ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Điều duy nhất không hài hòa là đứng bên cạnh hai cô bé như tinh linh là một lão nhân bề ngoài trừ xấu xa ra không thấy giống gì khác.

Chính là Tử Ny, Hoan Hoan, lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư trong khu bần dân, Vô địch Huyền Vũ học viện.

Lời của cô bé khiến mọi người ngây ra.

Tiểu đội trưởng đội chấp pháp Chu Chí Hạo hơi biến sắc mặt.

Tôn Lượng liếc qua thấy hai cô bé xinh đẹp làm mắt gã lóe tia dâm tà, tức giận quát:

- Tiểu tạp chủng ăn mày từ đâu chui ra nói bậy cái gì?

- Ta...

Bị Tôn Lượng dữ tợn hung ác trừng, Ny Tử tính cách yếu đuổi sợ hãi lùi lại một bước.

Thấy bạn nhỏ bị ăn hiếp, Hoan Hoan thì tính cách cứng rắn che trước mặt Ny Tử, ngẩng đầu, ưỡn ngực can đảm nói:

- Ngươi la lối cái gì? Giữa trưa chúng ta chính mắt thấy ngươi mua Điệp Cương kiếm mười lượng bạc trong Bách Phong hường, sau khi mua đi ra cửa tự mình làm rất nhiều vết rạn. Cái này không phải mua trong Thiên Thượng Nhân Gian lại chạy đến nơi đây lừa bịp tống tiền, thật là vô sỉ!

Cái gọi là con nít vô tư.

Nếu người trưởng thành nói những lời này có lẽ sẽ có người nghi ngờ, nhưng hai cô bé ngây thơ nói ra lại khiến mọi người vô điều kiện tin tưởng. Trong phút chốc ánh mắt nhìn đám người Tôn Lượng biến khinh thường, coi rẻ.

- Thì ra là vậy, quá vô sỉ.

- Đi ngang lũng đoạn thị trường còn nói người ta là lừa đảo.

- Vừa ăn cướp vừa la làng, các ngươi nên cút khỏi khu thương mại!

- Đội chấp pháp không điều tra đã tùy tiện quyết định, oan uổng người tốt, dung túng ác đồ, thật khiến người chạnh lòng.

Trong đám người rộ lên tiếng chửi mắng.

Thế cục vốn đã quyết định chỉ vì mấy câu Ny Tử, Hoan Hoan nói lại biến hỗn loạn, nghịch chuyển trong chớp mắt. Một số người không rõ sự thật lúc này môi hở răng lạnh, dần nghiêng hướng Thiên Thượng Nhân Gian.

Hành động xấu xa của đám người Tôn Lượng hoàn toàn phá hủy quy tắc khu thương mại, làm mọi người e ngại nhất.

Xung quanh đầy tiếng mắng.

Đám người Tôn Lượng dù có mặt dày, bụng xấu đến đâu cũng không chịu nổi.

Thành viên đội chấp pháp Chu Chí Hạo biểu tình lúng túng.

Thật là đáng chết!

Mọi thứ diễn biến theo kế hoạch ai ngờ bỗng có bé gái nào chạy ra phá rối, trước mặt công chúng đội chấp pháp công nhiên làm việc tư, trái pháp luật. Nếu lọt vào tai cao tầng tông môn thì đội chấp pháp khó thể ăn nói.

Chu Chí Hạo nhíu mày, nháy mắt với Tôn Lượng.

Tôn Lượng quê quá nổi giận, làm liều bước tới gần Ny Tử, Hoan Hoan.

Tôn Lượng nhe răng cười nói:

- Hai tạp chủng đê tiện ra từ xóm nghèo nghe ai sai khiến dám chạy ra nói bậy bạ? Nói đi, có phải ngươi được Thiên Thượng Nhân Gian mua chuộc...

Hai cô bé Ny Tử, Hoan Hoan bị khí thế của Tôn Lượng hù mặt tái nhợt nhưng không sửa miệng.

- Ui chao, vị đại gia này, bớt giận, bớt giận, tiểu hài tử không hiểu chuyện, thuận miệng nói lung tung. Ta làm chứng, chúng ta chưa từng đến Bách Phong phường, cũng không thấy đại giá dùng búa sắt đập gãy Điệp Cương kiếm...

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư biểu tình hoảng loạn đứng ra, cúi đầu khom lưng cười làm lành, tiếp đó quát mắng hai cô bé bên cạnh:

- Sao không mau xin lỗi đại gia này đi? Các ngươi không thấy gì hết!

- Không chịu!

Ny Tử ngoài mềm trong cứng, siết tay nói:

- Hạo ca ca nói không thể khuất phục trước cái ác, chúng ta thật sự thấy hắn làm hỏng Điệp Cương kiếm!

- Đúng đúng, chính là tên này, đồ xấu xa, còn hung dữ như vậy!

Hoan Hoan tức giận nói:

- Ta có thể làm chứng, ta không thể làm Hạo ca ca thất vọng.

Hai cô bé can đảm làm nhiều người xung quanh thấy xấu hổ.

Sự việc phát triển đến mức này mọi người đã hiểu, có nhiều người giống như Ny Tử, Hoan Hoan chính mắt thấy âm mưu của đám người Tôn Lượng nhưng không dám đứng ra bênh vực Thiên Thượng Nhân Gian. So với hai cô bé Ny Tử, Hoan Hoan thì bọn họ cảm thấy không có mặt mũi.

Một số người thầm kinh ngạc. Hạo ca ca là ai mà khiến hai cô bé linh khí thoát tục như vậy sùng bái.

Tôn Lượng nói:

- Khốn kiếp, hai tiểu đê tiện không biết trời cao đất rộng, tuổi nhỏ đã xảo quyệt như vậy, coi như xinh xắn. Ha ha, lão tử phế các ngươi, để xem Hạo ca ca của các ngươi có xuất hiện không?

Vù vù vù vù vù!

Bàn tay kèm tiếng gió rít tát hướng Ny Tử, Hoan Hoan.

Rõ ràng Tôn Lượng dùng hết sức, gió kêu vù vù, dù là tảng đá cũng bị đập bẹp. Nếu túng hai cô bé non nớt ày chắc sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Tôn Lượng nổi sát tâm với hai cô bé.

Trong đám người vang lên tiếng kinh kêu.

Hai cô bé Ny Tử, Hoan Hoan còn nhỏ, bị gió mạnh bao phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch quên tránh né.

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư đứng bên cạnh Ny Tử, Hoan Hoan dường như cũng sợ, đứng ngây tại chỗ. Không ai thấy bàn tay gầy gò dưới tay áo nâng lên muốn làm gì, nhưng rất nhanh, lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư phát hiện điều gì, chậm rãi rũ xuống.

Trong khoảnh khắc...

Một tiếng lạnh lùng quát:

- Dừng tay!

Mọi người thấy hoa mắt, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc một bóng người áo tím như hồn ma xuất hiện trước mặt hai cô bé. Cổ tay như ngọc, năm ngón thuôn dài duỗi ra nhẹ nhàng vỗ một chưởng mang theo tử ý va chạm với bàn tay Tôn Lượng.

Bùm!

Một tiếng trầm đục, gió tán loạn.

Tôn Lượng hét to:

- A!

Đinh Hạo như bị điện giật lùi nhanh ra sau, một tay mềm oặt xuống.

Phía đối diện, thân hình yêu kiều đứng thẳng.

- A... A... Tay của ta... Tay của ta gãy rồi...

Tôn Lượng ôm tay hét thảm thiết, đau đến mặt nhăn nhíu vàng như thoa phấn vàng, la hét giống heo bị thọc tiết.

- Là ai? Dám hành hung bị thương người trước mặt ta?

Chu Chí Hạo tiểu đội trưởng đội chấp pháp biến sắc mặt, lắc người tới trước mặt bóng người màu tím, khí thế tăng vọt muốn ra lệnh bắt người.

Không khí căng thẳng.

Mười mấy thành viên đội chấp pháp rút kiếm khỏi vỏ bao vây lại, phát ra hơi thở huyền khí. Khí thế thế hung hăng dâng trào, bốn phía như biến thành chiến trường.

Đám đông sợ teo tim, thụt lùi lại.

Nhưng mà...

Bóng dáng yêu kiều màu tím lờ đi kiếm sĩ đội chấp pháp như sói như cọp bao vây, nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Chu đại đội trưởng, quan uy lớn thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi