ĐÀO MỀM NƯỚNG MẬT


Tần Quốc Trường mạnh tay bóp mũi Vỹ Chu Đào, nhéo mấy cái, biểu cảm cho thấy anh đang rất tức giận nhưng hành động như thể chỉ đang cưng nựng cô.
Thử nghĩ xem trái tim anh rốt cuộc bị cô nhóc này rót bao nhiêu dung dịch màu hồng vào đây, đến nỗi cáu giận cũng không nỡ làm đau cô.
Vỹ Chu Đào há miệng ôm tay Tần Quốc Trường, ngọng ngạt cố gắng giãn hoà: "Con đi lấy nước thôi mà! Cậu chủ đừng bóp mũi con!"
Tần Quốc Trường buông tay ra, gương mặt anh tuấn bội phần lạnh nhạt, ngoắc mặt đi sẵn tiện lườm cô: "Đủ lông đủ cánh rồi, đúng không?"
"Hehe, đâu có!" Vỹ Chu Đào chồm lên đưa chóp mũi bị nhéo đỏ hoe cọ lên mặt Tần Quốc Trường hít mạnh, nịnh nọt chu môi đánh trống lãng sang chuyện khác: "Con nấu trà từ sáng rồi á, ngâm thảo mộc càng lâu càng thơm, con ngâm định trưa đưa cho cậu chủ!"
"Thế sao trưa không đưa?"
Vỹ Chu Đào bật dậy quỳ trên sofa, tay vịn ở vai anh, nghiêm túc nói: "Con định nấu cơm trưa đem đến công ty cho cậu chủ luôn, nhưng mà lịch học của con xong một buổi đã mười một giờ trưa rồi!"
Tần Quốc Trường quay mặt sang, ánh mắt loé lên tia khó ở, cất giọng đều đều trầm tĩnh: "11 giờ, cho em 3 phút về đến đây!"
"..." Vỹ Chu Đào nuốt nước bọt, có dự cảm không ổn...
"11 giờ 03 phút, bếp điện ở đây hai vị trí, cắm cơm 30 phút, món canh chưa đến 30 phút, món kho 45 phút, anh không tin em chọn hầm canh...!Cụ thể nhiều nhất em mất 1 giờ đồng hồ." Anh lườm cô cháy mắt: "12 giờ 03 phút, rất khó khăn à?"
"Phải đi siêu thị!" Vỹ Chu Đào cố gắng minh oan.
"Siêu thị cách đây một cái đèn đỏ."
Vỹ Chu Đào còn có thêm một lí do nữa, môi mấp máy định bật ra, Tần Quốc Trường đột nhiên thở mạnh đồng thời lắc đầu, tựa hồ vô cùng thất vọng, anh cao giọng khi gọi tên cô: "Chu Đào!"
Vỹ Chu Đào cấu chặt vạt áo, có cảm giác của bứt bách.
"Công ty anh giải lao vào lúc 12 giờ 45! Em đi đến công ty, anh dắt em đi ăn không được à?" Giọng anh dần nhẹ tênh, tựa như một cái lông chim từ từ rơi xuống một cách hụt hẫng: "Em biết vì sao ban đầu anh không muốn em ra khỏi nhà không?"
"..."
"Anh biết thế nào em cũng sẽ giống như một con chim được bay ra khỏi lồng! Em thích tự do, bản thân em vốn dĩ yêu tự do nhưng không bộc phát ra bên ngoài.


Em dần dần không có sự giám sát, sau đó em chắc chắn ghét cay ghét đắng khi anh đuổi theo em mọi lúc mọi nơi, em chính là..

em yêu tuổi trẻ, em yêu tự do, em muốn trải nghiệm, em muốn toàn bộ sự mới mẻ trên thế giới này..."
Vỹ Chu Đào không hiểu nổi cảm giác hiện tại là gì, cồn cào đau nhói, lại cảm thấy như ở phía sau luôn có một ai đó trông đợi mình.

Cô ũ rũ: "Con lỡ không nghe máy một lần thôi mà.."
"Chu Đào!" Tần Quốc Trường xoay mặt đối diện ngang tầm mắt cô, hốc mắt dường như đỏ lên, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào, anh giơ ngón tay lên: "Có một lần sẽ có lần thứ hai, giống như em nếm rượu một lần sẽ không chịu được, nhưng lần tiếp theo lại tự cho rằng trình độ uống đã lên cao...!Em còn nhỏ, em rõ ràng đang yêu cuộc sống không có sự giám sát này."
Vỹ Chu Đào gục mặt, mếu mếu chẳng biết nói gì ngoài hết lòng giải thích rằng bản thân chỉ vô tình không biết Tần Quốc Trường gọi đến: "Cậu chủ đừng giận mà, con không dám nữa đâu!"
Cô ôm lấy cổ anh: "Con hứa mà! Ngày mai con nấu trà vào buổi sáng, trưa con mang đến ăn cơm với cậu chủ.

Ngày nào cũng như vậy hết mà, con hứa đó!"
Tần Quốc Trường phải nghe Vỹ Chu Đào nói hứa mấy lần như thế mới tạm thời thoả hiệp để cô thơm má dỗ ngọt, nhưng vẻ mặt vẫn trưng ra như thể rất-rất-rất miễn cưỡng.
Tình hình ở quán cụ thể thì 7 giờ tối đã dọn dẹp sạch sẽ và đóng cửa hẳn hoi.
Vỹ Chu Đào khi mang cốc ra ngoài rót nước sẵn tiện mang tiền vào phòng cất vào ngăn khoá Tần Quốc Trường đặc biệt nhờ người ta thiết kế.

Sau đó lại đến ngồi trên đùi Tần Quốc Trường ôm má anh chu môi hôn hít: "Thôi mà, đừng dỗi nữa mà! Con xin lỗi cậu chủ mà, nha? Cậu chủ uống trà đi." Cô cầm cốc nước trà được ủ lạnh đem kề sát vành môi của anh.

Thiếu Tống miễn cưỡng uống một ngụm, "Đừng nịnh!"
"Cậu chủ uống thêm đi." Vỹ Chu Đào nhanh tay đưa vành cốc đến rót trà vào miệng Tần Quốc Trường: "Hết ly này con yêu yêu cậu chủ nha!"
"Đừng dụ dỗ!" Vừa dứt lời, vành môi lại bị ép mở ra uống lấy uống để cốc nước trà.

Tần Quốc Trường lần đầu bị người ta cưỡng ép cảm thấy không thoải mái, giống như vào quán bar gặp phải mấy cô nương cứ dán ngực vào tay đòi tiền boa; nhưng ở Vỹ Chu Đào khác một chỗ cô nhóc boa ngược lại cho anh.
Vỹ Chu Đào rót cạn cốc nước vào bụng Tần Quốc Trường, sau đó chu môi hôn "chốc" lên môi anh, giọng nói mềm ngọt chậm rãi thì thào vào tai anh: "Anh Tần."
Tần Quốc Trường bị đè vào lưng sofa, hai tay đặt nghiêm túc trên đầu gối, hít thở mạnh, giờ phút này cảm giác trở thành một tên trai bao đi lạc vào hang ổ của phú bà, trở thành một tên bên ngoài mặt kháng cự bên trong rạo rực.
Tay nhỏ Vỹ Chu Đào dán trên ngực Tần Quốc Trường sờ so.ạng, yểu điệu mềm mại quấn vào người anh, môi màu hồng nhạt bao giờ cũng có thể bất ngờ dán lên trên gương mặt anh.
Anh đặt tay lên che mắt, bất lực thở mạnh: "Cái con bé háo sắc này!!"
Vỹ Chu Đào ngay tức khắc chu môi ịn lên miệng anh, chặn tất cả những gì Tần Quốc Trường định mắng trôi ngược vào cổ họng.
"Sao anh Tần không ôm con?"
"Ai dạy xưng hô kì quặc thế hả?"
Vỹ Chu Đào trườn mông ngồi vào lòng Tần Quốc Trường, kéo tay anh quấn vào eo của mình, nhắm mắt dựa vào ngực anh, môi nhỏ xinh nhoẽn ra cười cười: "Cậu chủ gần đây hay nổi giận quá à."
"Tại ai?"
"Khi trước cậu chủ có bao giờ nổi giận đâu!" Vỹ Chu Đào phụng phịu má, cầm tay anh mân mê bóc da ở mấy ngón tay, ngữ điệu như thể đang bắt tội anh: "Cậu chủ cứ mỗi khi tới đây là cau mày, mặt cậu chủ hung dữ!"
"..."

"Cậu chủ chán con rồi hả?" Vỹ Chu Đào nói bóng gió, mặt vẫn cắm vào bàn tay Tần Quốc Trường như thể chỉ là câu nói đùa.
Tay còn lại Tần Quốc Trường bất ngờ bóp hờ lấy đôi gò má Vỹ Chu Đào xoay lên đối diện với anh, đôi mày bất giác chau chặt, bộ mặt hung hãn vô ý thức trưng ra.

Vỹ Chu Đào rụt cổ giấu mặt đi, nổi tính bướng bỉnh tụt ra khỏi vòng tay Tần Quốc Trường, bỏ đi kéo ghế ngồi vào bàn học.
Tần Quốc Trường nhìn theo, không biết nói gì, trong lòng tựa hồ có một nút thắt bị vụt mất, vô cùng hụt hẫng.
Nhịn nửa ngày, Tần Quốc Trường điều chỉnh trạng thái đứng lên đến mép giường gần vị trí Vỹ Chu Đào đang ngồi.
Gian phòng tĩnh mịch, giọng anh khẽ khàn: "Chu Đào."
Vỹ Chu Đào trên tay cầm bút, vẻ mặt khó gần chằm chằm nhìn vào sách, không có phản ứng.
"Chu Đào, nghe anh nói không!" Tần Quốc Trường tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Nhà còn chưa chuẩn bị xong, em đi xem có thấy sàn còn ẩm mùi đất cát không? Anh nói em cái gì cũng phải từ từ, anh đã hứa chẳng lẽ đến bước cuối sẽ nhốt em không cho em đến đây? Chu Đào?"
"Trước khi con đến đây cậu chủ đã nổi giận rồi!"
"Em nghĩ thử xem, sáng thức dậy đã có giấy ghi chép thời gian biểu, buổi trưa mang cơm đến thì hỏi việc xây dựng ở quán, tối về anh gặp em câu đầu tiên em cũng hỏi quán đã xong chưa...!Cả ngày như thế em không quan tâm anh một câu nào, cả ngày anh ở bên ngoài cố gắng về sớm lo em ở nhà một mình.

Em muốn tự lập anh chiều theo em, em có được rồi thì anh mất cả giá trị, anh..

anh cũng không chắc sau này em có còn chú ý đến anh hay không..."
Vỹ Chu Đào trầm ngâm gục mặt một hồi lâu, trước khi Tần Quốc Trường mở miệng một lần nữa, cô xuống ghế đi đến ôm chầm lấy anh, gò má bầu bĩnh chạm vào má anh, "Cậu chủ lúc nào cũng nghĩ con còn nhỏ hết."
Tần Quốc Trường to lớn ôm trọn thân thể Vỹ Chu Đào đứng trong vòng tay, gục mặt vào lồng ngực cô gái nhỏ, giọng nói khản đặc: "Anh sợ lắm, Chu Đào!"
Nhất thời Vỹ Chu Đào chẳng biết nên phản ứng ra làm sao, hai tay ôm đầu tóc anh vô thức v.uốt ve, những sợi tóc có phần thô cứng nhưng ngoan ngoãn, mùi hương nam tính nhàn nhạt thoảng quanh đầu mũi.
Vỹ Chu Đào đẩy Tần Quốc Trường ngã ra phía sau, tay chân cô luống cuống trèo lên theo, ngồi lên bụng túm vạt áo anh xốc lên.


Mặt cô nghiêm túc, vỗ vỗ lên ngực anh, nói: "Cậu chủ có cái này, chỗ nào cũng đẹp, con thích cậu chủ mãi mãi luôn!"
Tần Quốc Trường nghiên đầu một bên lấy tay gác lên che mặt, không quan tâm Vỹ Chu Đào làm trò gì, lành lạnh giọng: "Sau này sẽ không còn đẹp nữa."
Mặc kệ Tần Quốc Trường nói gì, Vỹ Chu Đào vẫn nghiêm túc khẳng định: "Con thích cậu chủ mà! Cậu chủ là vĩnh hằng!"
Bất quá gương mặt dễ thương của cô có thái độ như thế nào cũng khiến trái tim người ta nhũn nhão, không ngoại trừ Tần Quốc Trường tỏ ra vẫn chưa bằng lòng nhưng chẳng còn cách nào hơn, không trói buộc được cô, không o ép kiềm hãm nổi đôi cánh yêu thích bay lượn của cô.
Vỹ Chu Đào chồm lên ôm cổ hôn chùn chụt lên môi Tần Quốc Trường, sau đó cầm lấy chăn bông chui xuống ôm thắt lưng anh, tốc chăn phủ kín đầu.

Tần Quốc Trường bất giác hơi khựng lại: "Chu Đào, đừng nghịch!" Có cảm giác sắp bị cưỡng ép.
Vỹ Chu Đào ngọ nguậy ở trong chăn, mặt áp giữ.a ha.i chân Tần Quốc Trường dùng miệng nhỏ ra sức mút, nơi đó phát ra những âm thanh ám muội cổ quái khiến trái tim người đàn ông rạo rực khó diễn tả được.
Tần Quốc Trường bất giác thốt ra một câu: "Em học ở đâu cái chiêu đang cãi nhau đè anh ra lấy lòng vậy hả?"
______
Sáng hôm sau, Tần Quốc Trường tỉnh dậy với một tinh thần sảng khoái.
Vừa hé mắt, điều đầu tiên anh làm là sờ xuống dưới tìm Chu Đào để vu.ốt ve.
Giây tiếp theo sờ hụt vào không khí, Tần Quốc Trường mở toang mắt nhìn thấy Vỹ Chu Đào đã mặc đồng phục đang đứng soạn tập vở vào balo.
"Chậc." Tần Quốc Trường nghiến răng tặc lưỡi, hung dữ cau mày: "Vỹ Chu Đào!"
"Hức.." Vỹ Chu Đào rùng mình bỏ tay ra khỏi balo, cứng nhắc đi đến giường, thỏ thẻ nằm xuống chui vào chăn chờ phán quyết.
Tần Quốc Trường một tay tóm cô quay vào trong lồng ngực, lực đạo mạnh mẽ có phần yêu chiều hạ xuống mông cô, anh cáu giận: "Muốn để anh tức chết đúng không, hả?"
"Anh Tần~" Vỹ Chu Đào nũng nịu ngân dài thanh âm mềm ngọt, "Người ta để anh Tần ngủ thêm mà!"
"Đồ lươn lẹo! Đừng có nghĩ anh chịu thua mấy trò của em!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi