ĐÀO MỀM NƯỚNG MẬT


"Bảo sao đến giờ này chưa thấy vác con nhỏ nào về!" Kim Nhu sa sầm mặt, tức giận oán than: "Sắp chết đến nơi rồi mà còn chưa được bế cháu cố, không giải thích cho rõ ràng thì cũng phải lộ cái gì ra, thẳng hơn đàn ông cơ mà lại.."
"Lại sao ạ?" Vỹ Chu Đào lắng tai nghe.
"Chậc." Kim Nhu phất tay ra ý bỏ qua chuyện này.

Thoáng nguôi giận, bà nói: "Con đi tìm mẹ nó, kêu mẹ nó dặn ba nó gọi điện nó cuối tuần này về."
"Nó là ai ạ?"
"..." Kim Nhu ngập ngừng giây lát, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch quen thuộc của Vỹ Chu Đào, không nhịn được nhéo nhéo má cô: "Thằng Trường đấy cô ơi, lâu quá không thấy cô tôi tưởng đâu cô là nhà tri thức nào đấy."
Vỹ Chu Đào xoa xoa gò má bầu mềm, lí nhí hỏi: "Nhìn con tri thức lắm ạ?"
"Ừ, có dáng vẻ!"
.
.
Vỹ Chu Đào có nhiệm vụ quan trọng nhất của ngày hôm nay chính là tìm bà Thẩm An và Tần Can, bảo với họ gọi Tần Quốc Trường về nhà vào cuối tuần.
Nói là quan trọng nhất nhưng thời hạn còn đến tận cuối ngày, cũng không thể giữa chừng tìm mà gặp được người, cô biết giờ nào nên đến.

Thành ra Vỹ Chu Đào có một buổi nhàn rỗi, cô đi lởn vởn trong khu công viên thu nhỏ, hai hàng cây phủ lên đ.ỉnh đầu một tầng mát rượi, dọc lối đi là nhiều mảnh gạch được điêu khắc cho người đặt chân lên.

"Ah, cậu Khiêm mạnh tay quá đi, em không chơi nổi nữa đâu."
"Vừa rồi sung sức lắm kia mà, chưa gì đã bỏ chạy rồi."
"Cậu chơi gian, cậu chơi gian á ha ha."
Vỹ Chu Đào vừa nghe được tiếng đánh vợt, song là âm thanh cười đùa rượt đuổi nhau vui vẻ khôn siết.

Cô ló đầu nhìn ra sân cỏ, nhìn thấy Cao Khiêm và cô nàng nào đó ăn mặc thoải mái đang giành nhau quả bóng quần vợt.


Cao Khiêm ôm sau lưng cô nàng, tay hai người đều cầm vợt, hắn vừa đùa vừa tranh với cô gái quả bóng trông như thể rất thân thiết.

Nhưng đó lại không phải Miao - bạn gái kiêm hôn thê của hắn.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Vỹ Chu Đào lại hết sức bình thường, giống như thể trò đùa này cô đã từng chơi.

Cô cười cười nhìn họ đùa giỡn một lúc lâu, cũng muốn ra chơi cùng, nhưng hôm nay cô không có nhiệm vụ đó..
Chợt, ánh mắt Cao Khiêm vô tình nhìn về phía rừng cây.
Vỹ Chu Đào hơi giật mình, nhưng không lâu lại nhoẽn miệng ra cười tươi, tay vẫy vẫy như thể chào một người bạn thân thiết.
Cao Khiêm quay đi hướng khác, buông cô nàng ra, nói điều gì đó sau đó cô gái vẫy tay vui vẻ rời đi.

Tiếp đến, Cao Khiêm ngoắc tay bảo cô đến.
Vỹ Chu Đào thành thực ở với Tần Quốc Trường ngoại trừ xuống bếp ra phố, không được chơi thể thao cũng rất buồn chán, cô nhận được lệnh liền lập tức chạy lon ton tới.
"Cậu Khiêm!" Vỹ Chu Đào nhoẽn miệng xinh xắn cười tươi.
"Gần đây Đào đi đâu vậy? Không có ai chơi cùng anh, buồn chán chết mất." Cao Khiêm bày ra vẻ mặt khổ sở đáng thương, giọng điệu trầm thấp hơi tủi thân, như thể đang làm nũng: "Anh nhớ em sắp khóc luôn đây này."
"Hả? Sao cậu Khiêm nhớ con?" Vỹ Chu Đào tuy không hỏi thẳng nhưng ý nghĩ kiểu "cậu có vợ sắp cưới mà nhớ con thì sao mà nghe thuận tai" bày trơ trơ ra mặt.

"Nhớ em thì là nhớ em thôi, cần phải có lí do sao?" Cao Khiêm bẹo má cô hệt như nựng một con mèo nhỏ: "Nhớ em chết đi được."
"He he." Vỹ Chu Đào cười ngốc nghếch, mặc dù không thực sự hiểu ý Cao Khiêm muốn nói gì nhưng cô cảm thấy điều này không hay cho lắm.

Cao Khiêm nhướng mày, đưa cho cô một chiếc vợt: "Em có bận gì không?"
"Nhưng mà con không biết chơi cái này." Vỹ Chu Đào lắc lắc đầu.

Khoé môi người đàn ông cong lên nụ cười đầy sức hấp dẫn, tiến gần đến nắm tay Vỹ Chu Đào đặt vào một bên là quả bóng, một bên là tay hắn, sau đó dắt cô ra vị trí đứng.

Gió trên cao thổi qua nhiều lần mát rượi, cứ mỗi lần được hưởng gió như thế Vỹ Chu Đào lại được một lần thoải mái.

Khác với ngọn gió vô tư bay trên đầu, Vỹ Chu Đào như không bị buộc chặt ở một chỗ, cả người được bao bọc bởi một vòng tay cơ bắp.

Bờ ngực rắn chắc của Cao Khiêm dựa vào lưng cô, đôi tay đầy gân guốc màu đồng nắm trọn đôi tay trắng nõn của cô, hắn tự ý điều khiển cánh tay cô cầm vợt đánh vào quả bóng bay vút qua lưới.
"Giỏi quá, thêm một quả nữa." Cao Khiêm lấy thêm quả bóng da xanh mới, tiến tới ôm lấy thân thể đứng nghiêm như cột.

Lưng hắn hơi gập xuống, má áp vào chiếc má tròn núng nính mát lạnh, đưa bóng cho cô hắn liền buông tay, dời xuống đặt lên hông cô, nói: "Đào đánh đi, không cần mạnh lắm đâu."
Vỹ Chu Đào nghe lời dùng sức đánh quả bóng, thanh âm va chạm giữa bóng và lưới lạ lẫm mà hay ho, tuy nhiên quả bóng chẳng đi bao xa, còn bàn tay người đàn ông thì đã sắp đến vạch nguy hiểm.

Vỹ Chu Đào giật nảy bắt cổ tay to lớn của Cao Khiêm dừng lại, chỉ là trong vô thức cảm thấy không phù hợp, sau đó lại nghĩ đến hắn tốt bụng bao nhiêu thì thứ vừa chạm vào mông cô biến thành hành động vô tình.

Cảm giác không vui vẻ như những lần trước, lần này Cao Khiêm hơi ít nói, môn thể thao này cô cũng không thích.

Cao Khiêm nhận thấy thái độ khó chịu của Vỹ Chu Đào, môi hắn khẽ khàn lướt qua gò má đào, hà hơi vào vành tai cô, thì thầm: "Mệt sao?"
Cơn gió nữa thổi từ vùng biển chết thổi vào, dây thần kinh Vỹ Chu Đào căng muốn đứt, từ lưng truyền đến cơn sởn gai óc.

Cô vội đẩy Cao Khiêm ra, bịt tai gấp gáp bỏ chạy.

Mà phía sau lưng, hắn vẫn ung dung cao giọng cười đùa: "Thứ năm lại đến chơi cùng anh nhé!"
Vỹ Chu Đào nhắm mắt nhắm mũi nhất quyết không quay đầu nhìn lại, giọng nói trầm mê dụ hoặc của Cao Khiêm cứ vô thức lặp lại trong đầu, không kể đến nội tâm cô nhìn nhận như thế nào nhưng thân thể này có phản ứng thái quá như là..


kinh tởm.
Bụp.

Vỹ Chu Đào hớt hãi đang cắm đầu chạy đột nhiên sơ ý va phải một miếng đệm đàn hồi căng tròn như hai quả bóng nước, chưa kịp phản ứng thì một bàn tay phụ nữ đã thô bạo đẩy đầu cô sang một bên, nạt nộ: "Con nhỏ điên, giữa trưa ma nhập mày à? Cút ra, đừng cản đường tao!" Dứt lời, cô ta sải đôi chân thon dài tiến bước đi về phía ngược lại với hướng Vỹ Chu Đào muốn đi.
Vỹ Chu Đào lặp lại cái gập đầu nhiều lần, miệng lia lịa: "Con xin lỗi, con xin lỗi." Nhưng sau khi định thần lại, nhận ra là Miao.

Cô ngay tức khắc ngừng việc cúi đầu.

Người phụ nữ này thường ngày không xem ai ra gì, mở miệng liền nổi nóng, kể cả bà chủ lớn trong nhà cũng được nể nang, thành ra Vỹ Chu Đào tự ý xoá tội cho bản thân để tâm hồn được thanh thản.
Đứng lại nghỉ ngơi Vỹ Chu Đào mới nhận ra lồng ngực cô đang rung lắc với cường độ lớn, trái tim điên cuồng đập mạnh.

Lần đầu tiên đối mặt với Cao Khiêm cô có cảm giác sợ hãi và cũng tự ý thức được có gì đó đen tối, mờ ám ngay trong từng cử chỉ của hắn.

Vỹ Chu Đào hít lấy hít để mớ không khí trong lành, cổ trong lúc ngửa ra, mắt cô đã vô tình chạm đến quả táo chín cuối mùa đông.
"Oa." Không phải một quả, mà là vô số quả.

Vỹ Chu Đào tròn mắt tròn miệng kinh ngạc, sống ở nơi này nhiều năm cô không chú ý rằng cái cây cao lớn quanh năm không được nhìn đến lại là cây ăn quả.
Thì ra cây bự chà bá này là cây táo đỏ!
Vỹ Chu Đào lon ton lon ton đi vào gốc cây, mắt vẫn say đắm nhìn lên tán cây vàng úa phủ rợp những chùm táo chín.

Bàn tay nhỏ chạm nhẹ lên thân cây sần sùi, môi đỏ mọng vẫn o tròn, chăm chú ngắm nghía.
Nghĩ lại thì gia đình họ Tần không thiếu của ăn của mặc, mỗi cây táo quanh năm suốt tháng nằm sừng sững cũng không được để tâm.

Mặc dù Vỹ Chu Đào sống ở nơi này không thiếu ăn, chỉ là không được ăn quá ngon, nhưng nhìn đống táo này cô liền nghĩ đến món nước ép táo, mứt hoặc một thứ gì đó ngòn ngọt có thể để sang mùa đông, đến mùa xuân thì mang ra thưởng thức dưới tán hoa đào.
Quyết định xong xuôi, Vỹ Chu Đào vén váy vén tóc chuẩn bị tư thế ôm lấy thân cây, nắm cành đu lên.
Là cây táo lớn nhất và cũng là duy nhất Vỹ Chu Đào biết, cô không quá cực nhọc để trèo lên, nhiều cành lớn đan xen cành nhỏ, cô cứ theo đà tìm đến cành có quả táo lớn nhất.
Còn vài nấc nữa mới tới điểm đích cô chọn, phía xa đã vang lên bước chân nặng nề.


Vỹ Chu Đào nhạy bén nhìn xuống, lúc này mới nhận ra mình đã trèo quá cao, bãi cỏ xanh ban nãy cô đạp lên giờ đã xa tít, cô thì ngồi trong một gian nhà bằng tán lá mát rượi.
Một ông lão tóc hoa râm trông đã qua độ lão, tay chống gậy gỗ, tuy đã già nhưng khí chất ngời ngợi, phong độ và tri thức vẫn còn đọng lại trên dáng hình.

Gió từ đâu phần phật thổi qua, chiếc váy trắng thêu hoa văn riêng biệt của họ Tần đột nhiên như chiếc dù nhảy phình to lên tạo ra âm thanh khác hẳn so với âm thanh của lá va chạm nhau.

Vỹ Chu Đào cuống cuồng túm váy kẹp vào đùi, hai tay ôm lấy thân cây to lớn, hai chân cũng duỗi ra bám vào, giữa cặp mông là cành cây to, phảng phất mùi táo chín ngọt quanh đầu mũi.

Cô nhắm mắt cầu mong ông cụ không ngẩn đầu lên.
Ông lão vẫn chưa biết đến sự hiện diện của cô, bình thản ngồi xuống bàn gỗ gần đó, nói với thân ảnh cao lớn mặc sơ mi đang dạo quanh chiêm ngưỡng thiên nhiên: "Sự tình rốt cuộc là thế nào, lúc muốn thế này lúc đòi thế kia, con là đàn ông thì chính chắn một chút, đừng có như không thay đổi ý định chỉ vì một phút ngẫu hứng."
"Chỉ là chỗ ở thôi, nội có cần mắng con thành phụ nữ không?"
"Đừng đôi co với ta, ta vẫn luôn tôn trọng quyết định của con, trước kia con muốn ra nước ngoài phát triển, mặc kệ ba con ngăn cấm ta vẫn đồng ý.

Hiện tại quay về đây, không thích lối sống gia đình thì OK, ta vẫn chấp nhận sự tự do của con.

Nhưng sống ở nơi nào cũng có quy tắc của nó, ta không biết con ở bên ngoài làm chuyện gì, về đến nhà vẫn ung dung tự tại làm chuyện mà mình thích thì còn đâu là quy củ."
Sau một hồi kinh giảng dạy, Tần Quốc Trường đã ngồi xuống ghế, tấm lưng lười biếng tùy ý tựa ra sau, hai chân nghiêm chỉnh vắt lên nhau, thong thả cười đùa: "Ông phiền chết đi được.

Già rồi mà còn quy với củ, trong ngôi nhà này có phép tắt sao?"
"Đấy là điều ta cho phép!"
"Cho phép một thằng ngoài giả thú về làm rể thì thôi, ông không biết bản chất của nó..

mà thôi." Tần Quốc Trường thản nhiên im bặt, dừng lại việc chỉ trích người khác, thay vào đó, anh nói: "Tóm lại con muốn về đây sống.

Thằng cháu rể của ông con cũng giúp ông quản, tốt nhất là nó đừng làm trò quái quỷ gì với Miao, ông cho nó đến sống với chúng ta trước kết hôn đã là không có quy củ rồi ông nội ạ."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi