ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Kình khí cực kỳ bá đạo bay ra, ầm một tiếng, gió mạnh thổi, tiếng rồng ngâm vang vọng trong bóng đêm. Mấy chục cao thủ trẻ Mạc Hoàng thế gia đứng trước cửa, có nhiều người kinh tài tuyệt diễm nhưng không ai đỡ nổi cú đấm kia. Tập thể bị đánh bay, hộc máu rơi vào hồ nước lạnh lẽo.

Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:

- Một đám ngu xuẩn.

Đinh Hạo chậm rãi đóng cửa.

Đám người rớt vào hồ nước bị thương không nhẹ, trong lòng vừa kinh vừa giận. Kinh là thực lực của thanh niên áo xanh quá cường đại, mấy chục người hợp sức nhưng không đỡ được một đấm nhẹ nhàng của người ta, tức là hắn đích thật kiêu căng bá đạo, đánh bọn họ rớt xuống nước như đá chó. Cái này rõ ràng là nhục nhã bọn họ, địa điểm còn trong Mạc Hoàng thế gia, sao hắn dám?

Có người tức đinê định bay về đánh lộn, gây lớn chuyện.

Chính lúc này...

Giọng Đinh Hạo lạnh lùng nói:

- Ai dám bước vào đảo nhỏ nửa bước thì đừng trách kiếm của ta vô tình.

Thanh âm như kiếm bén gác cổ mọi người, trong giọng nói tràn ngập sát ý lạnh lẽo làm bọn họ cảm giác rõ ràng đây không phải một câu hăm dọa uy hiếp. Đinh Hạo thật sự sẽ giết người, trong phân bội Thiên phủ, giết người Mạc Hoàng thế gia.

Trong khoảnh khắc này tất cả cao thủ trẻ hùng hổ chạy tới thật sự sợ hãi.

Bọn họ ngâm trong nước như gà luộc, hai mặt nhìn nhau, ướt sũng bò lên bơ. Vẻ mặt bọn họ không cam lòng nhìn đảo nhỏ giữa hồ phía xa nhưng không có can đảm khiêu chiến, một đám người không đỡ nổi một đấm của người ta, cách biệt quá lớn khiến họ thấy rất xấu hổ, sợ hãi.

Trên tháp cao phương xa.

Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng nhìn hình ảnh đó, biểu tình trầm trọng, hai người không thể đoán ra cái gì. Uy lực cú đấm tuyệt vời nhưng không có đường lối gì, không phải chiến kỹ thần thông của nhà nào, càng không phải đao pháp kiếm pháp đao ý kiếm. Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng không thể phán đoán thanh niên này có phải là người bọn họ chú ý hay không.

- Nhưng hắn cũng họ Đinh, hưm, rất đáng nghi.

- Thà giết lầm một người tuyệt đối không bỏ sót.

- Đây luôn là phong cách làm việc của Thiên phủ.

- Mặc kệ thế nào trước tiên mang hắn đến Thiên Chi đảo, mọi chuyện sẽ rõ ràng, không sợ hắn lật ngược.

* * *

Ba ngày sau, đám người Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng sắp xếp xong chuyện trong Đào Hoa đảo, mang theo ngàn đệ tử phân bộ xuất phát đi Thiên Chi đảo, hạch tâm Thiên phủ.

Sông nước Nam Hoang trải rộng nên có khá nhiều con thuyền.

Chiến hạm của Mạc Hoàng thế gia chu yếu là đường nước, tốc độ siêu nhanh, như giao long rẽ vệt nước lớn trên mặt nước. Chiến hạm lướt đi như mũi tên rời dây cung, nơi đi qua dấy lên sóng cao trăm thước, ngày đi vạn dặm, khí thế mạnh mẽ, trên không trung có thuyền bay hộ tống.

Mười chiếc chiến hạm to hợp thành đội, thực lực cường đại. Lúc đi qua vài khu vực nước hoang man, các thú nước khổng lồ hung tàn thấy dấu hiệu Thiên phủ thì ngoan ngoãn lặn xuống đáy nước, không dám trêu vào.

Có lẽ bởi vì Thiên phủ mạnh mẽ nên cục diện Thiên Châu khá ổn định, thế lực hải tộc Thần Ân đại lực không thể thẩm thấu vào. Trên đường đi ít khi thấy loạn chiến.

Chiến hạm số hiệu Viễn Phàm bị đội chiến hạm cường đại bao quanh, nói là bảo vệ nhưng thật ra là giám sát, sợ chiến hạm số hiệu Viễn Phàm rời đi.

Sao Đinh Hạo không nhìn ra được?

Nhưng Đinh Hạo muốn biết Mạc Hoàng thế gia giở trò gì nên không chống cự.

Với thực lực của Đinh Hạo, cầm thanh kiếm rỉ sét, ma đao tàn khuyết, lại có tiên khí di động Nạp Lan Du Hiệp, hắn không sợ bất cứ cái gì. Chỉ cần tìm ra muội muội dù mạo hiểm một chút cũng đáng. Đinh Hạo thầm cười nhạt, tốt nhất là Mạc Hoàng thế gia không đối xử tệ với Đinh Khả Nhi, nếu thật sự có chuyện xấu thì hắn sẽ khiến Mạc Hoàng thế gia trả giá đắt.

Đám người Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng không vội đi đường.

Khi hạm đội ngang qua vài đảo cỡ lớn sẽ dừng lại bổ sung, cố ý vô tình thể hiện Thiên phủ cường đại cho Đinh Hạo thấy, lộ ra địa vị, thực lực của Mạc Hoàng thế gia. Người Mạc Hoàng thế gia đều có loại cảm giác ưu việt rõ rệt, cuối cùng nó biến thành không giáo dục, tự kiêu tự cuồng, làm người ta ghét. Mỗi người Mạc Hoàng thế gia, từ cường giả võ đạo đến tùy tùng tỳ nữ đều như thế.

Phát hiện này khiến Đinh Hạo thấy không ổn.

Nếu muội muội Đinh Khả Nhi sống trong hoàn cảnh này nhiều năm thì nữ hài tử đáng yêu, ngây thơ năm xưa trở nên như thế nào? Có phải từng nhận đủ khi dễ, mắt lạnh, có phải luôn sống trong bạo lực, lạnh lùng?

Nửa tháng sau hạm đội đến Thiên Chi đảo.

Thiên Chi đảo là thánh địa không thể lay động trong lòng nhân loại Thiên Châu lần đầu tiên hiện ra trước mắt Đinh Hạo, dù cách thật xa vẫn khiến người lần đầu trông thấy nó phải rung động.

Nói Thiên Chi đảo là đảo chẳng bằng bảo là đại lục mênh mông.

Diện tích Thiên Chi đảo lớn hơn Đinh Hạo tưởng tuợng rất nhiều. Rừng rãmanh um tùm kéo dài đến chân trời, mây trắng lững lờ bay trong non xanh nước biếc. Thác nước đổ, chim quý thú lạ ẩn hiện, tiên khí lượn lờ, mông lung như thấy tiên cảnh. Từng ngọn núi baycách mặt đất vài trăm thước lấp ló sau áng mây, linh khí đậm đặc xộc vào mũi, hay cho động tiên.

Mây trắng bao phủ, hòn đảo như nối với khung trời, hèn gì gọi là Thiên Chi đảo.

Mạc Hoàng Anh biểu tình kiêu ngạo giới thiệu:

- Đinh huynh đệ thấy sao? Đây là lãnh địa tứ đại thế gia Thiên phủ ta xây dựng mấy vạn năm, ta dám bảo đảm phúc địa phong cảnh thanh tú tuyệt đẹp vô song này rất khó thấy cái thứ hai trên Vô Tận đại lục.

Đinh Hạo mỉm cười, im lặng.

Quy mô, khí tượng của Thiên Chi đảo đúng là làm người tán thán, nhưng so với vài chỗ phúc địa trong Thần Ân đại lục thì vẫn kém cỏi. Càng đừng so sánh sơn môn tạo hóa của Vấn Kiếm tông trong Thần Ân đại lục, kém mười vạn tám ngàn dặm. Đinh Hạo quen nhìn sơn môn tạo hóa kỳ vĩ rộng lớn, Thiên Chi đảo không đủ làm hắn rung động.

Ban đầu Lý Y Nhược hơi kinh ngạc sau đó bình tĩnh lại.

Nạp Lan Du Hiệp cười khờ, không nhận thấy Mạc Hoàng Anh kiêu ngạo.

Nạp Lan Du Hiệp lắp bắp nói:

- Dảo nhỏ, lúc trước có một hòn đảo nhỏ, đảo nhỏ nhỏ, ha ha ha ha ha ha!

Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm nửa đời sống trong Hãn Hải sâm lâm không biết thấy bao nhiêu là cảnh tượng kỳ lạ nên cũng rất bình tĩnh.

Các cao thủ Mạc Hoàng thế gia muốn thấy biểu tình rung động, giật mình của đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, thể tu Hãn Hải sâm lâm để thỏa mãn cảm giác ưu việt gặp bọn họ không có biểu lộ gì thì rất tức giận, thầm nhủ đám nhà quê chắc chắn là bị hù ngủ ra, sĩ diện làm bộ hờ hững, ừm, chắc chắn là vậy.

Bỗng nhiên...

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Sáu tiếng pháo nổ như sấm đánh vang lên trong Thiên Chi đảo, sóng âm chấn động thiên địa, tầng tầng sóng năng lượng nổ tung trong không trung như pháo hoa rực rỡ, xinh đẹp mà trí mạng.

Mạc Hoàng Anh cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Trên đảo biết chúng ta đến, mời vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi