Da đầu tôi lập tức tê dại đi, nhịp tim đột nhiên tăng mạnh, căng thẳng vô cùng.
Phan Tử nuốt nước bọt, nói: “Tôi không để ý… Nhưng chắc chắn không phải về hướng này.”
Bàn Tử nói: “Mẹ kiếp, gặp ma rồi, lẽ nào tự nó quay đầu lại? Hay là chúng ta động chạm phải cơ quan nào rồi?”
Tôi nói là không thể, vừa nãy khi đến gần tôi đã nhìn rất rõ ràng rồi mà, rõ ràng là nguyên một tảng đá, không thể nào có cơ quan bẫy rập gì được.
Phan Tử nhìn chằm chằm pho tượng đá, nói: “Vừa nãy không nhìn kỹ, hay là bức tượng này có hai mặt nhỉ.”
“Hai mặt cái đầu ấy, vừa nãy lúc rời đi tôi đã quay đầu nhìn lại mấy lần rồi, mặt sau của pho tượng kia chắc chắn không có cái mặt này.”
Đích xác là vậy. Nhìn từ phía chính diện, khuôn mặt tượng đá này khiến người ta có cảm giác rất quái dị, cũng là không chút cảm xúc gì, nhưng vẻ mặt toát lên vẻ tối tăm và oán độc. Nhìn mà kinh hãi.
“Mẹ kiếp, chắc chắn là tự lộn đầu lại, thứ này chẳng lẽ là sinh vật sống.” Phan Tử nói. “Chúng mình đụng phải tảng đá thành tinh rồi.”
Tôi nói: “Chúng ta cũng không phải đi thẳng gì, chắc là vấn đề do góc nhìn, đừng tự dọa chính mình.”
Bàn Tử chửi: “Góc nhìn cái chó gì, đây chắc chắn là có vấn đề rồi, sao cậu lại nghĩ là mình tự lừa mình dối người cơ chứ.”
Tôi có hơi lúng túng, Bàn Tử bảo: “Có cần quay lại xem không?”
Phan Tử lắc đầu, chợt móc khẩu súng ra, lên đạn, nhắm ngay vào khuôn mặt khổng lồ kia, định nổ súng. Hành động này của anh làm chúng tôi phát khiếp, suýt nữa thì không kịp phản ứng, Bàn Tử tức khắc gạt khẩu súng ra một chút, đoàng một tiếng, viên đạn gầm lên bay sượt qua, bắn trúng vào cái cây họ Dầu bên cạnh pho tượng đá, khiến toàn bộ cái cây rung lên một chút. Chúng tôi lập tức quay ra nhìn tượng đá, nghĩ thầm làm thế này quá ngang ngược rồi, ngộ nhỡ cái thứ này nó sống thật, thì đừng có trực tiếp đụng chạm đến nó.
Bàn Tử đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, tay đã mò đến ngang hông rồi. Mọi người nhìn chằm chằm tượng đá, chuẩn bị tinh thần nó sẽ có dị động gì đó bất cứ lúc nào.
Nhưng mà pho tượng kia lại không có chút phản ứng nào, gương mặt quỷ dị kia vẫn lạnh lẽo như vậy, không có gì thay đổi, dường như chỉ là một pho tượng đá bình thường. Chờ một lát, Phan Tử mới lui đạn, nói với bọn tôi: “Đấy mấy cậu xem, có việc gì đâu, là đá mà, đúng là nhìn lầm rồi, nơi này đường đi khúc khuỷu vòng vèo, chúng ta đi mau, đừng rề rà nữa.”
Tôi cũng thở phào một hơi, nói đúng là thần hồn nát thần tính, ở nơi như thế này thật là khiến thần kinh tôi căng như dây đàn. Ngay cả năng lực phán đoán đúng sai cũng mất tiêu luôn.
Bàn Tử cau mày, vẫn chưa tin: “Hồi ông đây lên biên giới kiến thiết, dùng máy tiện rồi, ánh mắt cực độc luôn, sao có thể nhìn lầm được.”
“Máy tiện là máy tiện, đây là rừng rậm, vật tham chiếu phức tạp mà, nhìn lầm cũng không lạ gì.” Tôi nói.
Phan Tử lại giục đi mau, Bàn Tử thì cứ sống chết không chịu, muốn lấy súng của Phan Tử, buông trang bị mình xuống, nói với bọn tôi: “Mấy người đừng có nhúc nhích, để tôi đi xem, hai phút thôi.” Nói rồi liền đi về phía bức tượng.
Chúng tôi biết tính tình Bàn Tử, cũng hết cách, đành để anh ta đi. Tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, Phan Tử mắng một câu phiền phức.
Liền nhìn thấy Bàn Tử vác khẩu súng đi, rón rén từng bước, đi được nửa đường, đột nhiên anh ta khựng lại, lùi một bước, không biết nhìn thấy cái gì.
Phan Tử sốt ruột quá, kêu to gọi anh ta: “Làm cái trò gì đấy? Mau đi coi!”
Lời chưa nói hết, Bàn Tử đột nhiên quay phắt đầu lại. Rồi xoay người chạy trối chết, còn gào lên với bọn tôi: “Là sống đấy! Chạy mau!” Cùng lúc đó nhìn thấy “khuôn mặt” của tượng chim mặt người quái dị ở phía xa đột nhiên biến đổi, cặp mắt xếch ngược lên, khóe miệng cong vút lên đến mức không thể tưởng tượng nổi, từ một khuôn mặt không cảm xúc, biến thành một mặt cười cực kỳ dữ tợn.