ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Edit: Thỏ

“Sướng quá…”

Phàm Triệt chìm vào hưởng thụ, hắn nhắm mắt ngửa cổ ra sau, so với khoái cảm nơi thân thể, tâm hồn hắn còn chưa bao giờ cảm nhận được dục vọng lớn đến độ này. Đây là lần đầu tiên được trải nghiệm chân chính về tình ái, hắn luôn ước mơ tha thiết được Trần Thiên liếm hạ bộ của mình, giống như một người phụ nữ mà sùng bái hắn, kính sợ hắn. Đây là một loại thỏa mãn trong tâm hồn mà thân thể không có cách nào hưởng thụ.

Bị mút một hồi, Phàm Triệt cảm thấy hạ thể cương lên như muốn nổ tung. Hắn không chịu nổi nữa, bèn nắm lấy gáy Trần Thiên và bắt đầu vận động như pít-tông. Kích cỡ hạ bộ của hắn to lớn dị thường, vật nóng hổi cứ thế tiến vào cổ họng Trần Thiên không hề kiêng nể. Ngay lúc hắn đâm vào nơi sâu nhất Trần Thiên chỉ thấy vô cùng buồn nôn, thậm chí y còn cảm nhận được vùng lông của Phàm Triệt không ngừng ma xát vào mặt mình, nhưng y không cách nào giãy dụa. Hắn giữ chặt gáy Trần Thiên, điều đó khiến y chỉ còn biết há miệng cho to để thích ứng với thứ đó của đối phương.

“Thật ấm áp… thật nhiều nước… Vợ à! Vợ thích ngậm cái của chồng không?”

Phàm Triệt vừa làm vừa một bên hỏi, nó như một sự trợ giúp để hắn có thể đạt đến hưng phấn tột đỉnh.

Nước bọt tràn ra khóe môi Trần Thiên, cũng không biết hai người bọn họ trải qua bao lâu, ngay lúc y cảm thấy mình sẽ không thể chịu đựng được nữa rốt cuộc Phàm Triệt bỗng gia tăng tần suất, ngửa cổ thét gào. Trần Thiên biết hắn sắp bắn. Theo bản năng, y cũng muốn phun ra thứ đó của đối phương; thế nhưng Phàm Triệt không hề buông tay, ngược lại còn phấn khởi và dùng sức giữ lấy gáy của Trần Thiên để y không thể dời môi khỏi cự vật của mình.

“Ưm…a…” Trần Thiên thống khổ muốn kêu nhưng trong miệng vẫn đang bị chặn bằng thứ nam tính nóng rẫy, y chỉ có thể bất lực phát ra những âm thanh vô nghĩa như thế.

Y biết miệng mình đang bị rót từng luồng chất lỏng tràn đầy, thậm chí có một chút rơi vào bên trong cổ họng, chảy tới thực quản. Y cố chịu đựng nhưng không gắng gượng nổi nữa, bèn dùng hết sức bình sinh để giãy dụa, hòng khiến đối phương buông y ra. Nói đoạn, Trần Thiên quay đầu không ngừng nôn mửa trên mặt đất, lẫn trong tinh dịch của Phàm Triệt là món cá biển vừa mới ăn xong. Phàm Triệt đắm chìm trong khoái cảm của bắn tinh, khoảng vài giây tiếp theo hắn mới nhận ra rằng Trần Thiên đang không ngừng nôn mửa. Gương mặt hắn đầy vẻ thỏa mãn.

Sau khi giải tỏa xong, hắn bước tới vỗ nhẹ tấm lưng của Trần Thiên như có phần cổ vũ: “Em làm tốt lắm vợ à, anh tin em sẽ dần dần thích ứng thôi.”

***

Cứ thế Trần Thiên run rẩy suốt đêm, y chưa từng bị ai đó ôm ấp và trải qua một đêm đằng đẵng như đêm nay. Phàm Triệt dùng vòng tay mạnh mẽ, rắn chắc để ôm y thật chặt, hắn ôm siết đến nỗi y không thể cựa quậy thân mình. Dù cho Phàm Triệt đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng cánh tay kia vẫn giữ chặt lấy Trần Thiên, mà điều đáng ăn mừng duy nhất chính là đêm nay y đã bình an vô sự, bởi lẽ Phàm Triệt tuân thủ ước định rằng hắn sẽ không đòi hỏi làm tình.

Nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt. Thịt đâm vào mông cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Lúc Trần Thiên ngẫm lại mọi thứ, y cảm thấy mình đã sa ngã rồi. Giờ đây y cũng không quá lo về việc tính mạng gặp nguy hiểm nữa, mặc kệ như thế nào thì y cũng sẽ tiếp tục sinh tồn. Nghe qua rất châm chọc, bởi Trần Thiên từng có ý định thà chết cũng không khuất phục đối phương, nhưng hiện tại… So với mạng sống, những chuyện khác có đáng là gì? Phật Tổ hay Thượng Đế, y đều không tin! Bởi chẳng có năng lực siêu nhiên nào cứu mạng y lúc nguy cấp cả, ngoại trừ Phàm Triệt.

Trần Thiên nằm suy nghĩ miên mang, y nhớ tới những chuyện thật lâu trước kia, sau đó lại tưởng tượng đến tương lai sau này. Tâm trí y vô cùng hỗn độn.

“Sao còn chưa ngủ?”

Đương lúc nửa đêm Phàm Triệt đột nhiên mở miệng hỏi, điều này khiến da đầu Trần Thiên tê rần. Tuy vậy y biết mình không nên lên tiếng, nên giả vờ ngủ thì tốt hơn.

“Hửm?” Phàm Triệt như đang xác nhận lại một lần nữa.

Có lẽ hắn thừa biết đối phương vẫn đang thức, mà Trần Thiên không diễn nổi nữa nên đành nhẹ nhàng gật đầu.

“Có một chút kh…”

“Anh ra lệnh ngủ cho anh!”

Giờ phút ấy, Phàm Triệt dần dần lộ ra bộ mặt thật của mình. Hắn đối với Trần Thiên vừa bá đạo, vừa khủng bố lại vừa chiếm hữu điên cuồng, thậm chí hắn cảm thấy việc Trần Thiên có ngủ hay không cũng đều do chính mình sắp xếp. Hắn ôm Trần Thiên thật chặt, chặt đến độ Trần Thiên không thể giãy dụa chút nào.

“Đừng nhúc nhích, cứ ngủ vậy đi.” Phàm Triệt đã cảm thấy hơi khó chịu.

Trần Thiên bỗng sinh ra lòng sợ hãi đối với người bên cạnh mình, y do dự một hồi mới dám nói: “Phàm Triệt, cậu thả lỏng chút đi…”

Trần Thiên vừa mới nói xong, Phàm Triệt lập tức mở to mắt. Vòng ôm của hắn càng thêm mạnh, điều này khiến Trần Thiên cảm thấy có chút đau đớn. Y dãy dụa kịch liệt theo bản năng.

“Buông tôi ra! Cậu bệnh tâm thần à…”

Lúc kích động xem như Trần Thiên cũng có một chút sức lực bộc phát, thế mà y đã giãy dụa thoát khỏi hắn rồi.Y cũng không định đứng lên bỏ trốn, nhưng tận đáy lòng vẫn liên tục mắng kẻ này là đồ biến thái, đồ điên! Y cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, dẫu sớm hay muộn thì mình cũng sẽ trở thành một kẻ biến thái mà thôi, ở cùng hắn sao có thể bình thường?

Y muốn chạy trốn nhưng cũng thừa biết  chuyện này không có khả năng, bởi một chân tàn phế của y đã phản ánh quá rõ ràng rồi. Ngay khi vừa mới đứng dậy, y đã loạng choạng muốn ngã nhào, theo sau là một bàn tay giữ y thật chặt. Sức lực hắn rất lớn, cứ thế Trần Thiên bị ném đến trên đống cỏ khô. Ngay lúc y còn chưa kịp phản ứng thì một cái tát đã vụt qua gò má, cơn nóng rát dấy lên khiến Trần Thiên ngã xuống đất, thậm chí y còn cho rằng gương mặt mình đã bị ai đó dùng dao chém vào.

Trần Thiên đưa tay ôm mặt, miệng khe khẽ rên. Vị tanh của máu lan tràn nơi đầu lưỡi.

“Em dám trốn! Em thế mà dám trốn! Em là vợ anh, em còn có thể chạy tới đâu?!”

Phàm Triệt tức muốn hộc máu, hắn trợn trắng mắt nhìn Trần Thiên. Nhớ tới phản ứng giãy dụa của đối phương vừa rồi đúng là không thể chấp nhận nổi! Hắn càng nghĩ càng thấy giận, rốt cuộc không chịu đựng được. Khi cơn thịnh nộ dồn nén đến đỉnh điểm, hắn đột nhiên rút ra một chiếc thắt lưng từ bên hông rồi quật mạnh vào lưng Trần Thiên, theo sau là một tiếng vang thật lớn. Trên đảo không ngừng vang lên những tiếng kêu thê thảm, âm thanh ồn ào khiến đàn chim biển sợ hãi bay đi.

Trần Thiên run rẩy khóe môi, y nhìn chằm chặp thắt lưng trong tay Phàm Triệt. Y thật sự sợ hãi mà lùi về phía sau, bởi cảm giác đau đớn vừa rồi như chia lưng y ra làm hai. Y chẳng khác nào một con mồi xấu số dưới nanh hổ.

“Đừng như vậy… cậu đừng như vậy…” Trần Thiên có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của mình và âm thanh nhịp tim không ngừng đập trong hoảng loạn, tựa như nói cũng biết lo lắng, hoảng hốt về những chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.

“Còn chạy nữa không?”

Đống lửa bên cạnh vẫn đang bùng cháy, ánh sáng nhờ nhợ hắt lên thân ảnh của Phàm Triệt, tạo thành một chiếc bóng kéo dài trên cát đủ khiến người ta sợ hãi. Trông chẳng khác nào ma quỷ hiện hình…

Bấy giờ Trần Thiên đã nghe thấy tiếng nức nở trong cổ họng của mình, không phải khóc vì đau mà hoàn toàn khóc vì sợ hãi. Trần Thiên liều mạng lắc đầu, y chỉ e nếu mình làm một chuyện gì trái ý nữa thì thắt lưng kia sẽ đánh vào người y.

“Tôi không dám… Tôi không bao giờ dám nữa đâu…”

“Vừa nãy mới gọi anh là gì, em đã biết sai chưa, vợ?”

Trần Thiên bất lực nhìn Phàm Triệt. Y phì phò thở dốc, càng không dám nói thêm điều gì.

“Nghĩ ra chưa?” Gương mặt Phàm Triệt ngày càng đến gần, gần đến mức Trần Thiên sắp chạm vào sống mũi cao thẳng của đối phương, điều này khiến y vô cùng sợ hãi.

“Ừ, chưa nghĩ ra đúng không? Vậy thì có thể nghĩ tiếp rồi đấy…” Phàm Triệt thì thào bằng chất giọng trầm thấp bên tai người đàn ông nhỏ bé.

Đột nhiên Trần Thiên nhận ra ý tứ của đối phương là gì, y gật đầu như giã tỏi: “Vâng… vâng… tôi biết!”

Phàm Triệt nghe hắn nói như vậy rốt cuộc mỉm cười, “Vậy gọi anh nghe một tiếng đi.”

Trần Thiên chẳng khác nào một con rối gỗ vô tri vô giác, y nói bằng ngữ khí đờ đẫn: “Chồng ơi…”

Nét cười trên môi Phàm Triệt càng thêm nồng, đôi mắt tối tăm đột nhiên trở nên thâm tình vô hạn.

“Tiếp tục gọi đi… Chồng chưa kêu vợ dừng thì vợ không được dừng.”

Vừa rồi bị đánh làm cho Trần Thiên hoảng sợ, y chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phương sẽ thật sự đánh mình, có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

“Chồng ơi, chồng ơi… Chồng ơi…” Trần Thiên liên tục gọi bằng tần suất âm thanh giống nhau, y chỉ dám ngóng nhìn khoảng không vô định trước mắt, bởi lẽ vừa nhìn vào đôi con ngươi kia đã khiến y khủng hoảng vô cùng.

“Vợ…”

Nét mặt Phàm Triệt tràn đầy hạnh phúc, hắn mạnh mẽ ôm Trần Thiên vào lòng rồi vuốt ve tóc đối phương, hắn có thể cảm nhận cơ thể y đang run lên bần bật vì sợ hãi.

Động tác âu yếm của Phàm Triệt rất nhẹ. Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận vô cùng. Loại hối hận này chỉ cần xuất hiện trong lòng Phàm Triệt một chút thì nó sẽ không ngừng phóng đại và loang ra, khiến hắn hận bản thân đến mức chỉ muốn dùng  dao chặt đứt đôi tay của mình.

Tôi đã làm gì vậy? Tôi thế mà dám đánh Trần Thiên? Tôi yêu Trần Thiên còn không kịp, thế mà tôi dám đánh vợ mình?

Đối phương mới là người mà hắn yêu thương nhất, hắn đã từng thề non hẹn biển như vậy!

“Vợ… em đau không? Anh vừa đánh em, đau lắm chứ? Chắc là rất đau…” Giọng nói trầm thấp bỗng trở nên run rẩy đáng thương, hắn nhìn Trần Thiên khóc, rồi hắn bật khóc. Nước mắt Phàm Triệt cứ thế tuôn rơi.

“Thật xin lỗi! Không phải anh… không phải anh cố ý đâu… Anh không muốn đánh em, nhưng anh không thể khống chế được bản thân! Anh thật sự không khống chế được chính mình… Em biết anh yêu em nhiều như vậy…”

Phàm Triệt nói năng lộn xộn khiến Trần Thiên càng rơi sâu vào cơn khủng hoảng. Thấy y không nói gì, hắn cho rằng đối phương chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn. Phàm Triệt đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rồi buông tay. Hắn lau đi nước mắt trên mặt mình, lần nữa mỉm cười rồi lắc đầu khổ sở.

Hắn đã nghĩ ra cách chuộc tội tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi