ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Nhìn thấy dáng vẻ không hề cung kính của Lục Thủy, sắc mặt của người trong Mộ gia chợt sa sầm hẳn đi.

Nhưng vì biết rõ tai tiếng của Lục thiếu gia lâu nay, bọn họ cũng không quá so đo về chuyện này.

Sau đó, Mộ Uyên cười ấm áp, nói:

“Lục hiền chất có lòng rồi. Sáng nay đúng là có việc cần xử lý, không kịp tiếp đãi hiền chất; chẳng hay hiền chất đến đây là có việc gì?”

Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Mộ Uyên, đáp:

“Ta đến đây, là vì Mộ Tuyết.”

“Ồ? Vậy, ta sẽ rửa tai mà nghe.”

Trông Mộ Uyên có vẻ khá tò mò, tựa như không hề biết rõ mục đích của chuyến viếng thăm này vậy.

Lục Thủy cũng không thèm quan tâm đến thái độ giả vờ của đối phương, vì mục đích của hắn rất rõ ràng:

“Chuyện này cần phải có Mộ Tuyết đến đây mới có thể nói rõ được. Cho nên, phiền các vị tiền bối mời Mộ Tuyết đến gặp mặt.”

Nói chuyện từ hôn với mấy người này sẽ là một hành động vô nghĩa.

Hắn muốn đích thân nói lời từ hôn trước mặt Mộ Tuyết.

Mộ Uyên xác nhận với một ý cười tủm tỉm trên môi:

“Vì hiền chất đã nói thế, vậy chúng ta cũng không thể chối từ.”

Tiếp theo, đối với người bên ngoài nói:

“Gọi đại tiểu thư đến đây.”

...

Mộ Tuyết dạo bước trên con đường nhỏ bên trong Mộ gia. Nàng vẫn bình tĩnh, không hề bối rối hay do dự gì.

Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng nàng cũng được trưởng bối trong nhà gọi qua.

Với nàng, đây cũng là một chuyện mà bản thân đã mong đợi từ lâu.

Mộ Tuyết nhìn về phía trước; sát ý chợt lóe lên chớp nhoáng trong mắt nàng rồi biến mất ngay lập tức.

Sau đó, Mộ Tuyết băng qua con đường mòn, bước đến con đường lớn, đi thẳng xíu nữa là tới đại sảnh ngay.

Lúc này, nàng chợt nghe có tiếng chuyện trò từ phía sau mình:

“Ca, người vừa đi ngang qua là tỷ Mộ Tuyết à? Nghe nói hôm nay là ngày mà Lục thiếu gia đến đây từ hơn, không biết sau này tỷ ấy sẽ thế nào nhỉ?

Nhưng cũng do nàng ấy lừa gạt tộc trưởng và mọi người thôi. Rõ ràng là một kẻ phế vật, thế mà tự nhận là một vị thiên kiêu trong suốt vài chục năm qua.

Nếu không nhờ danh tính là vị hôn thê của Lục gia, chắc nàng ta bị giáng chức làm tạp dịch luôn rồi.

Giờ sắp mất luôn cái danh phận kia; nhưng dung mạo của nàng ta cũng rất xinh đẹp, biết đâu lại có người muốn nạp nàng ta làm tiểu thiếp...”

“Mộ Tuyết là phế vật, mà tên Lục gia đại thiếu gia kia cũng phế không kém đấy. Nghe đồn rằng, tu vi của Lục thiếu gia đều do cắn linh dược mà thành, khó mà tiến xa trên con đường tu luyện.

Mà chưa nói đến cái tu vi phế vật kia, nhân phẩm của hắn cũng nát lắm, lại ngu xuẩn chẳng khác gì một gã hề.

Gần đây nghe Kiều gia bảo rằng, bọn họ chỉ bày ra tí tu vi trước mặt tên Lục thiếu gia kia, thế mà hắn còn sợ hãi đến mức tè ướt cả quần mà.

Chẹp chẹp, thà Lục gia nuôi một con chó còn hơn.

Tên Lục Thủy còn không bằng một con chó...”

Kẻ kia còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên cảm giác thấy không khí xung quanh mình bị một thứ gì đó nén chặt lại, khiến gã không thể nào mở miệng được nữa.

Và trong lúc gã còn trong trạng thái kinh ngạc, chợt có một bàn tay vô hình hiện ra giữ hư vô.

Bàn tay ấy không hề chần chừ, trực tiếp tát thẳng tới trước.

Chát!

Một âm thanh lanh lảnh xuất hiện.

Gã thanh niên kia bị tát mạnh đến nỗi văng ra xa, mang theo cả một hàm răng và một lượng lớn máu tươi vung vãi giữa không trung.

Vốn dĩ có tu vi ở Cấp 2, khi gã vừa ngã sấp xuống đất cũng là lúc tu vi bản thân bị thụt lùi xuống còn Cấp 1.

Kẻ này vẫn nằm trên mặt đất, cùng muội muội mình nhìn dáo dát xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra ai vừa ra tay cả.

...

Ở một hướng khác, Mộ Tuyết vẫn ung dung dạo bước trên con đường lớn, vừa đi vừa vuốt nhẹ mái tóc có phần hơi rối vì gió thổi của mình.

Nàng vẫn tiến bước về phía trước.

Đích đến chính là đại sảnh.

...

Lục Thủy vẫn đang chờ tại đại sảnh, không hề hối thúc.

Nhóm người của Mộ gia cũng không nói gì. Bọn họ cũng đang chờ, chờ Mộ Tuyết đến, chờ Lục Thủy từ hôn.

Ai ai cũng hiểu rõ thực tại này.

Chỉ là, mọi người đang phải hợp tác để diễn một màn kịch mà thôi.

Chẳng mấy chốc, đã có người vào báo:

“Bẩm tộc trưởng, đại tiểu thư đã ở bên ngoài.”

“Để con bé vào đây.” Giọng nói của Mộ Uyên hơi nặng nề.

Nghe bảo Mộ Tuyết sắp sửa vào đây, Lục Thủy nhếch nhẹ khóe miệng; rốt cục cũng đợi được nàng.

Lúc này, Lục Thủy vẫn đứng yên trong đại sảnh, không hề quay đầu nhìn lại. Hắn phải để cho Mộ Tuyết trông thấy bóng lưng to lớn, cao ngạo của mình.

Chờ khi Mộ Tuyết đi đến cạnh hắn, đó là lúc nói lên lời từ hôn.

Phải giữ vững khí thế mới được.

“Mộ Tuyết, để ta xem thử, nàng sẽ có biểu hiện như thế nào? Là sợ hãi, là ngạc nhiên, là không chấp nhận được, hay sẽ là không cam lòng đây? Mà dù thế nào, ta cũng rất thích thú đấy.

Cũng không biết là nàng có hô to rằng: sông có khúc, người có lúc - chớ khinh thiếu nữ nghèo, hay không?

Nếu thật sự hô to như vậy thì quá tốt rồi.

Ta sẽ quay clip cảnh này lại.”

Lục Thủy thầm nhủ như thế; hắn cực kỳ chờ mong diễn biến tiếp theo.

Hắn đã lên sẵn kế hoạch trong đầu rồi.

Ví dụ, hắn sẽ làm gì sau khi từ hôn? Và Mộ Tuyết sẽ làm gì sau khi bị từ hôn?

Ý tưởng của hắn cũng rất đơn giản. Đó là, khi Mộ Tuyết rơi vào cảnh tuyệt vọng cùng cực nhưng lại hoàn toàn bất lực sau khi bị từ hôn, hắn sẽ xuất hiện và dẫn nàng về Lục gia, sau đó... Hửm? Sát khí ư?

Sát khí rất quen thuộc.

Lục Thủy vốn đang khá ngạc nhiên, sau đó bèn rơi vào trạng thái vô cùng hoảng sợ.

Vốn dĩ không phải vì luồng sát khí quen thuộc kia mà hắn phải hoảng sợ. Lý do khiến hắn hoảng sợ là vì luồng sát khí kia đã thực chất hóa, bao vây chặt chẽ lấy khu vực xung quanh hắn.

Ngay thời điểm này, hắn thực sự có cảm giác kiểu như... như đang đứng trên một cây cột nhỏ - mà cây cột này có chiều cao vời vợi, xuyên thấu qua bầu trời vô tận - còn xung quanh là vực sâu hun hút đang chờ hắn rơi xuống.

Bất kể là tiến hay lùi, chỉ cần hắn dám nhúc nhích một cái, chắc chắn sẽ bị vực sâu nuốt chửng, thậm chí tan xương nát thịt.

Cảm nhận được tất cả những điều này, một cơn hồng thủy lập tức nổi dậy trong lòng Lục Thủy.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy chứ?

Lĩnh vực Sát lục? Đây là Lĩnh vực Sát lục của Mộ Tuyết ư?

Trong lúc Lục Thủy vẫn còn đang hoảng sợ, từng tiếng bước chân một đang vang lên giữa đại sảnh. Âm thanh ấy càng lúc càng rõ ràng, càng lớn dần hơn trong thính giác của Lục Thủy.

Tiếng bước chân kia đánh mạnh vào tâm trí hắn, cứ như thể mỗi bước chân đều đang giẫm lên tâm trí và ý thức của hắn vậy.

Loạn Thần Cửu Bộ ư?

Lục Thủy không thể tin được, hoàn toàn không tin. Đây là một đại pháp vô thượng khiến tâm trí rối loạn, cũng là thứ mà Mộ Tuyết sáng tạo ra chỉ với mục đích chuyên để đối phó hắn ở kiếp trước.

Tại sao bây giờ Mộ Tuyết lại dùng được?

Hơn nữa, tại sao nàng lại có thể vận dụng Lĩnh vực Sát lục chứ? Chẳng phải nàng đã mất hết tu vi rồi sao?

Tin tức bị sai lệch à?

Rốt cuộc là sai ở khâu nào?

Lục Thủy muốn quay đầu nhìn Mộ Tuyết, nhưng luồng sát khí của Mộ Tuyết vẫn cứ gắt gao đè ép hắn, khiến hắn không thể nào xoay lại được.

Chênh lệch quá lớn, cho dù lúc trước hắn không dùng đến lực lượng Thiên Địa thì vẫn không thể nào chống lại nàng được.

Ngay sau đó, tiếng bước chân biến mất. Lục Thủy ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng. Tiếp theo, hắn trông thấy Mộ Tuyết, một Mộ Tuyết trong khí chất của thời thanh xuân.

Nhưng khi nhìn thấy Mộ Tuyết, Lục Thủy hoàn toàn sững sờ. Hắn lập tức cúi đầu xuống, cố giữ lấy một vẻ ngoài bình tĩnh nhất có thể.

Hắn vừa thấy cái gì?

Đó là từng tầng khí tức Hỗn Nguyên nặng nề như một ngọn núi.

Khí tức Hỗn Nguyên đáng sợ xung quanh Mộ Tuyết có thể đè sập mọi thứ nơi đây.

Khí tức Hỗn Nguyên là gì?

Đó là một loại khí tức ban sơ xuất hiện khi trời và đất mới vừa hình thành; Hỗn Nguyên chính là thứ đại diện cho nguồn cội.

Mà khí tức Hỗn Nguyên của Mộ Tuyết chính là tự bản thân nàng lĩnh ngộ ra đấy.

Lục Thủy tu luyện lực lượng Thiên Địa, còn Mộ Tuyết tu luyện khí tức Hỗn Nguyên.

Lực lượng Thiên Địa của Lục Thủy có thể điều khiển sức mạnh vô tận của trời đất, thậm chí còn mạnh mẽ hơn rất nhiều vào giai đoạn hậu kỳ.

Nhưng Mộ Tuyết thì khác. Nàng ấy đã luyện thành khí tức Hỗn Nguyên, mà lại dùng khí tức Hỗn Nguyên để tập trung tu luyện theo đúng một phương hướng duy nhất.

Chính là sát phạt.

Giờ phút này, Lục Thủy đã hiểu rõ tất cả. Hắn hiểu rõ vì sao Mộ Tuyết lại bị mất sạch tu vi rồi. Hắn cũng hiểu tại sao Mộ Tuyết lại có thể sử dụng Lĩnh vực Sát lục trên người hắn. Thậm chí, hắn cũng hiểu luôn tại sao nàng lại có thể sử dụng Loạn Thần Cửu Bộ.

Đó là bởi vì, Mộ Tuyết cũng giống hắn, cũng trùng sinh.

Nhưng nàng không chỉ giống hắn, mà còn trùng sinh sớm hơn hắn không biết bao lâu mà nói.

Biết hết mọi chuyện thế này, thế là Lục Thủy thực sự hoảng sợ. Mộ Tuyết vừa ra tay phủ đầu với hắn, chẳng lẽ là do nàng biết hắn cũng trùng sinh hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi