[ĐẠO MỘ BÚT KÝ] TỰ DƯNG NHẶT ĐƯỢC MỘT A KHÔN


"A Khôn, đến đây nào!" Bàn Tử vừa ngủ dậy đã bắt đầu chuẩn bị đồ nghề như sợ Ngô Tà đổi ý.

Sau khi ăn sáng xong, hắn kéo A Khôn ra sân.

Hôm nay trời trong mây trắng, thích hợp để cắt tóc.
Ngô Tà bất đắc dĩ mang chiếc ghế tựa ra ngoài sân: "Tôi không làm gì xấu đâu."
A Khôn ngờ vực nhìn Ngô Tà, quả thật hắn không quá tin tưởng rằng cậu có kỹ năng này.
Tiểu Ca cầm chén thóc cho gà ăn, lúc đi qua còn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ba người, sau đó bình thản bước vào chuồng gà.
Ngô Tà giơ cây kéo mà sáng nay Bàn Tử mượn được ở tiệm cắt tóc đầu thôn, do dự lòng vòng quanh A Khôn xem thử nên xuống tay từ chỗ nào, lâu đến nỗi khiến Bàn Tử phải nhăn mặt: "Thiên Chân, cậu đang làm gì vậy?"
"Không phải là do tôi sợ cắt hỏng thì anh lại chỉ trích tôi à!" Ngô Tà nuốt nước bọt, vừa gom hết dũng khí để ra tay thì bỗng nhiên bị ngăn lại.
"Thiên Chân, cậu có làm được không đấy?" Bàn Tử nhìn vẻ mặt Ngô Tà nhăn nhó như chuẩn bị làm việc gì đó rất ghê gớm.
Ngô Tà cúi đầu nhìn A Khôn, rốt cuộc bị ánh mắt chân thành tha thiết của hắn đánh bại, cậu đành buông kéo: "Bàn Tử, anh vào phòng bếp xem thử có cái nồi cái chén nào vừa vặn với đầu A Khôn không, mang ra cho tôi."
Bàn Tử quan sát một lát, cắn môi chạy vào phòng bếp, sau khi tỉ mỉ lục lọi thì chọn được một cái chậu trông khá phù hợp rồi đem ra ụp lên đầu A Khôn: "Được chưa?"

Ngô Tà lùi về sau mấy bước xem xét rồi vừa lòng gật đầu: "Ok!"
Cậu khởi động tay, không ngừng trấn an A Khôn: "Cậu cứ yên tâm, chỉ cần nhắm mắt lại, mở mắt ra là có kiểu tóc mới rồi."
A Khôn không có lựa chọn nào khác, thậm chí mở mắt là nhìn thấy Tiểu Ca đang cho gà ăn thi thoảng lại quay đầu ném cho mình ánh mắt bình đạm mà đầy uy hiếp, ung dung mà không kém phần cảnh giác, điều này khiến A Khôn đứng ngồi không yên.
Ngô Tà chuẩn bị cắt tóc, nhưng A Khôn bồn chồn khiến cậu không thể ra tay được.

Cậu gõ hai tiếng lên chiếc chậu inox trên đầu A Khôn, nói: "Ngồi yên đi, tôi bắt đầu cắt đây."
Bàn Tử lại nhét một tấm vải bao quanh cổ A Khôn, bấy giờ mới khiến Ngô Tà yên tâm xuống tay.

Một tay Ngô Tà đè lên cái chậu trên đầu A Khôn, tay còn lại cầm kéo cắt tóc dọc theo mép chậu một cách cẩn thận.

Hai người nín thở chờ kết quả, sau khi cắt xong mới dám thở phào nhẹ nhõm, một quả đầu úp tô vô cùng xuất sắc ra đời.
Nhưng sau khi Tiểu Ca đang cho gà ăn cách đó không xa nhìn thấy thì lập tức nhíu mày, cảm giác này cứ như bạn đang soi gương, nhìn thấy người đối diện mang gương mặt của bạn với quả đầu nấm quê mùa, cho dù là ai cũng khó chấp nhận nổi.

Tiểu Ca là người đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị thảm cảnh trước mắt dọa hết hồn, nhưng khi bắt gặp dáng vẻ tạ ơn trời đất của Ngô Tà và Bàn Tử thì vẫn không nỡ nhìn thẳng.
Ngô Tà thở phào một hơi, tiếp tục cầm kéo lên, Bàn Tử ở bên cạnh không dám nhúc nhích, cứ như hắn mới là người cắt.

Chờ đến tận lúc cắt xong, hai người đều đã mướt mồ hôi.
Bàn Tử ôm cái chậu trên tay, "......." May mà Trương Khởi Linh vốn đẹp sẵn.
Ngô Tà liếm môi, chỉ cần mình không ngại thì người ngại là người khác, "Tôi thấy không tệ, ít nhất trước giờ tôi vẫn chưa thấy Trương Khởi Linh để kiểu tóc này, đúng không Tiểu Ca?"
Tiểu Ca nghiêm túc nhìn Ngô Tà rồi lại liếc sang A Khôn, im lặng không đáp.

Ngô Tà thấy Tiểu Ca không để ý tới mình, đành vươn tay vỗ vai A Khôn: "Cậu thấy sao nào?"
A Khôn giương mắt nhìn, gật đầu.
Bàn Tử không dám đối diện, cho dù Trương Khởi Linh có đẹp trai đến mấy thì vẫn là Trương Khởi Linh với quả đầu úp tô! A Khôn chưa thấy kiểu tóc mới của mình nên mới gật đầu, đúng là quá dễ dãi mà!

Ngô Tà liếc xéo Bàn Tử một cái rồi đưa cây kéo qua: "Trả này! Đừng bày ra bộ dạng thê thảm như vậy nữa!"
Bàn Tử khổ không kể xiết, là do chính hắn nằng nặc đòi cắt tóc cho A Khôn, giờ chỉ đành cầm kéo đi trả lại cho người ta.
Ngô Tà hài lòng vào nhà rửa tay, thấy cậu đi rồi, A Khôn mới đứng dậy gỡ miếng vải trên cổ xuống, vừa định phủi hết tóc dính trên người thì thấy Tiểu Ca tiến đến trước mặt mình.

A Khôn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Tiểu Ca, Tiểu Ca ung dung thốt ra một chữ: "Xấu."
A Khôn không đáp lại, dù gì người cắt cho hắn là Ngô Tà, Tiểu Ca cũng chỉ dám nói vậy trước mặt hắn.
"A Khôn, đến đây tắm rửa cho sạch sẽ này." Giọng Ngô Tà truyền đến từ trong nhà, A Khôn quay người bước vào.
Tiểu Ca nhìn theo bóng dáng hắn rồi lại rũ mắt nhìn tóc trên mặt đất, sau đó khẽ sờ lên mái tóc của mình.

Chén thóc trong tay vẫn còn khá nhiều, vừa nãy Tiểu Ca mải để ý tình hình bên này nên vẫn chưa cho gà ăn xong.
Ăn gì mà ăn, thôi nhịn đi.
Tiểu Ca đi đến trước chuồng gà, hất hết cả chén thóc vào trong đó rồi ở trước mặt Ngô Tà gọi A Khôn ra quét sân.
Ngô Tà nhìn trái nhìn phải, sau đó chợt nhận ra: "À đúng rồi! A Khôn ra quét hết tóc trên đất chứ, còn phải rửa cả cái chậu kia nữa."
Ngô Tà định xắn tay áo lên giúp đỡ, nhưng ánh mắt Tiểu Ca nhẹ nhàng lướt qua đã khiến cậu kéo tay áo xuống: "A Khôn, cố lên nha, tôi đi ngủ trước đây!"
Thấy Ngô Tà đi mất, A Khôn và Tiểu Ca liếc nhau một cái rồi ai bận việc nấy, một người quét sân một người nấu cơm, không ai nói ai câu nào, thế giới hòa bình.
Giải Vũ Thần đến đúng lúc bữa trưa vừa xong không lâu, y đã tới thôn Vũ vài lần, y để mấy người thợ sửa cửa ở trên thị trấn chờ, còn mình đến đây trước để thăm ba vị bằng hữu.
Đôi giày da bóng loáng của Hoa nhi gia giẫm lên con đường đất trước cổng nhà Ngô Tà ở thôn Vũ vẫn toát ra vẻ sang trọng lịch lãm, y chẳng chút khách khí đẩy cửa đi vào, Trương Khởi Linh đang đứng ngoài sân làm gì đó.
Giải Vũ Thần chớp mắt: "Trương câm điếc?" Không phải Bàn Tử đã nói hắn lên núi hái lá thuốc cho Ngô Tà sao? Mỗi lần đều mất mấy ngày mà, sao hôm nay lại có nhà?

Lẽ nào Ngô Tà sợ mình đến đây đòi tiền nên mới đặc biệt giữ Trương Khởi Linh lại? Giải Vũ Thần vội cảnh giác, cuộc đấu trí giữa chủ nợ và con nợ chưa bao giờ kết thúc.
Nghe thấy tiếng động, A Khôn quay đầu lại nhìn.
Giải Vũ Thần thấy Trương Khởi Linh, y bỗng dưng hít một hơi thật sâu.

Mặc dù hành động này rất không phù hợp với khí chất cao quý của Giải Tiểu Cửu gia, nhưng y thật sự không nhịn được, "Sao...!sao anh lại như vậy?"
Trương Khởi Linh biến thành đầu nấm từ khi nào? Ngô Tà đã hoàn toàn tạo phản rồi sao?
A Khôn chẳng rõ vì sao người này vừa thấy mình đã hốt hoảng như thấy quỷ, nhưng có lẽ y không phải người xấu, dù sao dáng vẻ y đi vào đây quen thuộc như vào nhà mình.
Giải Vũ Thần lại tiến về phía trước vài bước, mấp máy môi nói không nên lời, đành hít sâu một hơi rồi gọi: "Ngô Tà!"
Vừa dứt lời, Bàn Tử lập tức vọt ra: "Ái chà! Hoa nhi gia!"
Giải Vũ Thần giả mù trước bộ dạng đon đả của Bàn Tử, y đột ngột túm lấy hắn, hỏi: "Mấy anh cứ để vậy sao?" Nói rồi y đánh mắt về phía Trương Khởi Linh.
Bàn Tử biết Giải Vũ Thần hiểu lầm, đành nhỏ giọng giải thích: "Hắn là A Khôn, cũng là Trương Khởi Linh."
"Hả?" Hoa nhi gia ngỡ ngàng, cho đến khi y thấy Tiểu Ca theo sau Ngô Tà bước ra ngoài thì hoàn toàn chấn động: "Hai Trương Khởi Linh?!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi