[ĐẠO MỘ BÚT KÝ | BÌNH TÀ] HUYẾT KỲ LÂN


Edit by Cam
Một gian biệt thự niên đại không xa khác, Vương Cát tùy ý an bày cho chúng tôi hai gian phòng, lầu ba là nơi người Vương gia sinh sống.

Vương Cát chỉ cho chúng tôi căn phòng đôi, tôi gật đầu đi vào thu dọn.
Tôi đem bao lớn bao nhỏ tùy tiện ném trên mặt đất, không thay quần áo mà nằm vật ra giường.

Cùng Muộn Du Bình dây dưa cả ngày, trên người tôi đều là hương vị của y, khi nhắm mắt lại thật giống như có thể nghe được hô hấp của y bên tai, bất tri bất giác tôi ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi được Bàn Tử gõ cửa tôi mới bừng tỉnh, tôi thấy Bàn Tử mang theo bát cháo, nhìn bộ dáng tôi sống dở chết dở liền trực tiếp nhét bát vào tay tôi: "Này là tôi kêu giữ cho cậu, mấy người chúng tôi đều đã ăn rồi, thấy cậu còn ngủ nên không có gọi."
Tôi đứng dậy đón lấy bát cháo, ăn mà không biết mùi vị gì.

Bàn Tử đứng một bên quan sát tôi, đại khái là không biết nói gì cho nên chỉ đứng đó cúi đầu, chúng tôi từng người đều mang theo tâm sự, trong bất giác cửa một lần nữa được mở ra, người tiến vào chính là Vương Cát.
Vương Cát bây giờ có lẽ đã điều chỉnh tốt tâm trạng, những dấu vết phiền muộn khi Vương Bạc Hóa đến đã không còn, tôi nhìn không khỏi có chút cảm khái.

Vương Cát không dự đoán được Bàn Tử cũng ở trong này, sửng sốt một chút liền nói: "Vậy thì...!Bàn ca, anh cũng đi theo tôi xuống đi." Hai người chúng tôi không nói lời nào, trầm mặc theo cô xuống lầu.
Chúng tôi tùy Vương Cát đi xuống lầu, lại theo cô đi đến gian cổ lâu lúc sáng, lúc này mặt trời đã ngã về tây.

Vương Cát đến lầu một lấy hai bộ quần áo giao cho chúng tôi: "Hai người lúc sau đi vào cùng tôi, thời điểm khâu vết thương cần phải có người hỗ trợ, đổi quần áo, tay cũng phải rửa sạch."
Tôi và Bàn Tử nghe lời đi thay quần áo, khi bước ra ăn mặc giống hệt hai cô y tá.

Thấy Vương Cát đặc biệt tìm một bộ trang phục lớn cỡ Bàn Tử trông thật săn sóc.

Bàn Tử muốn thật sự đánh bại con cọp cái này, tương lai phỏng chừng cũng là hưởng một cuộc sống viên mãn.
Nhìn lại Vương Cát, cô cũng đã thay cho mình bộ trang phục bác sĩ, giơ tay lên lầu và dẫn chúng tôi vào căn phòng phụ nằm sau tăsm rèm thấy lúc sáng.
Vừa bước vào phòng, tôi đã nhìn thấy Muộn Du Bình sắc mặt xanh trắng nằm trên giường ở giữa phòng.

Hai mắt y nhắm nghiền, trên người đắp hờ một chiếc chăn đơn màu trắng đã loang lỗ mảng máu.

Lục gia thấy chúng tôi đi đến liền đứng dậy xoa xoa eo, trên mặt vẫn là tươi cười nhưng không khỏi có tia mệt mỏi, "Người trẻ tuổi đến rồi, người trẻ tuổi thật là tốt.

Người hơn trăm tuổi như ta đây quả thật là không còn dùng được, tới đây đi."
Lục gia cư nhiên đã là lão nhân hơn trăm tuổi a.


Lại nhìn đến đống băng gạc loang lỗ máu rơi đầy đất, vì tôi, vì Muộn Du Bình, tôi cúi đầu hành lễ thật sâu với ông, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.

Vẻ mặt của lão nhân gia sóng gió bất động, chỉ vẫy vẫy tay mỉm cười gật đầu, chắp tay sau lưng ba bước liền đi ra ngoài, để lại Vương Bình chăm sóc chúng tôi.
Vướng Cát đến bên bồn nước rửa sạch tay, phía dưới lầu vọng lên tiếng nói của Lục gia gia: "Nha đầu, người là vất vả cứu về, đừng có làm bậy."
"Ai nha, đã biết, ông." Vương Cát giận dỗi đáp, dưới sự trợ giúp của Vương Bình mang vào bao tay.

Tôi và Bàn Tử cũng học theo mà rửa tay đeo bao.

Vương Cát bên này lấy ra thẻ bạc, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.

"Ngô Tà đỡ lấy thân thể y, giữ chặt một chút.

Ông nội mới dùng thuốc mê y hẳn sẽ không thấy đau nhưng vẫn có thể lộn xộn.

Bàn Tử đến đây giúp tôi đưa băng gạc.

Còn Bình thúc chú cứ qua bên kia ngồi, đã mệt mỏi cả ngày rồi."
Vương Cát phân công rõ ràng, mỗi người chúng tôi đều có vị trí của mình.

Vương Cát nhẹ nhàng vén chiếc chăn đơn của Muộn Du Bình ra, lộ ra cặp chân dài bị trói chặt vào thành giường của y.

Tôi đặt đầu y dựa vào người mình, tay cẩn thận ôm lấy vai y.
Vương Cát lại nói: "Đừng nhìn chầm chầm, đầu sẽ choáng." Nói xong cầm cái thẻ bạc, tập trung xử lý cái chân bị thương của Muộn Du Bình.

Trải qua một hồi lăn lộn, chân Muộn Du Bình đã không còn bộ dáng lành lặn, thịt thối cùng máu huyết trộn lẫn khiến người khác nhìn mà ớn lạnh.

Vương Cát cẩn thận đem phần thịt thối loại bỏ từng chút.

Theo lời của Vương Cát, phần thịt thối nếu còn sót lại, sau này sẽ khiến Muộn Du Bình nhiễm trùng nguy hại tính mạng, nếu còn quá nhiều, chỉ sợ sau này cũng không đứng dậy nổi.

Có mấy chỗ vết thương cơ hồ có thể thấy được động mạch co giật.

Vương Cát trói chặt lông mày, hai tay vững vàng nhưng mồ hôi chảy xuống như mưa, Bàn Tử đứng một bên đã giúp cô lau vài lần.
Lại nhìn Muộn Du Bình bên này, không phải mồ hôi như mưa, cũng không phải rên rỉ đau đớn nhưng lại khiến lòng tôi đau như bị xé rách.


Vương Cát nhìn ra tâm sự của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Không có việc gì, ông nội đã dùng thuốc mê, khi tỉnh lại y sẽ không nhớ rõ."
Bàn Tử ở bên cạnh xen vào một câu: "Thiên Chân, cậu kể chuyện cười cho Tiểu Ca nghe đi, nói không chừng có thể giúp anh ấy dời lực chú ý."
Tôi cười khổ, dùng tay nhẹ nhàng sờ trán Muộn Du Bình, lại sờ xuống hàng mày nhăn chặt, cuối người xuống nói nhẹ bên tai y: "Tiểu Ca, đừng sợ, tôi ở đây." Khóe miệng Muộn Du Bình mơ hồ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, tôi đưa tay sờ lên khóe miệng mỉm cười của y, trong lòng lại cồn cào như nước sôi.

Thời gian trôi đi, bầu trời bên ngoài đã lặng lẽ tối mất.

Vương Cát rốt cuộc ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, thở ra một hơi.

Chúng tôi biết rằng công việc dao kéo này cuối cùng cũng đã kết thúc, và mớ băng gạt dính máu đã quăng đầy nửa căn phòng.
Vương Cát lục tung tủ thuốc, lấy ra một lọ thuốc, nói với tôi và Bàn Tử: "Ngăn y lại, thuốc này đến sẽ đau lợi hại." Vương Bình vẫn luôn ngồi một bên khi nhìn thấy lọ thuốc này cũng bước đến bên cạnh Bàn Tử, giúp hắn giữ chặt một chân khác của Muộn Du Bình.

Vương Cát vặn mở nắp lọ thuốc, dứt khoát đổ vào miệng vết thương trên chân Muộn Du Bình.

Dược kia vừa chạm vào vết thương, thân thể Muộn Du Bình ưỡn lên thật cao, há miệng rên lên một tiếng thống khổ từ tận cổ họng, rănh nanh lóe sáng như dã thú.

Mấy người chúng tôi liều mạng đè chặt y lại.

Tôi quay đầu y ôm chặt vào lòng, chờ run rẩy từ y giảm bớt, sau đó tôi nhìn lên, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Cát.

Vương Cát xem mạch cho Muộn Du Bình rồi nói: "Rất tốt, không có việc gì." Tôi thở ra một hơi, lại phát hiện không biết từ khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
Sau khi xác nhận Muộn Du Bình không có việc gì, Vương Cát giản gân cốt, nhận kim chỉ từ Bàn Tử cẩn thận khâu vết thương cho Muộn Du Bình.

Đốt mặt với miệng vết thương hiểm ác của Muộn Du Bình, thần kinh, mạch máu, cơ bắp đều phải một tầng một tầng cẩn thận xử lý.

Mày Vương Cát lại xoắn thành một vòng.

Sau một lúc, thân mình Vương Cát đột nhiên lung lay, may mà được Bàn Tử đón lấy.
"Nghỉ ngơi một lát đi."
Vương Cát lắc đầu, chống tay lên trán một lúc, đúng dậy nói với Bàn Tử: "Bàn ca, giúp tôi đem áo ngắn cởi ra."
Áo blouse kia nửa vải nửa nhựa, giữa mùa hè oi bức có thể tưởng tượng.


Bàn Tử lấy con dao mổ, cản thận kéo một đường từ cổ áo đến vai Vương Cát.

Kéo tay một cái, lớp áo blouse trắng từ từ bong ra.

Vương Cát giống như mỹ nhân phá kén, xinh đẹp vô cùng.
Dưới đai áo màu đen, mồ hôi thắm đầy vai áo và ngực cô, trong phòng phiêu tán một làn hương thơm say mê.

Mà nửa thân trần kia lại chiếu ra một hình xăm mãnh hổ, trắng đen đan xen.

Ánh mắt mãnh hổ sắt lẹm, nửa miệng hơi há ẩn sau lớp áo đen, đuôi hổ quấn quanh bả vai.

Hổ văn kia tinh xảo, uy nghiêm không hề kém cạnh với kỳ lân đạp hỏa vân của Muộn Du Bình.
Tôi và Bàn Tử đều ngây ngẩn cả người, chỉ có Vương Bình bình tĩnh đi tới, cầm một khối băng gạt cẩn thận giúp Vương Cát lau đi mồ hôi.

Vương Cát định thần lại, hít hai ngụm khí mát, liếc hai chúng tôi một cái rồi ngồi xuống, tiếp tục công việc khâu cuối cùng, dưới ánh đèn lặp lòe hình xăm mãnh hổ như ẩn như hiện.
Lại khâu thêm vài mũi, việc liên quan đến máu thịt thần kinh đều cần cẩn trọng tỉ mỉ.

Sau khi khâu xong tinh thần Vương Cát cũng dần dần thả lỏng, hình xăm cũng theo đó mà rút đi.

Cô ngẩng đầu nhắm mắt, hít sâu hai hơi rồi cuối người khâu lại những mũi câu cuối cùng, cũng không ngẩng đầu mà nói với chúng tôi: "Tôi biết các anh muốn hỏi gì, trên người tôi chính là tộc huy, cũng giống với kỳ lân của Trương gia, thời điểm tôi bảy tuổi đã được ông nội tìm người đến xăm."
"Vậy cô không phải tộc trưởng Vương gia sao?" Tôi tò mò hỏi, không tự chủ được nghĩ đến gương mặt hung ác của Vương Bạc Hóa.
"Tôi không phải tộc trưởng Vương gia, Vương gia có quy củ, nữ nhân độc thân không thể làm tộc trưởng.

Hiện tại tộc trưởng là ông nội tôi, tuổi tác ông đã lớn, nên từ nhiệm.

Buổi chiều các anh nhìn thấy là Vương Bạc Hóa, nếu tôi vẫn còn độc thân, tộc trưởng tiếp theo sẽ là gã."
"Vì sao cô không kết hôn?" Tôi lại hỏi.
"Gả rồi, bất quá người đã chết.

Biết vì sao tôi gọi là Vương Cát không? Bởi vì khi sinh tôi ra, có người giúp tôi bói toán.

Nói tôi là thiên sát cô tinh, khắc thân khắc hữu, quả nhiên năm bảy tuổi tôi liền khắc chết cha mẹ, sau đó lại..."
"Mấy thứ kia đều là gạt người, không cần tin." Bàn Tử đột nhiên lên tiếng.
Vương Cát nhìn Bàn Tử cười khổ: "Tôi cũng hi vọng đó là gạt người, nhưng người trong tộc tôi lại không cho là như vậy.

Cho nên bảy tuổi tôi liền sửa tên, dùng chữ "Cát" này thay thế, lại tìm đến người Trương gia giúp tôi xăm lên hổ văn.

Có hổ văn này trên người cũng coi như là một kiểu tán thành của Cửu Môn."
"Vì sao cô lại không gả cho người khác?" Tôi hỏi.

Vương Cát không nói gì, xem mạch cho Muộn Du Bình rồi mới nói: "Tiểu Ca không bao lâu sẽ tỉnh, không còn bao nhiêu thời gian cho nên tôi sẽ nói thẳng.

Ngô Tà, khi ở bệnh viện Quảng Tây cậu đã nói với tôi, chỉ cần cứu được một mạng này của Tiểu Ca, chuyện gì cậu cũng sẽ đáp ứng tôi, đúng hay không?"
Bàn Tử nhíu mày, thầm nói không tốt, chạy lên hòa giải: "A Cát, lời này của Thiên Chân cô đừng xem là thật, danh hào Tiểu Tam gia của cậu ấy nổi tiếng là biết gạt người, cậu ấy vai không thể gánh tay không thể mang, đừng làm khó dễ cậu ấy."
Vương Cát lắc lắc đầu nói: "Tôi sẽ không làm khó dễ cậu ấy, cũng sẽ không để cậu ấy đi làm việc gì tai quái.

Ngô Tà, tôi muốn cậu làm cho tôi hai việc, thứ nhất, hai tuần sau tôi muốn mượn hắc kim cổ đao của Tiểu Ca."
Hắc kim cổ đao tuy là ái vật trong tay Muộn Du Bình, nhưng nếu là tôi mở miệng có thể y sẽ nể mặt một chút.

Nghĩ đến đây tôi gật đầu: "Còn có?"
Vương Cát lúc này lại không vội vàng, buông kim chỉ trong tay xuống, từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ thuốc giống với Tuyết Lộc Bạch, chỉ có điều chất lỏng bên trong là màu đỏ.
"Ngô Tà, tuy là tôi nhận thức cậu không có mấy ngày, nhưng tôi nhận ra được cậu là một nam nhân có tình có nghĩa, không giống mấy người hỗn loạn bên ngoài.

Hôm nay tôi bức cậu đến nước này, chỉ sợ cậu sẽ hận tôi, nhưng tôi đã không còn cách nào khác.

Bình dược này, trong nghề gọi là "Tiểu Thạch Lựu", cậu tìm Hắc Hạt Tử hỏi hắn chắc chắn sẽ biết.

Lại thêm một khắc* Tiểu Ca nhà cậu sẽ tỉnh lại.

Nhưng thuốc giải vừa rồi cho y là một nổi đau mà người sống khó mà chịu được.

Hiện tại thuốc giảm đau duy nhất mà y có thể dùng chỉ có loại này, những loại khác dược tính yếu không hề có tác dụng.

Dược tính quá mạnh thì y cũng khó mà tỉnh lại.

Nếu cậu muốn lọ dược này, cậu phải đáp ứng tôi."
*1 khắc = 15 phút
Tôi hoảng hốt, đây là tình huống gì? Bàn Tử thấy không khí không đúng, tiếp tục hòa giải: "A Cát, đừng hù như vậy, Thiên Chân tiểu tử ấy nhát gan, thuốc này vẫn là bán thôi." Nói rồi duỗi tay với lấy bình dượt, Vương Cát cũng không ngăn cản, tùy ý hắn lấy đi.

Bàn Tử cẩn thận quan sát, mặt mày dần trở nên nghiêm túc.

Đôi mắt thổ phu tử của Bàn Tử đã nhìn qua bảo bối nửa thành Bắc Kinh, lọ thuốc trong tay hắn lúc này đã là vượt qua nửa đời tằm mắt của hắn.
Vương Cát nhẹ nhàng thu hồi bình dược, nói: "Việc tôi phải làm, Vương Cát tôi đã không gánh chịu được nửa, thủ đoạn làm việc hôm nay đã thật sự tổn hại âm đức chính mình."
Trong lòng tôi quay cuồng, cảm giác bất an xộc lên làm tôi lạnh toát: "Vương Cát, cô muốn tôi làm cái gì?"
Vương Cát mở đôi mắt mèo, nói: "Nếu muốn bình dược này, cậu phải đáp ứng tôi, tháng sau cùng tôi kết hôn, ở rể Vương gia."
1/5/2022
________
????:......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi