ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Trong không khí vang lên tiếng rít chói tai. Lại có bốn năm luồng ánh sáng đỏ, trở nên hung bạo cắt phá hư không, từ các hướng khác nhau mang theo kiếm khí và đao khí sát ý vô cùng sắc bén, điên cuồng lao tới.

Đinh Hạo sớm có sự chuẩn bị, thần thức dày đặc thả ra ngoài. Chỉ một thoáng, không khí xung quanh chợt ngưng tụ lại một chút. Bốn năm đạo ánh sáng màu đỏ này nhất thời giống như ốc sên rơi vào đầm lầy, bị cố định ở trong hư không. Chúng ở trong không trung chấn động một hồi, cuối cùng tất cả đều bị tinh thần lực bao bọc ở trong đó, không cách nào động đậy, hiện ra hình dáng của chúng. Tất cả đều là một ít binh khí đao kiếm.

Đinh Hạo lại cẩn thận quan sát từng cái một. Rất nhanh hắn có được kết luận.

- Hóa ra là những đao kiếm vỡ vụn này đều đã từng thông linh. Mặc dù trải qua trăm ngàn vạn năm, vẫn còn ẩn chứa một tia chiến ý và sát khí cuối cùng của chủ nhân đời trước. Tuy rằng từng trải thời gian lâu như vậy, vẫn không hề tiêu tan. Chỉ cần thoáng có vật thể có sinh mệnh xông vào trong không gian này, chúng sẽ kích phát lực lượng trong đó, chủ động phát động công kích...

Kết luận này khiến Đinh Hạo có chút khiếp sợ.

- Điều này thật sự quá kỳ diệu. Không gian kỳ lạ này rốt cuộc đã từng là một chiến trường thế nào. Chủ nhân của những thanh kiếm bị gãy này rốt cuộc là tồn tại cường hãn tới mức nào. Sau khi bọn họ đã chết đi bao nhiêu năm như vậy, sát ý và chiến ý còn có thể tiếp tục tồn tại ở trong binh khí... Người như vậy, cảnh giới thấp nhất, chỉ sợ cũng là trên Vũ Hoàng đỉnh phong!

Trong lòng Đinh Hạo đột nhiên run sợ.

Trong truyền thuyết, chỉ có đại năng giả sau khi liều mạng đánh một trận, rót tất cả tinh thần và ý chí của mình vào trong binh khí, mới có thể chết mà không tiêu tan, tồn tại ở trong thiên địa.

Phóng tầm mắt nhìn lại phần thiên địa này, có vô số các loại binh khí đao tàn kiếm gẫy.

Chẳng lẽ muốn nói, chủ nhân những binh khí này, đều đã từng là cao thủ Vũ Hoàng thậm chí là cấp Vũ Đế, cấp Vũ Thánh có thần thông ghé vai di chuyển núi? Số lượng này, chí ít cũng có tới ngàn vạn. Con số này cũng thật đáng sợ. Ngàn vạn cường giả chí tôn của võ đạo, tất cả đều chết trận ở đây sao?

Lẽ nào nơi này là chiến trường chư thần trong truyền thuyết?

Đinh Hạo đột nhiên cảm thấy, mười một đoạn tây du Cổ Lộ, chỉ sợ không phải đơn giản như mình đã suy nghĩ trước đó. Nơi đây không phải chỉ là một ít cấu trúc lực lượng pháp tắc thượng cổ còn sót lại. Mỗi đoạn Cổ Lộ là một thế giới. Trong mỗi một thế giới đều ẩn chứa những điều kỳ lạ huyền bí. Đối với võ giả mà nói, đây là hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo...

Thành lớn Cửu Trọng Thiên...

Tấm bia đá địa đồ thất lạc vạn năm...

Trong truyền thuyết di chỉ thần bí...

Còn có tế đàn cùng với thần hỏa...

Trong bóng tối, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả những điều này.

Lúc này đây binh khí bắn tới, có đao có kiếm có trường thương có lưu tinh búa, từ các hướng khác nhau. Bên trong ẩn chứa lực lượng chiến ý linh khí lớn hơn, tương đương với một đòn toàn lực của cường giả cấp Tiên Thiên Vũ Tông đỉnh phong. Khác với một đòn của các thanh tiểu kiếm trước đó, phẩm chất của chúng càng hoàn chỉnh hơn. Những vết rỉ rét phía trên thân ít hơn, linh khí và chiến ý ẩn chứa trong đó mạnh hơn.

Đinh Hạo lấy bí pháp tinh thần lực, tạm thời phong ấn những binh khí này xuống.

Hắn dùng một thanh kiếm rỉ trong đó để thử nghiệm. Những binh khí này đại khái tối đa chỉ có thể dùng được một hai lần sau đó sẽ hết. Linh khí và chiến ý trong đó sẽ tiêu hao sạch. Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ bị vỡ vụn.

Lực lượng công kích ẩn chứa trong chúng, đối với Đinh Hạo mà nói cũng không có gì trân quý.

Đinh Hạo xem trọng chính là một ít minh văn khắc phía trên thân của chúng và loại chiến ý ẩn chứa trong đó. Nhất là loại chiến ý kia, tuy rằng chỉ có một tia, nhưng không thể nghi ngờ là vết tích của các cường giả tuyệt thế từ mấy ngàn vạn năm trước lưu lại. Trong đó ẩn chứa lạc ấn tinh thần của những cường giả tuyệt thế. Nếu như có thể thử câu thông, nói không chừng có thể thu được thậm chí nhiều thứ hơn nữa từ tất cả ký ức trong đó.

Đáng tiếc tu vi Thắng Tự Quyết của hắn hiện nay chỉ ở tầng thứ sáu, vẫn không thể câu thông với loại chiến ý này. Nếu như đạt tới cảnh giới thần ý thiên địa tầng thứ bảy, có lẽ có thể thử một phen.

Sau khi cẩn thận quan sát một hồi, Đinh Hạo tiếp tục đi về phía tới.

Trạng thái tinh thần của Kỷ Anh Khởi tốt hơn so với trước rất nhiều.

Tiểu nha đầu hình như đã quên thảm kịch trước đó, trên mặt dần dần lộ vẻ tươi cười, bắt đầu nói chuyện với Đinh Hạo. Nàng cũng sẽ chủ động hỏi thăm rất nhiều chuyện về Bắc Vực.

Đinh Hạo biết, không phải là nàng không có tim không có phổi, mà nàng giống như lời đáp ứng trước mộ Kỷ Anh Nam, đang cố gắng sống thật tốt. Chỉ có sống vui vẻ, vị đại ca trong nóng ngoài lạnh kia mới có thể chân chính ngủ yên ở dưới cửu tuyền.

Sau một hồi nói chuyện hữu ý, vô tình, Đinh Hạo phát giác người thiếu nữ này thật sự không đơn giản.

Đầu óc của nàng đặc biệt thông minh, thông minh tới mức gần như là yêu nghiệt. Rất nhiều chuyện, hắn chỉ cần nói điểm qua một chút, nàng đã có thể suy một ra ba. Thậm chí một ít vấn đề về phương diện tu luyện võ đạo, nàng đều sẽ đưa ra rất nhiều suy đoán khiến Đinh Hạo khiếp sợ.

Nếu như không phải xác định Kỷ Anh Khởi từ trước tới nay chưa từng tu luyện qua võ đạo, Đinh Hạo thật sự sẽ cho rằng nàng đang giả heo ăn lão hổ.

Thật sự rất khó tin tưởng được, một tiểu nha đầu chỉ lật xem sách, từ trước tới nay chưa từng có kinh nghiệm tu luyện thực tế, ít trải đời, nhưng ở trên phương diện rất nhiều lý luận võ đạo, đạt tới tiêu chuẩn cấp tông sư.

Nàng hiển nhiên có một loại năng lực phán đoán không thể tưởng tượng nổi.

Một loại năng lực nắm bắt nhạy cảm, đối với sự vật phức tạp sau khi kéo tơ bóc kén trong nháy mắt đã chạm đến chân tướng bản chất của sự việc.

Người như vậy, nếu như thật sự không đi tu luyện võ đạo, chỉ sợ tuyệt đối là một thiên tài khiến người khiếp sợ hãi hùng.

- Ta sẽ không tu luyện võ đạo.

Sau khi nghe xong đánh giá của Đinh Hạo đối với mình, Kỷ Anh Khởi bình tĩnh lắc đầu nói:

- Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không đi tu luyện võ đạo hoặc là đan thuật.

- Vì sao?

Đinh Hạo có chút hiếu kỳ hỏi.

Kỷ Anh Khởi lắc đầu, không nói lời nào. Một lát sau, thiếu nữ mới nhẹ nhàng nói:

- Chỉ là không muốn. Ta cũng không biết vì sao... Ta sẽ dùng cách thức riêng của mình, đi phục hưng Kỷ gia Ngọc Châu. Ta sẽ chứng minh, ở thế giới người người coi trọng cường giả này, cho dù không hiểu võ đạo, lấy trí óc của mình, cũng có thể thay đổi tất cả.

Đinh Hạo ngẩn ngơ, không nói gì.

Thật sự sẽ có người như thế sao? Không tu luyện võ đạo, cũng có thể đứng vững trong thế giới lạnh lùng tàn khốc này?

Đinh Hạo không xác định.

Chỉ có điều, Kỷ Anh Khởi muốn thử một chút, vậy mình nhất định phải quan sát thật kỹ một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi