ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Sau khi bôi thuốc xong, Lục Thủy ngồi yên tại chỗ, sau đó vận dụng công pháp hiện có để nhanh chóng hấp thu dược lực của thuốc.

Điều này sẽ giúp hắn nhanh chóng hồi phục thương thế của bản thân.

Một lúc lâu sau, Kỳ Khê lại vào trong sân, đứng trước mái đình rồi nói:

“Thưa thiếu gia, Tam trưởng lão có lời muốn truyền đạt cho ngài.”

Lục Thủy mở mắt ra: “Nói.”

“Tam trưởng lão kêu thiếu gia đi đến Tàng kinh các, ít lâu sau đó cần ghé sang Thiên Trì Hà. Nơi đó có thể tăng nhanh tốc độ lĩnh ngộ cho ngài. Do đó, Tam trưởng lão muốn thiếu gia chọn một quyển công pháp cấp cao rồi khổ luyện trong khoảng thời gian này, như vậy khi vào Thiên Trì Hà sẽ có hiệu quả hơn.” Kỳ Khê bẩm báo.

Lục Thủy đứng dậy rồi đi ra ngoài sân. Kỳ Khê cũng đi theo.

“Tam trưởng lão còn nói gì nữa không?” Lục Thủy hỏi trong khi vẫn bước tiếp, không hề nhìn lại.

“Tam trưởng lão còn nói, sẽ có rất nhiều thiên kiêu đạp bước đến Thiên Trì Hà. Thế nên thiếu gia phải...”

Kỳ Khê do dự.

“Tiếp tục.” Lục Thủy vẫn bình tĩnh.

“Tam trưởng lão căn dặn thiếu gia đừng khiến bản thân quá mất mặt.” Kỳ Khê thì thào, tựa hồ sợ vị thiếu gia đây chạy mất.

Lục Thủy khẽ mỉm cười. Thời gian mở ra Thiên Trì Hà là có giới hạn, thế nên thường là chỉ có mấy vị đại lão mới lấy được danh ngạch tham gia mà thôi.

Lục gia có khả năng lấy được khá nhiều danh ngạch, nhưng chỉ có một mình hắn hội đủ điều kiện để đi.

Đối với sự kiện có lợi cho tu luyện thế này, dù có phải xấu hổ thì Lục gia vẫn bắt hắn phải đi.

Nhưng với danh tiếng của bản thân, dù hắn có đi đến đó thì cũng chỉ chuốc lấy lời mỉa mai và chế giễu.

Cơ mà, các vị đại lão không hề quan tâm đến mấy trò châm chọc của giới trẻ đâu.

Thế nhưng mà, sẽ không có bất cứ một ai dám ra tay giết hắn. Bởi vì, không có quá nhiều người đủ khả năng chịu nổi lửa giận của Đại trưởng lão trong toàn cõi Tu chân giới này.

Hắn còn nhớ rõ, Đại trưởng lão từng ra tay vì hắn một lần trong kiếp trước. Khi ấy, chẳng rõ may mắn thế nào mà hắn phá hỏng bảo vật của một vị Ma tu siêu cấp.

Sau đó, hắn bị đối phương đánh cho trọng thương đến mức hấp hối, suýt nữa khó mà chạy chữa nổi.

Vụ việc đó đã trực tiếp khiến cả ba vị trưởng lão trong gia tộc phải bàng hoàng.

Nghe đồn rằng, Đại trưởng lão chỉ liếc sơ qua rồi bình tĩnh nói: “Ta ra ngoài một chuyến.”

Sang ngày hôm sau, tất cả các thế lực lệ thuộc tên Ma tu ấy đều bị đốt sạch trong một đêm.

Về phần hắn, dĩ nhiên là bị cấm túc.

Hiện trạng phế vật của hắn khiến các vị đại lão trong tộc thất vọng tột đỉnh.

Ai cũng biết, để hắn đến Thiên Trì Hà là một điều đáng xấu hổ, nhưng không cho đi thì không được.

Tất cả những gì họ có thể làm là không quan tâm đến.

Cơ mà, ở kiếp trước thì hắn cũng không có đi vì vết thương khi quyết đấu với yêu vật và đủ các nguyên nhân đan xen.

Không lâu sau, Lục Thủy đã đến Tàng kinh các. Vừa định bước vào, Kỳ Khê bèn hỏi:

“Thiếu gia, phu nhân hỏi đêm nay thiếu gia muốn ăn món gì?”

Lục Thủy vẫn không dừng bước, thản nhiên nói:

“Như thường lệ.”

Kỳ Khê đáp: “Thưa vâng.”

Sau đó, Lục Thủy bước vào Tàng kinh các. Có trời mới nhớ hắn thích ăn gì ở độ tuổi này, nên chỉ có thể nói là như thường lệ.

Tàng kinh các được chia thành 5 tầng. Ba tầng đầu tiên dành cho hạ nhân của Lục gia dựa trên công trạng của bọn họ, chẳng hạn như Chân Võ và Chân Linh vậy. Ngay cả thị nữ trong tộc cũng có tư cách bước vào tầng 1.

Trên tầng 4, một số ít các thuộc hạ thân tín mới có thể vào, và dĩ nhiên chỉ có con cháu trực hệ của Lục gia mới được phép đặt chân lên tầng 5.

Trước kia, nghe đâu là nữ quyến của gia tộc cũng không được phép đến tầng 5, sau này mới sửa lại quy định đó.

Lục gia chính là một tập hợp của các lão già thông thái nhưng quá bảo thủ.

Lục Thủy vừa mới bước vào Tàng kinh các, một ông lão chợt xuất hiện trước mặt hắn. Ông ta cung kính nói:

“Chào thiếu gia.”

Lục Thủy liếc mắt ông ta, có mang máng nhận biết người này nhưng chẳng thể nào nhớ rõ cái tên:

“Có việc gì à?”

Ông lão nói ngay:

“Tam trưởng lão ra lệnh, thiếu gia cần phải đăng ký lại tên của các loại công pháp và thư tịch trước khi mang ra ngoài.”

Lục Thủy không trả lời, chỉ lướt ngang ông lão nọ rồi tiến thẳng lên tầng 5.

Công pháp trên tầng ấy đều là công pháp mạnh mẽ thực sự. Tất nhiên, Tàng kinh các cũng có những thứ khác, chẳng hạn như trận pháp hay luyện khí.

Đến tầng 4, lúc này Lục Thủy mới nhìn thấy một ông lão đang đọc sách.

Ông lão ấy dĩ nhiên cũng cảm giác được có người đi tới, vừa thấy đó chính là Lục Thủy bèn gật đầu chào.

Lục Thủy cũng vội làm lơ ngay vì chẳng nhận ra người này.

Có trời mới biết chính mình và ông ta có thù hằn gì hay không?

Tiếp theo, Lục Thủy tiếp tục bước lên tầng 5.

Nhìn về phía Lục Thủy đang trên đường lên tầng 5, ông lão ấy chợt lắc đầu thở dài:

“Hơi vội vàng! Ở giai đoạn này, tu luyện công pháp tại tầng 4 mới là thích hợp nhất!”

Thật ra, ông ta đến đây để dò xét thử, xem thiếu gia của họ có dừng chân tại tầng 4 hay không.

Giờ đã rõ, thiếu gia của bọn họ vẫn chưa từng thay đổi, vẫn hơi nóng nảy, chưa biết bò mà đã đòi chạy nhanh.

Vừa định truyền âm báo cáo lại, ông lão kia đột ngột trông thấy Lục Thủy đi từ tầng 5 trở xuống.

Kẻ này choáng váng cả người ngay lập tức. Tại sao lại nhanh như thế?

Có phải tên này lên trên kia để lựa chọn công pháp hay không?

Hay lên tới nơi rồi cứ tùy tiện lấy bừa một quyển thế?

Nhưng ngay sau đó, ông lão ấy cũng không quan tâm, chỉ lắc đầu thở dài.

Thực tế là Lục Thủy cũng chẳng hề chọn lựa công pháp gì cả. Từ đầu đến cuối, hắn đã nhắm sẵn mục tiêu cho riêng mình, cơ bản là chẳng cần chọn lựa chi hết.

Và thứ mà hắn muốn lấy nghiễm nhiên chính là Thiên Địa Trận Văn, quyển sách bí ẩn nhất, cũng là vô dụng nhất của cả gia tộc.

Đó là một quyển sách mà không ai có thể hiểu được.

Theo lý thuyết, hắn có thể tu luyện Thiên Địa Trận Văn mà không cần đến sách vở. Nhưng vì Tam trưởng lão yêu cầu hắn đến, thế nên cũng tiện tay mang đi.

Khi Lục Thủy xuống tới tầng 1, chuẩn bị ra ngoài, ông lão xuất hiện lúc ban đầu bèn hiện thân ngay trước mặt hắn rồi hỏi:

“Thiếu gia, ngài chọn xong rồi à?”

Tuy hơi kinh ngạc vì Lục Thủy chọn công pháp quá nhanh, nhưng điều mà ông ta quan tâm lúc này chính là Lục Thủy có đồng ý đăng ký lại tên của quyển công pháp đó hay không. Nếu Lục Thủy không muốn, ông ta vẫn không thể nào ép hắn.

Đặc biệt hơn cả, vừa rồi Lục Thủy còn phớt lờ đi ngang qua ông ta cơ mà.

Tính tình của đại thiếu gia nhà họ Lục như thế nào, ông ta vẫn hiểu chút ít đấy.

Đó chính là, thỉnh thoảng thích thể hiện mình là đại thiếu gia.

Ai trong cái gia tộc này cũng đều phải bó tay với hắn cả.

Tuy nhiên, trong khi ông lão còn đang đoán già đoán non, chợt một cuốn sách đặt ngay trước mặt ông, kèm theo sau là giọng nói của Lục Thủy:

“Ta đang vội.”

Sắp đến lúc thoa mớ thảo dược tiếp theo, hắn không muốn phải chậm trễ.

Chỉ cần thoa thêm một lần thuốc, đêm nay vết thương sẽ chóng phục hồi.

Sẽ không mắc phải di chứng tại cơ quan thận.

Ông lão vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy quyển sách để làm công tác đăng ký. Nhưng khi vừa nhìn thấy quyển sách, ông nhíu mày thật sâu, vì... Đây là một quyển công pháp không thể nào tu luyện được.

Quả nhiên, thiếu gia chỉ đang giả vờ mình thần bí.

Ông lão cảm thấy có chút đáng tiếc.

Chính là đáng tiếc thay cho Lục gia.

Đăng ký xong, Lục Thủy đi thẳng một mạch về phòng mình để thoa đợt thuốc thứ hai.

...

Phía trên đại điện, Tam trưởng lão ngồi ở nơi đó, hai mắt đầy sương mù.

Cuối cùng, ông tự cười nhạo mình rồi bỏ đi.

Nhọc thân ông cứ nghĩ rằng Lục Thủy hôm nay có chút thay đổi, cứ tưởng hắn đã nghĩ thông, biết nỗ lực phấn đấu.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn luôn khiến mọi người thất vọng như đã từng.

Dám chọn Thiên Địa Trận Văn à?

Sau bao nhiêu năm, Lục gia đều đã chính thức xác nhận, rằng Thiên Địa Trận Văn không phải là một quyển công pháp.

Biết bao người đã chung tay nghiên cứu qua Thiên Địa Trận Văn, dù có rất nhiều thiên kiêu góp sức vào, nhưng tất cả chỉ là công cóc.

Lục Thủy nghĩ rằng hắn có thể thành công ư?

Nghĩ cũng lạ, thằng này đúng là không biết tự lượng sức mình.

...

Nhóm người biết được tin Lục Thủy chọn công pháp thế này còn có Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm. Nghe xong, cả hai cũng đành thở dài. Nhi tử của bọn họ không thể cố gắng phấn đấu hơn một chút ư?

Hắn không cần phải tranh đua với con nhà người ta làm gì, nhưng ít ra cũng nên trưởng thành hơn một chút chứ?

Hắn đã già đầu rồi, sau này cũng chẳng thể tăng tu vi nhờ dược vật được nữa đâu.

Đâu thể nào chỉ dừng chân tại Cấp 2 hoặc Cấp 3 đến suốt cuộc đời này, đúng không?

...

Lục Thủy hoàn toàn không rõ tâm tư của mấy vị đại lão trong tộc vào giờ phút này. Hiện tại, hắn vẫn tự thoa thuốc vào vết thương trên cơ thể.

Hắn bị thương đã lâu đến vậy, thế mà chẳng có ai quan tâm, hỏi han dù chỉ một lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi