ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Mộ Tuyết đang ngồi ở sân trước để chờ đợi một người.

Nàng chờ Lục Thủy đến từ hôn; lúc từ hôn, chắc chắn nàng sẽ được người ta gọi đến đại sảnh.

Nhưng chờ lâu như thế, người đầu tiên đến đây lại là Nhã Lâm.

Là do dì Đường dẫn đến.

“Dì Đường.” Mộ Tuyết lễ phép đứng dậy chào.

Dì Đường mỉm cười, đẩy một bé gái 5 tuổi về phía Mộ tuyết:

“Tiểu Lâm, gọi tỷ tỷ đi con.”

“Tỷ tỷ, chào tỷ tỷ.” Nhã Lâm hơi sợ hãi.

Tóc của con bé không dài lắm nhưng lại búi lại khá chặt, trông rất dí dỏm.

Mộ tuyết nhìn Nhã Lânm, cười nhẹ:

“Ngoan lắm.”

Dì Đường chợt sửng sốt; nếu nàng không nhìn lầm, Mộ Tuyết vừa cười ư?

Từ khi bước chân vào Mộ gia này, nàng chưa bao giờ thấy Mộ Tuyết cười.

Cô gái này thích Nhã Lâm à?

Dì Đường không rõ, nhưng cũng không quan tâm lắm; có lẽ là Mộ Tuyết chỉ bày tỏ thiện ý của một người tỷ tỷ mà thôi.

“Nhân tiện, Mộ Tuyết, tối hôm qua, dì nghe là tộc trưởng định cắt nguồn tài nguyên tu luyện của con, không định để con ở lại khu vực này nữa.” Nói đến đây, dì Đường lập tức bổ sung:

“Nhưng bên dì đã xin xỏ được rồi. Mảnh sân vườn này sẽ được giữ lại dưới danh nghĩa của Nhã Nguyệt, nhưng con không cần phải lo lắng. Miễn con còn sống ở đây, Nhã Nguyệt sẽ không chuyển chỗ ở đến khu vực này đâu.Về phần phải lấy danh nghĩa của con bé kia, chỉ là ngộ biến tòng quyền.”

Dì cũng hết cách.”

Mộ Tuyết gật đầu, bình thản đáp:

“Được ạ.”

Thấy Mộ Tuyết không quá phản cảm, dì Dường cũng yên tâm hơn. Sau đó, nàng nói tiếp:

“Việc từ hôn đã được lên lịch vào buổi chiều. Đến lúc đó, mong là con chuẩn bị đầy đủ tâm lý.”

“Con biết rồi.” Mộ Tuyết gật đầu.

Cuối cùng, dì Đường rời đi, và đương nhiên là để Nhã Lâm ở lại.

Mộ Tuyết cũng không nghĩ linh tinh về chuyện khác, chỉ nắm tay Nhã Lâm dẫn vào sân sau.

“Tỷ tỷ?” Nhã Lâm rụt rè gọi.

“Hả?” Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm.

“Muội, muội không biết chữ.” Nhã Lâm thủ thỉ.

Con bé biết là mình được đưa đến đây để học gì đó, nhưng bản thân nó lại không biết chữ.

Con bé sợ bị mắng.

“Khi nào tỷ rãnh, tỷ sẽ dạy cho muội.” Mộ Tuyết nói.

“Dạ.” Nhã Lâm cúi đầu.

Sau đó, cả hai bước vào sân sau. Tiếp theo, Mộ Tuyết bèn vẽ một trận pháp to tướng lên mảnh đất trống giữa sân.

Sau khi vẽ xong, Mộ Tuyết nói với Nhã Lâm rằng:

“Vô đứng giữa trận này.”

Nhã Lâm hơi sợ hãi:

“Nhã Lâm làm sai gì rồi ạ?”

Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm, khẽ nói:

“Đây là một trò chơi, không phải trừng phạt.”

“Trò chơi ư?” Nhã Lâm hơi khó hiểu.

“Cứ vào đi.” Mộ Tuyết nói.

Sau đó, Nhã Lâm mù mờ bước vào

Ngay khi bước vào trong, Nhã Lâm chợt cảm thấy mặt đất đang tỏa ra một luồng khí nào đó, còn có thể gãi ngứa con bé nữa.

“Ồ.”

Nhã Lâm sợ hãi chạy sang một bên.

Nhưng ngay sau đó, con bé nhận ra luồng khí ấy đang đuổi theo mình, khiến con bé phải chạy trốn trong sự bất lực.

Nhã Lâm tiếp tục chạy lòng vòng, hét toáng liên tục:

“Tỷ tỷ, yêu quái, yêu quái đang cắn chân muội.

Ây da... Tỷ tỷ... Yêu quái bắt đầu cắn tay muội...

Chúng nó bắt đầu túm tóc muội rồi...”

Nhã Lâm chạy liên tục bên trong trận pháp, nhưng càng chạy lại càng thể hiện ra một loại quy tắc nào đó.”

Mộ Tuyết nghểnh mặt mà nhìn.

Trẻ em thực sự rất thú vị.

Nhưng chưan quan sát được bao lâu, Mộ Tuyết chợt nghe có tiếng cãi nhau bên ngoài.

Mộ Tuyết liếc nhìn Nhã Lâm một hồi, sau đó ra tay điều chỉnh cho trận pháp lóe sáng một cái trước khi nhón chân bước ra khu vực sân trước.

Khi ra tới bên ngoài, nàng thấy cô thị nữ Đinh Lương của mình đang cãi vã với người khác.

“Tại sao các ngươi dám đổi tên của đại tiểu thư hả? Đây là nơi mà tiểu thư sống từ nhỏ đến lớn đấy.”

“Sân này đã được chuyển quyền chủ sở hữu. Tộc trưởng đã ra lệnh; chúng ta đến để thi hành.

Nếu ngươi vẫn cứ cản trở chúng ta làm việc, vậy chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu.

Tránh ra, đại tiểu thư không thể bảo vệ được ngươi đâu.”

Đinh Lương tức giận nói:

“Như ngày xưa, các ngươi dám to tiếng ở mảnh sân nhỏ này của đại tiểu thư à?”

“Ngươi còn biết dùng từ 'ngày xưa' đấy thôi! Tránh ra nhanh lên.”

Đinh Lương vừa bị người trước mặt xô mạnh, nhưng khi chưa té xuống thì đã được ai đó đỡ lấy.

Đinh Lương nhìn sang bên cạnh rồi lập tức nói:

“Đại tiểu thư.”

Mộ Tuyết bước ra, hai người trước mặt cũng kinh ngạc.

Một người trong số họ lập tức nói:

“Đại tiểu thư, chúng ta chỉ là làm việc theo mệnh lệnh, mong tiểu thư đừng cản trở.”

Mộ Tuyết không nói gì cả, chỉ im lặng mà nhìn.

Sau đó, hai người kia quyết tâm tháo xuống tấm bảng khắc tên Mộ Tuyết, gắn tấm bảng ghi tên Nhã Nguyệt lên trên.

Mộ Tuyết chỉ đứng im quan sát, quan sát căn nhà từ thuở nhỏ của mình giờ đã không còn thuộc về mình nữa.

Sau khi hai người kia rời đi, Đinh Lương nói:

“Đại tiểu thư, bọn họ...”

“Không sao.” Không đợi Đinh Lương nói xong, Mộ Tuyết nói: “Đi tìm hai con linh thú nhỏ rồi mang đến đây cho ta.”

Đinh Lương chỉ có thể gật gật đầu:

“Vâng, muội đi ngay.”

Sau đó, Mộ Tuyết trở về sân sau. Dường như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra cũng chẳng gây nên bất cứ một gợn sóng nhỏ nào trong lòng nàng cả.

Tấm bảng khắc tên của nàng vừa bị tháo xuống kia, bỗng chốc tan biến vào cơn gió nhẹ ngay thời khắc Mộ Tuyết bước ra khỏi mảnh sân trước này.

...

Lục Thủy đang đọc Thiên Địa Trận Văn trong thư phòng; căn phòng này là do Mộ gia sắp xếp cho hắn nghỉ tạm.

Đọc một hồi, hắn bèn khép sách lại.

Cảm giác thật vui vẻ... Cảm giác thật nôn nóng quá đi!

Cảm giác này trông y hết như đêm trước khi kết hôn vậy!

Cuối cùng, Lục Thủy quyết định đi ra ngoài, cần thư giãn một chút đã.

Vừa bước tới cửa, Chân Vũ và Chân Linh lập tức tiến tới.

“Thiếu gia, Mộ gia là một nơi không qua an toàn với ngài. Chúng ta cần phải đi theo ngài mọi lúc, mọi nơi”, Chân Vũ nói.

Lục Thủy còn có thể nói gì nữa bây giờ?

Dù là ngay trong địa bàn của Lục gia, vừa bước ra khỏi cửa nhà Lục gia là hai người này đã bám riết theo, huống chi là Mộ gia.

Nhưng Lục Thủy không quan tâm, hắn chỉ muốn đi giải sầu một chút.

Vừa mới rời khỏi nơi ở, người đàn ông trung niên bèn xuất hiện:

“Lục thiếu gia, ngài định đi đâu vậy?”

Nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, Lục Thủy bình tĩnh hỏi ngược lại:

“Ý ngươi là, nếu ta muốn đi đâu đều phải báo cáo lại cho Mộ gia ư?”

Nghe Lục Thủy hỏi thế, kẻ này lập tức giật mình ngay. Gã bèn cúi đầu, khiêm tốn đáp:

“Không dám, không dám! Lục thiếu gia, xin đừng hiểu lầm! Ngài là khách quý của Mộ gia, chúng ta hỏi thế chỉ vì để chiêu đãi ngài chu đáo hơn mà thôi! Tuyệt đối không có ý đồ khác.”

Lục Thủy cũng mặc kệ, chỉ đi thẳng một đường. Nhưng mới vừa đi được hai bước, giọng nói của hắn chợt vang lên:

“Chân Vũ, nếu có ai theo dõi, không cần phải nương tay.”

“Vâng, thiếu gia.”

Sau khi nhóm người Lục Thủy rời đi, người đàn ông trung niên kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục thiếu gia không có bất cứ năng lực nào khác, nhưng kỹ năng hù dọa người xung quanh thì quả thật rất lợi hại.

Nhiều người trong Mộ gia đều biết rõ tính tình của Lục thiếu gia. Ăn nói vênh váo, hành vi giả vờ giả vịt, và đừng ai tỏ ý khinh thường thân phận thiếu gia của hắn...

Nếu có bất cứ ai dám xem thường hắn, hắn sẽ ra tay càn quấy với người đó ngay.

Nghe đồn rằng, gần đây vừa xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng.

Thậm chí còn có án mạng.

Đặ trường hợp đó ngay tại Mộ gia này, bản thân gã trung niên đây cũng chỉ là một tên vặt vãnh trong mắt Lục Thủy.

...

“Thiếu gia, người kia không hề đi theo, nhưng vẫn không chắc là còn ai khác theo dõi hay không nữa.”

Lục Thủy không nói gì thêm, miễn không có ai ảnh hưởng đến hắn là được.

Sau đó, Lục Thủy nhìn xung quanh, tự hỏi nên đi đâu để giải sầu bây giờ

Rơi vào đường cùng, hắn bèn lấy một quyển sách ra, vừa lật xem vừa nói:

“Xung quanh đây có gì thú vị không?”

Chân Vũ không khỏi cau mày khi nhìn thấy quyển sách mà Lục Thủy lấy ra.

Nếu y không nhìn lầm, quyển sách kia có tựa đề là: Làm Thế Nào Để Nói Những Lời Đâm Thấu Tim Gan Người Khác?

Quả nhiên, thiếu gia không hề chịu an phận. Hắn đâu có định từ hôn trong hòa bình. Đây rõ ràng là một ý tưởng đầy gây hấn nha.

Trong khi đó, Chân Linh lại đang suy nghĩ rằng: Thiếu gia kiếm đâu ra quyển sách này vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi