ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

- Gia hỏa giảo hoạt quái dị...

Trên mặt Huyết Ngọc Vương Tham hiện ra thần sắc kinh sợ. Nó liều mạng giãy dụa, toàn thân lóe lên lên một đạo huyết quang nồng đậm. Cuối cùng nó vẫn thoát khỏi lực hút đáng sợ của hộp ngọc kia, một lần nữa khôi phục tự do. Chỉ có điều có một sợ râu huyết sắc nhỏ đã bị thút vào trong hộp ngọc này.

- Đáng tiếc...

Bổ Thiên Quyết Yêu Hoàng thở dài một tiếng, trước tiên thu hộp ngọc vào trong tay.

Thất bại trong gang tấc, thiếu chút nữa là có thể nhận được một gốc thảo mộc tinh.

Hắn cúi đầu nhìn về phía bên trong hộp ngọc, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.

Một sợi râu nhỏ rơi xuống, lộ ra nguyên hình, hóa thành lớn chừng một nhánh Huyết Ngọc Vương Tham nhỏ bằng ngón tay, mượt mà, trong suốt như ngọc. Ở chỗ đứt chảy ra một chất lỏng đỏ tưới như máu, tản ra mùi thuốc thoang thoảng. Chỉ cần hít vào một hơi, đều sẽ khiến người ta cảm thấy phiêu diêu tự tại.

Có thể có được một đoạn Huyết Ngọc Vương Tham như vậy, coi như là một phần cơ duyên cực lớn.

- Ha ha, lão già này, ngươi thiếu chút nữa bị đám người quái dị kia bắt sao? Phải vứt bỏ một đoạn râu mép. Ha ha, ai bảo ngươi đắc ý cho lắm vào. Đáng đời!

Một giọng nói đầy vẻ đê tiện vang lên.

Đó chính là một gốc thảo mộc tinh khác - Thiên Họa Bổng Chùy Thảo mà Nhâm Tiêu Diêu đã nhắc tới.

Toàn thân Thảo mộc tinh này phát ra ánh vàng óng ánh, giống như là một cây chày gỗ, tướng mạo cũng cực kỳ xấu xí. Miễn cưỡng có chút hình người, nhưng không có dáng dấp của người. Gương mặt quả thực giống như hiện trường tai nạn xe cộ, hoặc như cà chua bị người đập nát. Bộ dạng của hắn rõ ràng cho thấy chưa tiến hóa hoàn toàn.

- Ai xấu như cái chày gỗ ngươi chứ!

Huyết Ngọc Vương Tham cả giận nói.

- Gia là cá tính, bộ dạng có cá tính, ngươi hiểu không?

Thiên Họa Bổng Chùy Thảo cũng nổi giận.

Phía dưới đã có người không nhẫn nại được, đều phóng người nhảy lên, chộp về phía hai thảo mộc tinh này.

Đáng tiếc dưới lực lượng áp thế trong thiên địa này, cho dù là cường giả cấp Vũ Hoàng, tối đa cũng chỉ có thể nhảy cao tới ba mươi năm mươi thước, căn bản không với tới hai thảo mộc tinh này. Đinh Hạo thử vài lần, lại thiếu chút nữa giật được một sợi rau của Thiên Họa Bổng Chùy Thảo. Đáng tiếc vẫn trượt qua.

Hai thảo mộc tinh này cũng là kẻ tiện nhân, linh hoạt tới cực điểm, tinh thông các loại độn thuật nhưng thật ra, lại không trốn đi, mà bắt đầu cố ý khiêu khích cường giả Yêu tộc và Nhân tộc, khiến cho một đám người phát điên, lại không có người nào thật sự có thể bắt được chúng.

Nửa ngày sau, một số người từ bỏ ý định. Căn bản là không bắt được.

Mọi người chuyển lực chú ý đến thần tài bảo dược khác trong vườn thuốc thần linh.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người bất đầu nhổ thảo dược, giống như những người nông dân cần cù và thật thà thu gặt hoa mầu. Bọn họ đồng loạt một đường càn quét qua. Vườn thuốc vốn cây cỏ tươi tốt, hiện tại ngay cả một gốc cây cỏ nhỏ cũng không còn. Thậm chí, một số người trực tiếp đào cả ba thước bùn đất, bỏ tất cả vào trong bình trữ vật không gian mang đi.

Số bùn đất này nuôi dưỡng vô số thần tài bảo dược, ẩn chứa trong đó chất dinh dưỡng kinh người, có thể bồi dưỡng ra càng nhiều thảo dược hơn.

Không đầy nửa ngày, toàn bộ vườn thuốc thần linh biến thành một mảnh đất cằn sỏi đá trơ trụi.

- Oa ha ha, lúc này phát...

Tà Nguyệt tìm tòi cái túi nhỏ trên bụng mình. Trong cái túi không gian trên bụng nó chứa không biết bao nhiêu thần tài bảo dược. Nó cũng là kẻ đầu tiên đào móc bùn đất trên mặt đất mang đi. Sau đó những người khác mới bắt chước the.

Đinh Hạo cũng đang len lén vui mừng.

May mà trước khi đến đây khi luyện tập đúc khí, mình đã lấy ra rất nhiều dụng cụ không gian trữ vật. Lần này thật sự phát tài rồi. Hơn hai mươi mốt chiếc nhẫn trữ vật và mười mấy trữ vật không gian khác, bên trong đều đã chứa đầy. Chờ sau khi trở lại Vấn Kiếm Tông, có thể trực tiếp mở ra một vườn thuốc thần linh nhỏ.

Hơn nữa các loại thần thảo cần thiết để chế luyện ra Tinh Lê Huyền Tâm Đan đều đã tập trung đủ. Chờ sau khi đi ra ngoài đó, có thể chế luyện đan dược, cứu sống Tây Môn Thiên Tuyết.

- Đám người quái dị này quá hung tàn!

- Đào hết đồ tử đồ tôn của chúng ta đi...

Hai thảo mộc tinh đều nhìn tới ngây người. Tuy rằng bọn họ có thể tránh bị cường giả hai tộc bắt, nhưng lại không có cách nào bảo vệ các thần thảo bảo dược khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn những cư dân không biết đã sống ở trong vườn thuốc này bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ còn lại có một mảnh đá phiến trơ trụi.

Trong lòng cường giả hai tộc cũng có kẻ không cam. Bọn họ trơ mắt nhìn hai gốc thảo mộc tinh đang ở trước mắt, lại không cách nào bắt được, nước bọt cũng sắp chảy khô.

Sau khi do dự một hồi, cường giả hai tộc bắt đầu lục tục rời khỏi vườn thuốc này.

Ngoại trừ vườn thuốc thần linh ra, trong di chỉ thần bí còn có vô số di bảo. Thời gian có hạn, bọn họ không thể chết được chỗ này, cần phải đi tới nơi khác thử thời vận.

Cuối cùng, Đinh Hạo mang theo Nhâm Tiêu Diêu cũng rời khỏi vườn thuốc này.

Nếu không có cơ duyên với thảo mộc tinh dành riêng cho chí tôn kia, Đinh Hạo cũng không miễn cưỡng. Mục tiêu kế tiếp của hắn là thử tìm kiếm thần tài mà Đao Tổ và Kiếm Tổ cần, sau đó tìm được tế đàn trong truyền thuyết, đốt thần hỏa, có lẽ có thể nhận được mảnh thiên địa chiến trường Bách Thánh này. Đây là một sự cám dỗ không nhỏ.

...

...

- Vì sao?

Lý Kiếm Ý đứng lẳng lặng ở trước lều lớn được đặt tạm thời ở khu vực bậc thang thứ ba, nhìn Đường Phật Lệ đứng cách đó không xa.

Xung quanh là những tiếng la hét, hỏa quang trùng thiên.

Đại trận bảo vệ núi đã bị công phá.

Gần vạn đệ tử Vấn Kiếm Tông, bị kẻ địch với số lượng khổng lồ ép tràn xuống quảng trường. Nếu tiếp tục lui về phía sau, chính là vách đá vạn trượng. Trong bầu trời, những dây xích minh văn tối màu đan xen, gần như phong tỏa toàn bộ sơn môn Vấn Kiếm Tông ở trong đó.

Trong một đêm, sơn môn rơi vào tay giặc.

Các đệ tử Vấn Kiếm Tông bị vây khốn ở vách núi trên quảng trường, chỉ loáng thoáng biết, sở dĩ bọn họ đột nhiên tan tác, là bởi vì Đường Phật Lệ thủ tọa Vấn Hình Đường bán đứng mọi người.

Ngay lúc đầu còn có người không tin. Nhưng khi gần vạn ánh mắt tận mắt nhìn đến Đường Phật Lệ và bốn vị kiếm tu cùng với đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông tiêu diệt những sư huynh đệ trấn giữ tại cửa ải hôm trước, cùng với đám người Phương Tiêu An, xuất hiện ở trận địa địch, tất cả mọi người đều phẫn nộ!

Ở trong nhưng tiếng mắng chửi, Đường Phật Lệ từng bước đi tới trước mặt Lý Kiếm Ý. Khi còn cách mười bước, hắn dừng lại.

- Vì sao?

Hắn lạnh lùng cười:

- Ta chỉ thu hồi thứ thuộc về mình mà thôi. Điều này có gì kỳ quái chứ?

- Thứ thuộc về bản thân ngươi sao?

Khóe miệng Lý Kiếm Ý lộ ra một sự xem thường.

- Năm đó sư tôn truyền chức vị chưởng môn, vốn nên thuộc về ta. Luận võ công, luận tư chất, luận cống hiến đối với tông môn, ngươi có điểm nào so sánh được với ta?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi