trùng sinh tới đây." Hàn Mặc Quân nói.
Thẩm Nhược Y lo lắng đáp: "Lúc ta biết được việc ngươi tới giết Bạch Ân thì cũng là lúc ta tới đây, chuyện này..."
Hàn Mặc Quân đột ngột hôn lên trán Thẩm Nhược Y, hắn lo sợ ôm nàng vào lòng rồi nói: "Trùng hợp thôi, đừng lo."
Mặc dù Hàn Mặc Quân đang an ủi mình nhưng Thẩm Nhược Y lại cảm nhận được sự sợ hãi từ hắn, người cảm thấy chuyện này không đơn giản là hắn mới đúng, hắn chỉ đang tự trấn an bản thân mà thôi.
Thẩm Nhược Y định dỗ Hàn Mặc Quân vui vẻ một chút thì hắn lại nói tiếp: "Người sẽ không rời xa ta nữa...!Đúng không?"

"Sẽ không." Thẩm Nhược Y kiên định nói.
Nàng ôm chặt Hàn Mặc Quân, muốn sưởi ấm trái tim này của hắn.

Không muốn hắn phải sống trong lo sợ, không muốn hắn lại cô đơn một mình, không muốn rời xa hắn một lần nữa.
Chắc chắn sẽ không.
- ---------------------
Mấy ngày sau.
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân nhận được lời cầu cứu từ người dân thôn Vĩnh Ly nên từ sáng sớm hai người đã lên đường tới đây rồi.

Trên đường đi Hàn Mặc Quân kể lại cho Thẩm Nhược Y nghe về chuyện năm xưa mà Dương Thừa Tử đã nói.
Nàng hỏi: "Sư tôn ta đưa Bạch Ân và một người tên Thẩm Nhược Y trở về từ nơi này?"
Thẩm Nhược Y cũng không ngờ tới chuyện này, tam sư tỷ mà nàng luôn tò mò lại trùng tên với nàng luôn?
Hai người chưa nói với nhau thêm mấy câu thì nhìn thấy người
dân thôn Vĩnh Ly đã đứng chờ sẵn rồi.
"Thánh Quân!"
Thẩm Nhược Y gật đầu, nàng hỏi: "Vừa rồi ta đi qua một nơi được trồng rất nhiều hoa đào nhưng không có người ở, tại sao mọi người lại không ở đó?"
"Đó là nơi trú của thôn Dã Vi, gần hai mươi năm trước cả thôn bị thiêu cháy toàn bộ, nghe nói là do Thiên phạt, bọn ta cũng không dám động tới."
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân nhìn nhau, cả hai đều nghĩ tới sự việc mà Dương Thừa Tử đã kể.
Sau đó những người của thôn Vĩnh Ly đưa Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân về nhà, mời hai người uống nước rồi kể những chuyện lạ xảy ra gần đây.
"Vì Lý Tiên Quân nói rằng nơi đây đã trở về bình thường, vùng đất này lại là nơi thôn ta truyền qua bao đời nay, dưới trấn cũng không dễ sống nên mười năm trước bọn ta quay trở lại.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường cho tới khi có nhiều người trong thôn nhìn thấy đôi vợ chồng đã chết của thôn Dã Vi, họ nói rằng muốn tìm con gái."
Sợ Thẩm Nhược Y không tin, mọi người trong thôn vội vàng giải thích.
"Ban đầu chúng ta cứ nghĩ có người giở trò, nhưng mà chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, chắc chắn rồi mới tới báo."
"Người của thôn Dã Vi thực sự có thể đi đứng nói chuyện bình thường, chúng ta còn có thể chạm vào.

Nhưng chỉ xuất hiện lúc nửa đêm, khoảng một canh giờ sau lại biến mất."
"Hơn nữa hình dáng bọn họ vẫn như năm đó, không hề già đi."
"Họ còn nói...!Nói bọn ta nhất định phải đi tìm Thánh Quân, nếu không sẽ về đây mỗi ngày không đi."
"Bọn ta không còn cách nào khác, đành phải mạo muội nhờ tới sự giúp đỡ của Thánh Quân."

Vẫn không thể tìm ra phương hướng giải quyết nên Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân quyết định ở lại một đêm.
Tới tối.
Mọi người theo lời Thẩm Nhược Y dặn dò, tất cả đều ở trong nhà đóng chặt cửa, còn nàng và Hàn Mặc Quân sẽ tới thôn Dã Vi xem tình hình.
Chờ cho tới khi nửa đêm sương rơi nhiều, vài cơn gió làm cánh hoa đào bay bay, dưới ánh trăng sáng thì cảnh sắc nơi đây lại càng thêm tuyệt sắc.

Thẩm Nhược Y đưa tay ra hứng cánh hoa, nàng cảm thấy nơi này đẹp nhưng lại có chút thê lương.
Nàng buồn bã nói: "Có lẽ trước đây thôn đã trồng hoa đào, những cây hoa đào xung quanh và cả một vùng hoa đào được trồng phía sau vẫn còn nguyên, chỉ đáng tiếc là nhà ở trong thôn đã bị thiêu cháy."
Hàn Mặc Quân thấy Thẩm Nhược Y ngẩn người trầm mặc liền nhẹ ôm nàng.
"Buổi tối hơi lạnh, ta ôm người."
Thẩm Nhược Y cũng ôm chặt lấy hắn.
Ngay sau đó, xung quanh đột nhiên gió thổi lớn, Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân đành phải buông nhau ra để quan sát tình hình.

Sương mù từng tầng dày đặc ập đến lẫn với cánh hoa bay khiến tầm mắt của Thẩm Nhược Y trở nên khó nhìn.
Bởi vì lo lắng nên Thẩm Nhược Y muốn cầm lấy tay Hàn Mặc Quân.

Đột nhiên không chạm được vào tay hắn, nàng quay sang bên phải nhìn thì giật mình nhận ra Hàn Mặc Quân không thấy đâu nữa.
"Hàn Mặc Quân..."
Nỗi sợ hãi trong lòng che lấp lí trí khiến Thẩm Nhược Y không nghĩ được gì, cứ thế vô thức chạy xung quanh tìm hắn.

Cố gắng bình tĩnh lại, Thẩm Nhược Y lập tức triệu kiếm.
"Nguyệt Quang..."
Còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên khung cảnh bắt đầu trở về như cũ, tĩnh lặng y như trước.

Giống như nơi này chưa từng xảy ra một trận gió lớn cùng sương mù nào cả.
Mọi thứ dần hiện rõ ràng, Thẩm Nhược Y từ xa nhìn thấy một đám người đang đi về phía mình.
Đây là người của thôn Dã Vi sao?
Họ rõ ràng đã chết từ lâu rồi nhưng Thẩm Nhược Y không hề cảm nhận được chút âm khí nào.

Nàng đang đứng yên chờ bọn họ đi tới thì tất cả đột nhiên đứng hết lại, chỉ có một đôi phu thê đang dắt nhau đi tiếp.
Thẩm Nhược Y thật sự sợ tới không cử động được luôn, nàng sợ ma!
Một lát sau vị phu nhân kia tiến đến trước mặt Thẩm Nhược Y rồi cầm tay nàng.

Thẩm Nhược Y không rút tay ra, nàng cố gắng nhìn bà ấy thật kỹ để tìm ra manh mối, sau đó đột nhiên giật mình bởi cảm giác trên tay.
Lạnh quá! Người vị phu nhân này dường như không có hơi ấm của người bình thường.
Chợt nhớ ra gì đó, Thẩm Nhược Y nhìn vào phía sau gáy của bà ta.
Huyết Ấn...? Là Tử Hồn!
Chẳng phải vụ án này đã kết thúc từ sáu năm trước rồi sao?

Ông lão điên chết rồi, sách Tử Hồn cũng là nàng giữ...
Rốt cuộc là ai đứng đằng sau chuyện này?
Ai muốn tìm nàng? Ai muốn lợi dụng những người này để tìm nàng?
Chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Thẩm Nhược Y cảm thấy ở lòng bàn tay có giọt nước ấm ấm.
Thấy người đứng trước mặt mình đang khóc, Thẩm Nhược Y liền biết được một chuyện rằng vị phu nhân này không phải do người khác sai khiến, bà ấy thực sự muốn gặp nàng.
Tạm thời chưa thể giải thích được những chuyện này, Thẩm Nhược Y chăm chú nhìn vị phu nhân trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác thân thuộc khó nói thành lời.

"Con gái, ta chờ con rất lâu rồi." Bà ấy cất tiếng.
Sau đó bà đưa tay lên vu.ốt ve gương mặt Thẩm Nhược Y, nước mắt không ngừng rơi.

Giờ thì nàng biết vì sao mình lại cảm thấy quen rồi, bà ấy đúng là có phần tương tự với gương mặt của nàng.
Nhưng có lẽ phải là giống với gương mặt của Bạch Ân.
Con gái...!là đang gọi Bạch Ân sao?
Nhớ lại việc của Lưu Mai, Thẩm Nhược Y cảm thấy những
người có chấp niệm quá sâu không thể siêu thoát nên mới ở lại dương gian, nàng cần phải giúp họ thực hiện nguyện vọng thì mới có thể khuyên họ rời đi.
Thẩm Nhược Y nhẹ nhàng nắm lại tay bà ấy, an ủi bà: "Ta không phải Bạch Ân...!Nhưng mà nếu có cơ hội gặp nàng ấy thì ta sẽ truyền lời giúp người."
"Đứa bé ngốc, con nói gì vậy hả? Sao con lại là Bạch Ân? Con là Thẩm Nhược Y, là con gái của Thẩm Cố Phong và Liễu Nhược Yên ta." Bà ấy xúc động nói.
Thẩm Nhược Y...!Phút chốc nàng còn suýt tưởng là vị phu nhân này đang nói mình rồi.

Thẩm Nhược Y bắt đầu cảm thấy rối, nàng không biết nên nghĩ việc này thế nào nữa.
Thứ nhất, khuôn mặt của bà ấy rất giống Bạch Ân.
Thứ hai, Thẩm Nhược Y lại là tên của tam sư tỷ.
Thứ ba, khuôn mặt hiện tại của nàng lại là của một thân thể nào đó mà nàng không biết.
Chưa để Thẩm Nhược Y nghĩ xong, Thẩm Cố Phong vẫn luôn đứng bên cạnh đột nhiên dang tay ôm lấy Liễu Nhược Yên và Thẩm Nhược Y, ông ấy cũng khóc.
"Trở về là tốt rồi...!Con gái, chúng ta chờ con mười sáu năm rồi,
đều đáng cả."
Thẩm Nhược Y vẫn chưa kịp hiểu chuyện đang xảy ra thì đám người đằng sau giống như bị sai khiến, lập tức chạy tới bao quanh ba người họ.

Người nào người nấy giận giữ chỉ trỏ, hết lời chửi mắng.
"Còn không mau cút đi, đồ xúi quẩy, là ngươi hại chết chúng ta, hại chết thôn Dã Vi."
Thẩm Nhược Y cảm thấy trong lòng cực rối, nàng không hiểu sao mình lại sợ hãi, giống như bản thân chính là người đã từng trải qua chuyện này vậy.
Tâm trạng dần dần bị cuốn vào khung cảnh này, nàng lo sợ giải thích: "Ta không phải..."
"Nương và cha vẫn luôn ở đây chờ con, giờ ngọ hai ngày nữa gặp lại, chúng ta quay về nhà được không? Sẽ không có ai đuổi chúng ta đi nữa, một nhà chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Lời vừa dứt thì mọi người cũng biến mất, Thẩm Nhược Y cố gắng với tay ra níu kéo, nước mắt cứ thế tuôn không ngừng, cảm giác chia xa này nàng đột nhiên hiểu rõ.
Thẩm Nhược Y lo sợ nói không ngừng: "Đừng đi, đừng đi mà..."
Ngay lập tức Thẩm Nhược Y cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ bàn tay, giật mình nhìn lại mới phát hiện ra người ở trước mặt mình là Hàn Mặc Quân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi