ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Hào quang lóe lên, thanh kiếm gãy biến mất ở trong chiếc nhẫn trữ vật. Sắc mặt hắn bình tĩnh nói:

- Sư xuất đồng môn, tất nhiên nên trợ giúp lẫn nhau, cần gì nói cảm ơn.

Lương Phi Tuyết đỡ Lý Mục Vân chậm rãi đi tới, tiến vào trận doanh của Nhân tộc.

Phía xa, trong lòng Yêu Vương đầu hổ đang hối hận không thôi. Hắn đúng là thật không may. Tùy tiện khi dễ hai con kiến nhỏ thoạt nhìn không có chút bối cảnh nào, lại có thể chọc tới kẻ gian ác như Đinh Hạo. Hai người này lại là sư đệ đồng môn của sát thần Đinh Hạo này. Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy khiếp sợ. Lần này sợ rằng thật sự phải chết trong chuyến đi lần này. Thật may lúc này đây tên Đinh Hạo hung tàn còn chưa hạ sát thủ.

Đinh Hạo không tiếp tục để ý tới con hổ yêu này.

Hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra mấy viên đan dược chữa thương, đưa cho Lương Phi Tuyết.

Nhớ trước đây, đôi song kiêu trong Thất Nghĩa Minh, năm đầu tiên ở trong viện Đại Bỉ thể hiện ra hết phong tao. Thực lực và khí độ nếu so sánh với bạn cùng lứa tuổi đều cao hơn không thiếu. Cho dù là Đinh Hạo, cũng may mắn lắm mới có khả năng đánh bại hai người này. Khi đó Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết, là kình địch của Đinh Hạo. Nhất là Lý Mục Vân đã định ra một kiếm ước hẹn với Đinh Hạo, căn bản không để Đinh Hạo vào mắt.

Nhưng bây giờ hai người lại không có cách nào so sánh được với Đinh Hạo.

Ngày hôm nay nếu không phải nhờ có Đinh Hạo, cho dù hai người bị Yêu Vương đầu hổ này đập chết, cũng không có người nào nhặt xác cho bọn họ.

Chỉ có điều không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa Đinh Hạo và hai người này cũng có chút lãnh đạm.

Tuy nói là đồng môn, nhưng thành kiến trong đó không ít. Lúc trước khi mới tiến vào chiến trường Bách Thánh, hai người này không nói tiếng nào đã sớm rời khỏi, cũng không có được chiếc nhẫn ngân sắc của Đinh Hạo.

Chỉ có điều nể tình đều là đệ tử Vấn Kiếm Tông, Đinh Hạo vẫn tặng thuốc cho bọn họ chữa thương.

Tất cả đều đã quá khứ. Hai người kia không có khả năng chống lại mình, Đinh Hạo cũng sẽ không tính toán chi li về sự tình trước kia nữa. Tuy rằng đối với một người trong đó, hắn còn có hoài nghi, suy đoán đó là người đeo mặt nạ quỷ bằng đồng đã luân phiên ám sát mình, nhưng trước khi xác định chắc chắn, Đinh Hạo vẫn đối xử với bọn họ như sư huynh đệ đồng môn.

Đinh Hạo nói mấy câu đó, thật ra lại khiến rất nhiều người xung quanh thoáng động lòng. Tất cả đều nhìn hai người Lý Mục Vân với con mắt khác.

Thậm chí có mấy cường giả Nhân tộc đã bắt đầu thử kết giao với hai người này. Bọn họ hi vọng qua hai người này kéo gần mối quan hệ với Đinh Hạo. Dù sao Đinh Hạo có thể sẽ trở thành một trong những thiên tài chí tôn của Bắc Vực trong tương lai. Cho dù không thể trở thành bằng hữu tốt của Đinh Hạo, có thể trở thành bằng hữu sư huynh đệ đồng môn của Đinh Hạo, cũng là một lựa chọn rất tốt.

Chỉ có tên mập Tống Khuyết nhìn ra một vài manh mối.

Thái độ của Đinh Hạo đối với Lý Lan, và thái độ của hắn đối với Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết hoàn toàn khác nhau. Hiển nhiên trong mối quan hệ đó phải tồn tại một vài điều vi diệu.

Tống Khuyết nhạy bén đã nhận ra điểm này. Cho nên thái độ của hắn đối với hai người này lại lãnh đạm hơn một chút so với Lý Lan.

Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt, lại là hai ngày hai đêm trôi qua.

Nhân số xuất hiện ở trong hành lang tối đen đã đạt đến hơn hai trăm. Trong đó, số chí cường giả cầm trong tay tấm bia đá địa đồ đều đã tề tựu đông đủ, có thể mở ra cửa đá cuối cùng.

- Đại ca, lục ca, thất ca, thập nhất ca còn chưa đi ra...

Lâm Thiên Vũ đứng ở Tống Khuyết bên người, có chút ít lo lắng nói.

Trên khuôn mặt núc ních thịt của Tống Khuyết cũng xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy, lẩm bẩm:

- Thời gian đã tròn ba ngày ba đêm trôi qua. Lão lục, lão thất, lão thập nhất còn không ra, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít... Lại chờ một chút, chờ một chút!

Lúc này Đinh Hạo cũng có phần sốt ruột, bởi vì Lý Lan còn chưa đi ra.

- Thực lực thiên phú của Tiểu Lan cũng không thua gì hai người Lý Mục Vân và Lương Phi Tuyết. Không có đạo lý nào đến bây giờ còn chưa ra...

Trong lòng Đinh Hạo không ngừng an ủi mình, tìm các loại lý do thuyết phục mình. Nhưng hắn lại khó có thể che giấu được sự lo lắng của mình.

- Ngươi lo lắng cho tên ẻo lả kia sao?

Mèo mập Tà Nguyệt tiến đến bên tai Đinh Hạo, nói:

- Nếu như huyễn trận thật sự thử thách tâm ma của võ giả, vậy hắn rất nguy hiểm. Bởi vì ta có thể cảm giác được, tâm ma của hắn… rất nặng.

Tâm ma rất nặng?

Đinh Hạo sửng sốt:

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Có phải ngươi đã phát hiện ra điều gì hay không?

Tà Nguyệt lắc đầu:

- Chẳng qua chỉ cảm thấy, trên người hắn ẩn chứa quá nhiều bí mật, chịu quá nhiều trách nhiệm. Người như vậy vào thời điểm đối mặt với tâm ma, dễ xảy ra vấn đề nhất.

- Sao ngươi không nói sớm?

Đinh Hạo vừa nghe xong, trong lòng càng thêm nôn nóng.

Tà Nguyệt rất ủy khuất nói:

- Ta cũng không biết đoạn tây du Cổ Lộ cuối cùng lại là luyện tâm ma.

Đinh Hạo cứng họng. Hắn cũng biết chuyện này không thể trách con mèo mập không đáng tin cậy này được.

Chỉ có điều nói như vậy, trong lòng Đinh Hạo càng thêm nôn nóng. Nếu như không phải không thể nghịch chuyển vào trong không gian thế giới huyễn cảnh đó, hắn thật sự sẽ liều lĩnh lao ngược lại cứu Lý Lan. Đáng tiếc, hiện tại hắn lại chỉ có thể đợi.

Trong nháy mắt, lại là một ngày đêm trôi qua.

Trong một ngày này, chỉ có hai vị cường giả Yêu tộc trọng thương, từ trong thế giới huyễn cảnh truyền tống tới hành lang tối đen.

Trừ hai người đó ra, lại không có người nào khác xuất hiện.

Tính sơ qua, trong số những cường giả hai tộc đã lộ rõ danh tính, xác nhận tiến vào thế giới huyễn cảnh, đã có hơn năm mươi người không đi ra. Trong đó cường giả Yêu tộc chiếm đại đa số, bao gồm cả cường giả Bổ Thiên Quyết và yêu tộc Ngân Nguyệt Cổ. Trong Thanh Vân Thập Nhị Tú của Thanh Vân Tông cũng có ba người… vẫn chưa xuất hiện.

Có người cẩn thận phân tích một chút, phát hiện những người không trải qua được cửa ải này, lại có thể là phần lớn các cường giả có thực lực cường hãn. Thật ra một số võ giả thực lực bình thường đều từ trong đó đi ra.

- Mở cánh cửa lớn tiến vào di chỉ thần bí đi. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa. Không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa...

Có người quát to. Ngay lập tức hắn nhận được sự tán thành của một số người.

Đinh Hạo cười nhạt không nói gì.

Tống Khuyết cũng chỉ cười hắc hắc, không nói lời nào.

Hai người vai sóng vai đứng ở trong hành lang dài tối đen, trên mặt đều lộ vẻ cực kỳ nôn nóng chờ đợi, thậm chí cũng không tâm tư đi tu luyện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trong nháy mắt, lại thêm hai ngày hai đêm trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, không còn có người nào truyền tống đi ra.

- Các cường giả bên trong đó hẳn đều đã thất bại...

Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi