ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhìn ra được vì bộc phát một kích kinh thiên kia mà Đinh Hạo đã tiêu hao hết lực lượng. Đinh Hạo bây giờ cực kỳ suy yếu, trước mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức gã là một con kiến mới sinh, đừng nói làm gã bị thương, đụng một cái cũng là hy vọng xa vời.

Chân Đinh Hạo nhẹ hẫng, người lảo đảo.

Mắt Đinh Hạo lóe tia quyết tuyệt, không xoay người bỏ chạy mà cắn chặt ra, tập trung hết ý chí, dùng cạn lực lượng cuối cùng vung thanh kiếm rỉ sét.

Đây là thanh kiếm rỉ sét song song cùng Đinh Hạo vuốt quãng đời võ đạo, nó nhẹ nhàng vung lên sau đó ủ rũ chém xuống.

Giờ phút này, thanh kiếm rỉ sét không có chút ánh sáng, không như trước kia mỗi khi Đinh Hạo vung nó thì tỏa sáng chói lòa. Không có lực lượng huyền khí dao động, không có biến dị gì, lưỡi kiếm loang lổ vết rỉ sét, thanh kiếm rỉ sét như cây củi bình thường chém vào cổ tay trái của Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.

Động tác mềm nhũn, yếu ớt như không phải chặt tay đối thủ, chỉ dùng thanh kiếm rỉ sét chạm nhẹ.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức cười khinh miệt.

Đối diện một kiếm mềm nhũn kiểu này gã không thèm né.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức muốn khiến đối thủ trước mắt hoàn toàn tuyệt vọng, hành hạ thần kinh Đinh Hạo, trả thù nỗi nhục lúc trước bị hắn đánh tơi bời.

Thanh kiếm rỉ sét nhẹ đụng vào cổ tay Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.

Xẹt!

Một tiếng vang khẽ, máu phun ra.

Nạp Lan Tính Đức ngây người.

Đinh Hạo cũng ngây người.

Đứ... Đứt?

Cổ tay trái Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đỡ được đòn công kích mạnh nhất của Đinh Hạo, trước lực lượng siêu cường đại lông tóc không tổn hao gì, thế nhưng trước một kiếm mềm nhũn nhẹ nhàng bị gãy đôi.

Thời gian đứng lại vào giây phút này.

Nụ cười đông trên mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức sau đó biến thành kinh sợ, khó tin. Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức thậm chí không cảm giác đau đớn vì đứt tay, gã nhìn bàn tay rơi dưới đất, đầu óc trống rỗng.

- Sao... Sao... Sao có thể... Có thể...?

Ánh sáng tiên khí bạc bảo vệ cổ tay Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức đã biến mất từ khi nào, gã không chút đề phòng bị thanh kiếm rỉ sét tứ bên trên chém xuống cổ tay, chỗ cắt thẳng thớm, mạch máu, cơ bắp, xương cốt rõ ràng.

Ánh sáng tiên khí bạc phủ lên người Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lặng lẽ biến mất.

Đinh Hạo bản năng nhìn thanh kiếm rỉ sét trong tay mình lại ngó bàn tay đứt nằm dưới đất, không dám tin điều mình trông thấy. Tình huống này... Là sao?

Một thanh âm vang bên tai Đinh Hạo:

- Còn ngẩn ra làm gì? Mau cầm tiên khí!

Là giọng của người đeo mặt nạ vàng nhạt.

Người đeo mặt nạ vàng nhạt dùng cách tuyền âm nhập mập, thanh âm xen lẫn loại sư tử rống tỉnh táo tinh thần nhắc nhở Đinh Hạo. Giọng người đeo mặt nạ vàng nhạt bình tĩnh, thản nhiên, có lực lượng kỳ dị như thể gã đã sớm tính toán hết tất cả.

Đinh Hạo giật mình, lập tức phản ứng lại.

Lúc này Đinh Hạo không rảnh nghĩ nhiều tại sao cao thủ của Nạp Lan thế gia dùng cách truyền âm nhập mật nhắc nhở hắn. Lòng Đinh Hạo máy động, không biết lấy đâu ra lực lượng xua tan cơ thể mệt mỏi, nhanh như chớp xông lên chộp lấy tay phải Nạp Lan Du Hiệp.

Bỗng xảy ra chuyện bất ngờ...

Một giọng nữ dịu dàng, trong trẻo vang trong đầu Đinh Hạo:

- Sư phụ, là sư phụ đúng không? Ta cảm giác được nhịp tim của sư phụ...

Là giọng của tiên đạo phong.

- A Sơ?

Đinh Hạo ngây người, mừng rỡ hỏi:

- A Sơ... Không chết sao?

Nạp Lan Sơ mừng muốn khóc đáp lời:

- Sư phụ, là sư phụ thật sao? Ta... A Sơ rất vui mừng, sư phụ đến thật. A Sơ cũng không biết mình sống hay đã chết, trạng thái của ta hơi lạ. Ta đang ở trong người Du Hiệp.

Trong cơ thể Nạp Lan Du Hiệp?

Đinh Hạo thừ người, chợt nghĩ đến điều gì, giật mình kêu lên:

- Hay mới rồi... Là A Sơ đúng không? Có phải A Sơ khống chế thân thể Du Hiệp, vừa rồi đã âm thầm giúp đỡ ta?

Trong chớp mắt vừa rồi ánh sáng tiên màu trắng không còn bảo vệ Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức, nhờ đó mà Đinh Hạo thoải mái chặt đứt tay trái của gã, cắt đứt liên kết giữa gã với Nạp Lan Du Hiệp. Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức không ngờ điều này nói lên trong chớp mắt đó tiên khí Nạp Lan Du Hiệp chủ động vứt bỏ gã.

Nếu Nạp Lan Sơ ở trong cơ thể của Nạp Lan Du Hiệp thì chắc chắn là nàng đã âm thầm làm cái gì.

- Ta chỉ có thể quấy nhiễu vài hành động của Du Hiệp, không thể khống chế hoàn toàn. Trạng thái của Du Hiệp rất lạ, ta cảm giác được hắn sống nhưng cơ thể không nghe điều khiển...

Trong giọng nói của Nạp Lan Sơ đầy vui sướng, nàng rất hưng phấn khi gặp Đinh Hạo.

Cùng lúc đó.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức phản ứng lại.

Thấy Đinh Hạo nắm lấy tay Nạp Lan Du Hiệp, vẻ mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức hiện nét kinh hoàng.

Nhưng giây sau Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nghĩ đến điều gì, bình tĩnh lại.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức lạnh lùng cười:

- Ngươi chạm vào tiên khí thì sao? Đừng quên trong thân thể Nạp Lan Du Hiệp chảy dòng máu của ta, đã định chỉ bị một mình ta điều khiển. Ngươi không thể khống chế nó!

Đinh Hạo không đáp.

Đinh Hạo cảm giác rõ có dòng nước ấm dọc theo bàn tay Nạp Lan Du Hiệp truyền vào cơ thể hắn, không ngừng bổ sung tiêu hao do vừa rồi hết sức thúc giục thanh kiếm rỉ sét, ma đao tàn khuyết.

Loại lực lượng này cực kỳ dồi dào. Giây lát sau Đinh Hạo cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, nước lũ huyền khí chảy xiết trong đường huyền khí.

Giọng Nạp Lan Du Hiệp vang trong đầu Đinh Hạo:

- Người tốt, ta đói, ta muốn ăn thịt... Thịt...

Vẫn khờ khạo, vẫn tin tưởng, dựa dẫm vào Đinh Hạo như vậy.

Đinh Hạo mừng như điên.

Phía đối diện, nụ cười trào phúng đông trên mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức nhận ra có điều không đúng.

Bởi vì Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức cảm giác từ cơ thể Đinh Hạo phát ra lực lượng cường đại, thoáng chốc hồi phục khỏe mạnh, không suy yếu như trước. Một Đinh Hạo mạnh mẽ hơn đứng trước mặt Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức luống cuống:

- Không thể nào! Không... Tại sao?

Sao Đinh Hạo có thể khống chế tiên khí?

Đinh Hạo chiếm được lực lượng tiên khí?

Sao có thể như vậy?

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức chợt hiểu điều gì, vụt ngoái đầu nhìn chằm chằm vào người đeo mặt nạ vàng nhạt.

Thiên Nộ Kiếm Nạp Lan Tính Đức tức giận quát:

- Nê Bồ Tát, vậy là sao? Ngươi dám gạt ta?

Người đeo mặt nạ vàng nhạt giọng điệu bình tĩnh nói:

- Ta không lừa ngươi. Chẳng phải ngươi đã có tiên khí rồi sao? Ngươi cảm nhận được lực lượng vô địch, mạnh mẽ của nó đúng không? Những gì ta nói đều thực hiện.

- Nhưng... Nhưng ngươi nói chỉ có người thân ruột thịt mới điều khiển tiên khí được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi