ĐAO KIẾM THẦN HOÀNG

Trong lòng Đinh Hạo quả nhiên khiếp sợ đến cực điểm.

Đinh Hồng Lệ trước sau đưa cho mình một khối ngọc bội, một vòng tay bằng xương. Không ngờ vào những thời điểm mấu chốt ở đây, chúng lại có thể phát huy ra hiệu quả không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc đây là trùng hợp, hay tất cả những điều này đều do nàng dự đoán được? Tại sao nàng lại muốn giao những thứ quan trọng như vậy cho mình?

- Ngày mùng bảy... tháng bảy... Trường ….Sinh điện. Thì thầm lúc nửa đêm không người... thì thầm... thì thầm... A, cái ngọc bội này, Thần Đình Ngọc... Là đệ của ta... Con kiến hôi, nói… nói mau, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại có được khối ngọc bội này?

Sau khi nguồn sáng kim sắc nhìn thấy được hai hàng chữ viết màu xanh ở trong hư không này, giọng nói đột nhiên trở nên run rẩy, ngắt quãng, dường như rơi vào một sự kích động nào đó, khó có thể kìm chế được.

Trong lòng Đinh Hạo thoáng động, nhưng không nói lời nào.

- Ngươi rốt cuộc là... Lẽ nào ngươi là...

Nguồn sáng kim sắc dường như nghĩ tới điều gì, càng lộ vẻ kích động hơn.

Một cánh tay kim sắc đột nhiên từ trong nguồn sáng này vươn ra, kéo dài vô hạn, ngay lập tức liền tới trước ngọc bội màu xanh, nắm trong tay. Chợt một sợi tơ kim sắc trước đó đã đâm vào thân thể Đinh Hạo rút trở về, mang theo một giọt máu màu vàng của Đinh Hạo nhỏ lên trên ngọc bội.

Chỉ thấy giọt máu này chậm rãi rót vào trong ngọc bội.

- A a a a a...

Đốm sáng kim sắc phát ra một tiếng rít gào điên cuồng. Trong tiếng rít gào này bao hàm một tâm tình nào đó, dường như đang kích động, dường như mừng rỡ như điên, lại dường như bi thương. Sóng tinh thần kịch liệt giống như cơn lốc ở trong không gian tối tăm lan tràn ra xung quanh.

Đinh Hạo tay cầm đao tay cầm kiếm, âm thầm đề phòng.

Qua một thời gian đủ uống cạn chén trà, tất cả những kích động kia cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.

- Ha ha ha, tìm được rồi. Cuối cùng cũng đợi được tới ngày này. Hậu nhân của Thần Đình cuối cùng đã xuất hiện. Đệ của ta, đúng là đệ linh thiêng, sắp xếp xong xuôi tất cả, chỉ dẫn hắn tới chỗ này sao? Đệ cũng biết, ta ở chỗ này đau khổ đợi bao nhiêu năm...

Trong giọng nói của nguồn sáng kim sắc dần dần bình tĩnh lại, chỉ có điều vẫn kích động như trước.

Vô số những sợi tơ kim sắc trong nháy mắt này đều buông Đinh Hạo ra, lùi về bên trong nguồn sáng.

Bầu không khí trầm mặc một hồi.

Nguồn sáng kim sắc dường như có chút sợ sệt, đang suy nghĩ tìm từ.

Đinh Hạo có thể cảm giác được rõ ràng, ở phía sau, nguồn sáng kim sắc đang truyền ra sóng tinh thần, không còn căm thù lạnh lùng như lúc trước đó, mà trở nên thân thiết nhu hòa.

- Hài tử, ta làm ngươi bị sợ hãi rồi... Ta không biết là ngươi tới. Năm tháng khá dài đã khiến ta có chút hồ đồ...

Giọng nói trong nguồn sáng kim sắc đột nhiên trở nên hòa ái, giống như một vị trưởng bối. Trong giọng nói mang theo sự tang thương,.

Đinh Hạo ngẩn người, nói:

- Ngài... Là ai? Ngài quen ta sao?

Không biết vì sao, trong nháy mắt khi một giọt máu của mình nhập vào trong mảnh ngọc bội màu xanh, bản thân Đinh Hạo dường như cũng cảm ứng được điều gì đó. Hắn đột nhiên cảm thấy đốm sáng kim sắc trước mắt này rất thân thiết, giống như người thân thất lạc đã lâu.

- Hài tử, ta là đại gia của ngươi!

Giọng nói từ trong nguồn sáng kim sắc vang lên đầy kích động.

- A?

Đinh Hạo nhíu mày.

Nói là lời nói tốt, nhưng nghe thế nào lại như đang mắng người vậy?

- Hài tử, ta là nghĩa huynh kết bái với phụ thân ngươi. Dựa theo bối phận mà nói, ngươi phải gọi ta một tiếng đại gia...

Giọng nói của nguồn sáng kim sắc vẫn hết sức kích động.

- Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ta đã chờ được ngươi. Hài tử, sao bây giờ ngươi mới đến!

Đinh Hạo có chút hồ đồ:

- Chờ một chút, ngài nói ngài ở nơi này, đợi vô số năm. Nhưng... Nhưng ta năm nay mới mười sáu tuổi. Ngài... có phải đã nhận lầm người hay không?

Từ khi thời gian bắt đầu, căn bản không đúng.

- Không có khả năng nhầm. Chỉ có đệ của ta chết, máu tươi mới có khả năng dung nhập vào trong ngọc bội. Đây chính là vật đính ước của đệ đệ và đệ muội ta năm đó, là ngọc bích Thần Ân được lấy từ đỉnh núi cao nhất tại Kỳ Liên Cổ Phong trong Đại lục Thần Ân...

Nguồn sáng kim sắc nhớ lại ký ức, thần sắc càng thêm kích động.

- Ha hả, nhớ năm đó, đệ của ta thiên tư vô song, có thể nói là đệ nhất thiên tài Đại lục Thần Ân, quản lý hàng tỉ con dân, là hạng anh hùng phong lưu cái thế tính tình phóng khoáng. Mặc dù là loại cấm địa như Kỳ Liên Cổ Phong, cũng có thể lui tới tự nhiên. Câu thơ trên khối ngọc bích này, ngày bảy tháng bảy trường sinh điện, nói thầm khi nửa đêm không người đã giành được sự ưu ái của thần nữ Vũ Khuynh Thành. Ha ha ha...

Đinh Hạo càng hồ đồ.

Đại lục Thần Ân?

Kỳ Liên Cổ Phong?

Hàng tỉ con dân?

Đây là cái gì và cái gì vậy?

Căn cứ vào hiểu biết của mình bây giờ, hiện tại mảnh đại lục này là đại lục Vô Tận, chia làm năm đại vực, diện tích vô biên, được gọi là mảnh thiên địa ngay cả thần linh cũng đi không hết. Chỉ riêng phạm vi một Tuyết Châu đã rộng tới mấy vạn dặm. Đây vẫn chỉ là một tiểu châu nhỏ nhất của Bắc Vực hiện nay.

Bắc Vực có hơn mười châu, phạm vi trăm vạn dặm.

Bắc Vực lại là một vực nhỏ nhất trong năm đại vực. Như vậy có thể tính ra được, toàn bộ đại lục Vô Tận phải có phạm vi tới ngàn vạn dặm.

Nhưng trên mảnh đất này, Đinh Hạo chưa từng nghe nói về sự tồn tại của Đại lục Thần Ân này?

Lẽ nào Đại lục Thần Ân này chỉ là một tên khác, trên thực tế là tên gọi trước kia một một trong năm đại vực?

- Hài tử, xem ra ngươi còn không biết thân thế của mình.

Nguồn sáng kim sắc hỏi.

Đinh Hạo gật đầu.

Một tiểu tử nghèo lớn lên từ khu chứa rác, hẳn không có lai lịch kinh thế hãi tục gì. Nhưng ký ức về tuổi thơ của hắn lại trống rỗng. Thời điểm đi lên Vấn Tâm Thiên Thang của Vấn Kiếm Tông, lại có thể mơ hồ thấy được hình ảnh kỳ lạ, thiên thần mặc kim giáp chiến đấu, giống như Ma thần bị người ta truy sát. Một nam một nữ, ôm hai hài đồng chạy trối chết. Vô số hộ vệ trung thành và tận tâm lấy thân thể máu thịt ngăn cản truy binh...

Một đạo điện quang đột nhiên hiện ra trong đầu Đinh Hạo.

Hắn đột nhiên nhớ tới lý do vì sao khi mình nhìn thấy diện mạo của pho tượng trên tế đàn kim sắc nhỏ tại đỉnh tháp lớn kim sắc lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Áo giáp toàn thân hắn rõ ràng tương tự với trang phục nam tử trẻ tuổi ôm hài đồng thoáng hiện trong lúc hắn ở trên Vấn Tâm Thiên Thang. Hơn nữa, tướng mạo và thần thái của hai người đều có chút tương tự.

- Xem ra vì bảo vệ ngươi, đệ của ta đã tốn không ít tâm tư...

Nguồn sáng kim sắc thở dài.

Một bàn tay kim sắc chậm rãi trong nguồn sáng đưa ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu Đinh Hạo.

Đinh Hạo mặt nhăn mày nhíu.

- Hài tử, thả lỏng đi. Ta sẽ không làm điều gì tổn thương ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết, thân thế của ngươi rốt cuộc là thế nào. Để ta nói cho ngươi biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trên người ngươi, rốt cuộc đang gánh vác điều gì...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi