[ĐẠO MỘ BÚT KÝ] TỰ DƯNG NHẶT ĐƯỢC MỘT A KHÔN


Hai người im lặng một hồi lâu, đột nhiên Bàn Tử nói: "Đúng rồi, ban nãy Tiểu Hoa có nói người Trương gia đến tìm hắn."
"Ừ, tình huống bây giờ tôi không thể nào cho người Trương gia tới, tôi sẽ nhờ Tiểu Hoa giúp cản bọn họ lại."
Chẻ củi xong, Tiểu Ca và A Khôn mỗi người cầm một chiếc rìu đi vào, Ngô Tà tự giác đưa nước cho hai người: "Người Trương gia không được phép gặp Tiểu Ca trong thời gian này, ai biết bọn họ lại nảy ra ý xấu gì nếu nhìn thấy hai Trương Khởi Linh."
Nghe nhắc đến người Trương gia, A Khôn nhạy bén ngẩng đầu nhìn, Bàn Tử đứng dậy đón lấy cái rìu nói với A Khôn: "Cậu ở đây đừng quan tâm chuyện gì cả, cậu còn có chuyện khác phải làm."
Nhưng hiển nhiên A Khôn vẫn khá nghi hoặc, thi thoảng còn liếc nhìn Ngô Tà một cái.

Trái lại Tiểu Ca đã quen rồi, Ngô Tà muốn hắn gặp ai thì hắn gặp, từ đầu hai người đã hứa với nhau sẽ không bao giờ tự ý rời đi.

Hắn sẽ không bị người Trương gia lừa gạt mà đi theo bọn họ.
Bàn Tử thích trêu đùa, thấy A Khôn ngơ ngác không hiểu thì càng thích chọc: "A Khôn, Trương gia chính là cái gia tộc cũ kỹ kia của cậu đấy, nhưng ở chỗ chúng tôi ai gặp cũng ghét."
Ngô Tà chống cằm, thật ra cậu cũng thích nghe Bàn Tử nói xấu sau lưng Trương gia, bây giờ có thể chỉ chó mắng mèo trước mặt A Khôn thì rất hợp ý cậu, khiến cho A Khôn sinh lòng cảnh giác, sau này khỏi bị người ta lừa đi.
Tiểu Ca ngồi một bên tự châm trà cho mình, mấy lời này hắn đã nghe đến nhàm tai.

Mỗi lần đám Trương Hải Khách rời đi, lúc nào Ngô Tà và Bàn Tử cũng phải đứng chống nạnh chửi một hồi, chỉ cần chừa hắn ra là được, dù sao bây giờ những gì quan trọng nhất với hắn đều đã ở đây rồi.
A Khôn khẽ nhíu mày, thoạt nhìn hắn đang cố gắng tiêu hóa lời nói của Bàn Tử, Ngô Tà không nhịn được bật cười.


Hình ảnh hai người hoàn toàn đối lập, giống như một người rớt xuống hồ nước lạnh, còn người kia vừa bơi vừa la nước nóng.
Bàn Tử thấy Ngô Tà cười hắn, hai mắt trợn tròn chỉ vào cậu rồi nói với A Khôn: "Cậu có biết đây là ai không?"
A Khôn ngơ ngác nhìn Ngô Tà, hắn mất trí nhớ chứ đâu có ngốc: "Ngô Tà."
"Sai rồi!" Bàn Tử đắc ý vỗ bàn, "Trong mắt người Trương gia, cậu ta là lam nhan họa thủy (*)!"
(*) Lam nhan họa thủy: Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm tai họa.

Câu gốc là Hồng nhan họa thủy, là nam thì đổi thành Lam nhan họa thủy.
"Bàn Tử!" Ngô Tà không dám nghe nữa, cậu biết đám Trương gia đó đều lén gọi mình như vậy, nhưng nói đến cùng cậu vẫn là người yêu chính thức của Trương Khởi Linh, mẹ nó ai lại gọi là yêu phi họa tộc?!
Tiểu Ca bưng trà lên nhấp một ngụm, tách trà trùng hợp che khuất đi nụ cười khẽ trên môi hắn.

Trong mắt A Khôn toàn là dấu chấm hỏi, Bàn Tử cười đến tắc thở: "Cậu ta chính là yêu phi hại nước! Ai bảo người Trương gia muốn đến gặp Tiểu Ca đều phải có sự đồng ý của cậu ta chứ!"
A Khôn càng nghe càng không hiểu, hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu Ca, hiển nhiên không rõ người Trương gia muốn đến gặp Trương Khởi Linh liên quan gì đến chuyện phải có sự chấp thuận của Ngô Tà.
Dưới ánh mắt khủng bố của Ngô Tà, Bàn Tử vội sửa miệng: "Thiên Chân là phu nhân tộc trưởng, bọn họ phải có sự đồng ý mới gặp tộc trưởng được chứ!"
"Tôi nói cậu nghe nhé, sau này nếu cậu gặp Trương Hải Khách hay là Trương Hải XX cái mẹ gì đó thì phải chạy ngay! Biết chưa!" Bàn Tử nhảy dựng lên khua tay múa chân, "Nếu không cậu phải như thế này, đánh cho bọn hắn một trận nhớ đời, sau đó đi tìm tôi và Thiên Chân, bọn họ sợ chúng tôi lắm!"
Ngô Tà cười nhìn Bàn Tử tự dát vàng lên mặt mình, vừa xem vừa chép miệng, nói: "Bàn Tử, cẩn thận gãy eo!" Cột sống tuổi già không hề dễ dàng.

A Khôn nhìn ba người: "Người Trương gia sẽ không nghe lời như vậy." Dù hắn bị mất trí nhớ nhưng vẫn biết tính cách người Trương gia ra sao, bởi vì chính hắn cũng là người Trương gia.
Ngô Tà hài lòng gật đầu, A Khôn vô cùng thông minh, dù sao cũng đều là Trương Khởi Linh, nắm bắt trọng điểm rất nhanh.

Ngô Tà nhìn Tiểu Ca rồi mỉm cười bí ẩn: "Đương nhiên là tôi đã nắm được nhược điểm của bọn họ trong tay."
"Có Tiểu Ca ở đây bọn họ cũng không thể diễu võ dương oai, với lại..." Bàn Tử chọc cánh tay Ngô Tà rồi đánh mắt ra hiệu với A Khôn, "Vị này đã nói rồi, nếu đến gặp mà không có sự đồng ý, cậu ta sẽ sửa tên của Trương Khởi Linh thành Trương Cẩu Đản!"
Ngô Tà cong khóe môi rồi liếc sang Tiểu Ca, mỉm cười vô hại như một chú cún nhỏ.
Trương Cẩu Đản?
A Khôn kinh ngạc trừng to mắt, đây quả thật là chuyện vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của hắn, Trương Khởi Linh có thể cho phép người khác gọi mình là Trương Cẩu Đản hay sao? Hắn quay đầu nhìn Tiểu Ca, Tiểu Ca bình tĩnh như không, thậm chí còn tự nhiên rót một ly nước cho Ngô Tà.
A Khôn nỗ lực tưởng tượng đến cảnh mình bị sửa tên thành Trương Cẩu Đản liệu có thể ung dung như vậy được không, hoặc nếu người Trương gia biết mình bị sửa tên là Trương Cẩu Đản thì thế nào.
Thấy A Khôn chìm vào khủng hoảng, Ngô Tà lập tức xen ngang: "Cậu đừng nghe Bàn Tử nói bậy, tôi cũng nói vui vậy thôi, Tiểu Ca sẽ không bao giờ đổi tên này." Nếu Trương Khởi Linh thật sự sửa tên này, Ngô Tà sẽ là người đầu tiên phát điên mất.
Ăn xong bữa tối, Ngô Tà tựa vào giường định nói chuyện với Tiểu Ca vừa bước vào, đột nhiên cậu nín thở, trái tim hẫng vài nhịp.
Tiểu Ca khẽ nhíu mày, hắn mới nhìn đã phát hiện vẻ mặt Ngô Tà thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh nắm lấy tay cậu: "Ngô Tà?"
Ngô Tà liền nắm chặt lấy tay Tiểu Ca, giọng điệu thoải mái: "Tôi cảm giác A Khôn sắp đi rồi."
Qua nửa đời người, sống chết chẳng còn vướng bận, có thể trải qua những tháng ngày bình yên ở thôn Vũ cùng Bàn Tử và Tiểu Ca đã là may mắn cả đời của Ngô Tà.


Ông trời đưa A Khôn đến đây, khiến cậu có cơ hội nhìn thấy một dáng vẻ khác của người cậu yêu cũng đã khiến cậu thấy thỏa mãn.
Cuộc vui nào rồi cũng phải tàn.
Tiểu Ca hơi khựng lại, hắn không ngờ Ngô Tà lại mẫn cảm với chuyện A Khôn phải rời đi như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.
Vài phút sau Bàn Tử đi vào, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng: "Thiên Chân, Tiểu Ca và A Khôn đang ở trong phòng, bọn họ sẽ không đánh nhau nữa chứ?"
Ngô Tà bất đắc dĩ đáp: "Đã qua lâu rồi, Tiểu Ca không ấu trĩ như thế đâu.

Có lẽ vì tôi cảm giác được A Khôn sắp rời đi."
Bàn Tử ngẩn người, ánh mắt tràn đầy vẻ mất mát: "Phải đi rồi à."
Bàn Tử và Tiểu Ca luôn tin tưởng Ngô Tà tuyệt đối, chưa bao giờ nghi ngờ lời cậu nói, dù cho chuyện này chỉ là cảm giác của cậu mà thôi.
Ngô Tà cảm thán: "A Khôn phải về lại nơi đó chờ đợi hai chúng ta."
Bàn Tử dù sao vẫn là Bàn Tử, thở dài xong liền lập tức lên tinh thần: "Nói cách khác thì chúng ta ở đó cũng đang chờ hắn, tóm lại không thể khiến họ uổng công chờ đợi được."
Người nên gặp cho dù bỏ lỡ bao lâu vẫn sẽ gặp được nhau, Trương Khởi Linh chắc chắn sẽ gặp được Ngô Tà và Bàn Tử của hắn.
Bàn Tử lại hỏi: "Tiểu Ca đi nói chuyện với A Khôn à?"
Ngô Tà do dự một hồi, cậu vẫn chưa thể nào tưởng tượng được cảnh hai Muộn Du Bình đối mặt nói chuyện với nhau.

Bàn Tử cũng có suy nghĩ y như vậy: "Nhưng mà hai người họ có thể nói cái gì được nhỉ?"
Ngô Tà nhịn cười: "Có lẽ hai người kia có cách giao lưu riêng."

Bàn Tử chép miệng, nghĩ mãi cũng không ra nên đành ngồi chờ Tiểu Ca về.

Mười phút sau Tiểu Ca quay lại, Bàn Tử tự giác đứng dậy về phòng.

Ngô Tà gấp sách lại rồi vươn tay với hắn: "Nói xong rồi à?"
Tiểu Ca bước đến nắm lấy tay Ngô Tà, gật đầu: "Cậu thì sao?"
Ngô Tà lắc đầu: "Không cần, những gì cần nói tôi đã nói vào ngày đầu tiên hắn đến rồi." Lời tạm biệt có lẽ cũng chẳng cần nói nữa.
Buổi sáng thức dậy, Ngô Tà vừa mặc quần áo xong đã thấy Bàn Tử thò đầu vào, cậu lập tức hiểu ra: "A Khôn đi rồi."
Bàn Tử gật đầu, dù biết A Khôn sẽ phải rời đi nhưng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh mà chấp nhận.

Ngô Tà thở dài, vừa bước ra khỏi phòng đã gặp được Tiểu Ca cho gà ăn xong đi vào, hai người nhìn nhau, Tiểu Ca buông chén, đột nhiên nói một câu: "Hắn không thuộc về nơi này."
Tiểu Ca đang dùng ngôn ngữ của riêng hắn để an ủi Ngô Tà và Bàn Tử, Ngô Tà hiểu rõ, A Khôn có lẽ sẽ quên đi những ngày ở thôn Vũ với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ nhớ rõ A Khôn đã từng tới nơi đây.
"Bàn Tử! Nấu cơm thôi!"
Tiểu Ca nhìn Ngô Tà và Bàn Tử xô đẩy nhau trước cửa phòng bếp, hắn cúi đầu khẽ cười, tối qua hẳn A Khôn sẽ khắc ghi những lời mà hắn nói.
"Sự cứu rỗi của cậu ở nơi bắt đầu."
Tất cả mọi người đều biết Trương Khởi Linh là chấp niệm và chung điểm của Ngô Tà, nhưng đối với Trương Khởi Linh, lẽ nào Ngô Tà lại không phải là sự cứu rỗi của hắn? Giờ đây, Trương Khởi Linh của tương lai đã nói cho Trương Khởi Linh của quá khứ, có lẽ ông trời sẽ không phát hiện chút gian lận nhỏ này đâu nhỉ?
_HẾT_.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi