ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ LÀM VỢ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đêm hè kèm theo gió thổi man mát, thổi qua mặt hồ hoa sen, thổi qua hành lang gấp chín khúc, thổi qua cánh cửa sổ lê mộc khép hờ, làm bức rèm giường bằng tơ lụa bay lên nhè nhẹ…..

Ánh trăng sáng tỏ, như xuyên thấu qua cửa sổ, phủ kín từng ngóc ngách trong phòng như một hồ nước trong óng ánh.

Rõ ràng là một đêm hè mát mẻ, nhưng hai cung nhân đứng bên ngoài tẩm điện Thái Tử lại đỏ hết cả mặt.

Những tiếng thở hổn hển, những tiếng rên rỉ như cố tình đè nén, nhưng ban đêm yên tĩnh lại không có tác dụng. Tiếng rên rỉ đứt quãng của nam nhân rơi cả vào tai các cung nhân.

Những tiếng rên không thể khống chế được vang ra sau bức màn giường làm những cung nhân chưa lấy chồng, chưa trải qua những chuyện kia đỏ hết cả mặt, nhưng cũng rất tò mò, lặng lẽ nhìn trộm vào trong cánh cửa sổ khép hờ…..

Hỉ phục long phượng đỏ tươi rơi xuống đất cùng với áo lót tơ lụa quý giá, mà bức màn giường hơi hơi lay động…..

Chỉ nhìn thấy thế thôi mà các cung nhân càng đỏ mặt hơn, vội vàng cúi đầu, che dấu sự bối rối của mình.

Nhưng các cung nhân có xấu hổ đến thế nào, những tiếng rên ái muội kia đến rất khuya mới ngừng lại.

Là ai ở trong tẩm điện của Điện hạ? Rõ ràng vừa nãy trong điện giúp điện hạ thay quần áo, không thấy ai mà…… Vốn tưởng hôm nay Thái Tử không khỏe, mới không đến chỗ Đông Cung phi chứ, nhưng chuyện này là sao?

Nghĩ đến Thái Tử hạ lệnh không được bước vào gian thư phòng kia, cung nhân chợt nghĩ chẳng lẽ Thái Tử điện hạ của các nàng học hoàng đế nhà Hán, kim ốc tàng…. Kiều?

Nhưng mà ai có thể kiều diễm hơn Lâm gia tiểu thư Lâm Thanh cơ chứ? mà có thể làm Thái Tử điện hạ về tẩm điện ngay ngày tân hôn, ngày thường tẩm điện Thái Tử cũng không có người khác.

Có lẽ ngày mai sẽ biết người nọ là ai…

Dù các nàng có suy đoán nhiều đến thế nào, cũng không ra được đáp án, chờ đến bình minh, cẩn thận gõ cửa cũng không ai trả lời. Nghĩ đến đêm qua…… Các cung nhân cũng không dám gõ nữa.

Đàm Trình biết mình hơi mất khống chế, chạm vào thân thể của người yêu thương, cậu không thể khống chế được nữa. Cậu muốn nhẹ nhàng với Túc Cảnh Mặc một chút, cậu tự dặn mình hết lần này đến lần khác là hãy nhẹ nhàng một chút, nhưng cậu làm không được…… Túc Cảnh Mặc đáp lại, càng khiến cậu mất đi lý trí,muốn  làm y một lần rồi thêm một lần nữa……

Sau khi kết thúc, Túc Cảnh Mặc đã ngủ say, Đàm Trình ôm chặt lấy y trong lòng ngực.

Nương theo ánh trăng rọi vào phòng, Đàm Trình nhìn gương mặt người đang ngủ say trong lòng ngực, nhìn đến không muốn chớp mắt. Túc Cảnh Mặc đang trong lòng ngực cậu, nhưng cậu biết, đây chỉ là một giấc mộng…..

Túc Cảnh Mặc đã không còn nữa, không còn trên thế gian này nữa…..

Đàm Trình nhẹ nhàng hôn lên thái dương Túc Cảnh Mặc: “Nếu trong giấc mơ này có anh, em cũng tình nguyện ở trong đó, ít nhất em còn có thể nhìn thấy anh, được ôm anh.”

Nhưng Đàm Trình ôm người yêu say ngủ vẫn quyết định nhắm mắt, cậu biết dừng lại một ngày này đã một điều xa xỉ rồi, cậu có cảm giác cậu đang bàng quang xem lại lúc sinh thời của Túc Cảnh Mặc, không bao lâu nữa ngày đại hôn này sẽ lật qua.

Quả nhiên, vừa nhắm hai mắt, Đàm Trình đã cảm giác người trong lồng ngực không còn, lại lần nữa mở mắt ra, thì nắng hè chói chang đã trở thành đầu xuân.

Trăng lên đầu cành liễu, sau lễ mừng đăng cơ Túc Cảnh Mặc đội đại cừu miện (*) ngồi một mình trên vị trí cao nhất, cao ngạo, kiêu hãnh, rồi lại rực rỡ phi thường.

(*)



Đàm Trình nhìn ánh trăng không còn trong như nước, trong lòng như có sương mù dày đặc bao trùm lấy, bồi hồi rất lâu sau đó, cuối cùng một tiếng thở dài bất đắc dĩ nhẹ trôi trong không khí.

Chuyện sau này, Đàm Trình đã nghe Túc Cảnh Mặc nói qua, sau khi trở thành hoàng đế một năm, Túc Cảnh Mặc đã bắt đầu xây dựng lăng mộ ở Tây An,  mà người Hung Nô ở Tây Bắc sau 5 năm yên lặng lại lần nữa quấy nhiễu.

Thành hoàng đế, nhiều quyền lực, cũng nhiều hạn chế. Trải qua hai năm chiến tranh đứt quãng, không có Túc Cảnh Mặc, quân Trấn Bắc đại bại, quân Hung nô tràn vào, Ngọc môn quan thất thủ làm Túc Cảnh Mặc giận dữ.

Cả quốc gia luôn rất kinh sợ quân Hung nô.

“Hoàng Thượng, trên đời này e là Hung Nô Vương chỉ sợ một người.” Người nọ là ai, triều đình ai chẳng biết?

Túc Cảnh Mặc nheo mắt, không nói gì.

“Không thể!” Ninh Thừa tướng bước lên phía trước, nói: “Phương Dục Vương ở Tây Nam như hổ rình mồi, ngày Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, ra khỏi Trung Đô, sẽ là ngày Phương Dục Vương tấn công hoàng thành!”

(*) Phương Dục Vương là Cảnh Nghiên

Mọi người liên tục khắc khẩu bàn tán xôn xao, ngày nào cũng thế, lỗ tai đã hết chịu nổi, Túc Cảnh Mặc mới nói thẳng: “Vậy ý Ninh Thừa tướng là, thiên hạ Đại Tự thà lọt vào tay quân Hung Nô chứ quyết không lọt vào tay Túc Cảnh Nghiên?”

Ninh Vân Trạch không ngờ Túc Cảnh Mặc lại lý giải như thế, hắn ngẩn người ra một lúc.

“Thần…. thần cũng không ý này!”

Túc Cảnh Mặc nhìn người tài nhất của Đại Tự trở lên lúng túng như thế, không khỏi nở nụ cười, “Trẫm hiểu, chỉ là các ngươi khắc khẩu như vậy có nghĩ ra được biện pháp gì hay chưa?”

Ninh Vân Trạch cắn chặt răng, “Thần muốn phái thêm nhiều tướng lĩnh.”

“Thêm nhiều?” Túc Cảnh Mặc cười nhạo một tiếng, “Thêm nhiều mấy tướng quân mà tiên hoàng đề bạt, chỉ sợ quân Đại Tự sẽ bị diệt càng nhanh.”

Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc nghĩ đến một phần Ngột Cốt bị mất trộm, không cần hỏi, y cũng biết là ai cầm đi, và đang ở trong tay ai.

Ngoại trừ vị Thái Tử Phi không muốn làm Hoàng Hậu của y thì còn có thể là ai?

“Thân chinh.” Túc Cảnh Mặc nhìn mây đen dày đặc ngoài điện, “Thiên hạ này chỉ có thể thuộc về họ Túc, Túc Cảnh Mặc ta sẽ không để thần dân bị ngoại tộc giẫm đạp!”

Tây Bắc chiến, Túc Cảnh Nghiên ở Tây Nam quả thật tấn công vào Trung Đô, nhưng Túc Cảnh Mặc hoàn toàn không màng, lĩnh quân giết địch. Khi quân lương dần cạn, y sai người quay về yêu cầu cấp thêm, Túc Cảnh Nghiên đã chiếm được Trung Đô cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết chỉ có Túc Cảnh Mặc mới có thể ngăn cản được quân Hung nô, nên quân lương chưa từng bị chặt đứt.

Giang sơn đổi chủ chỉ trong một năm.

Quân Hung Nô đã bị đẩy lui đến Thiên Sơn ở Tây Bắc, trong trận chiến cuối cùng, viện quân của Đại Tự ngoài ý muốn bị chết hết toàn bộ trong trận bão cát. Túc Cảnh Mặc chỉ huy gần một ngàn tàn quân còn sót lại tử chiến với Thiền Vu Hung nô, đã chiến thắng, nhưng tên Thiền Vu trước khi chết gom chút sức tàn kéo cung tên, mũi tên kia vốn bay lệch lạc lên trời, nhưng giữa đường lại đột nhiên đổi hướng một cách kỳ quái.

Trơ mắt nhìn mũi tên kia bay xoáy vào Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình như phát điên lao về phía trước, muốn chặn nó lại cứu Túc Cảnh Mặc.

Nhưng mũi tên lại bay xuyên qua cậu, ghim thẳng vào y.

“Không…… Không!!” Nhìn Túc Cảnh Mặc trước mặt mình bỗng nhiên quỳ xuống đất, trong miệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, mũi tên đầy gai ngược đâm xuyên vào tim y…..

Cậu biết Túc Cảnh Mặc đã chết từ lâu, nhưng dù thế nào, nhìn người mình yêu chết trước mặt, trái tim cậu cũng đau như bị xé rách.

“Cảnh Mặc…… Cảnh Mặc……” Quỳ gối bên cạnh Túc Cảnh Mặc Đàm Trình muốn ôm chặt lấy y, nhưng dù làm cách nào cậu cũng không thể chạm vào được.

Giống như nghe được tiếng cậu gọi, ánh mắt Túc Cảnh Mặc đang mất đi tiêu cự chậm rãi nâng lên, nhìn người đối diện…..

Không nghĩ ánh mắt sẽ giao nhau, Đàm Trình giật mình ngẩn ra, đang muốn mở miệng nói gì đó, Túc Cảnh Mặc lại bỗng nhiên cười.

“…… Đàm….. Túng Hoàn……?”

Chỉ ba chữ này không biết vì sao như làm cả linh hồn cậu chấn động, nước mắt lăn dài.

Ở chỗ giao giữa Thiểm Tây và Sơn Tây có một ngôi miếu nhỏ trên núi xây từ thời Dân quốc, không có người ở đó. Ngôi miếu bỏ hoang không ai chăm sóc, cỏ dại mọc thành cụm, trên nóc nhà cũng đầy rong rêu.

Khúc Chí Văn tuy là tu đạo, nhưng vẫn kính trọng thần phật, sau khi thắp cho Bồ Tát một nén hương, Khúc Chí Văn lưu loát bày thần đàn, rồi nhờ Khương Bình đặt thi thể Đàm Trình ở giữa.

Khương Bình phức tạp nhìn Đàm Trình đã chết. Trên đời thật sự có chuyện khởi tử hồi sinh sao? Hắn làm cảnh sát nhiều năm, đã thấy rất nhiều chuyện sinh tử, bây giờ lại đi giúp một đạo sĩ hồi sinh người chết, chuyện này mà người ngoài nghe được chắc sẽ phải bật cười.

Hơn nữa, vừa nãy Khúc Chí Văn còn nói, linh hồn Đàm Trình hồn không còn ở thế gian này?

“Em thật sự cứu cậu ta được à?”

Khúc Chí Văn lấy dao nhỏ cứa vào ngón tay, dùng máu viết gì đó trên mặt đất, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nhìn Khương Bình, “Chỉ cần có thể kéo linh hồn anh ta về, thì có thể.”

“Em tìm được hồn cậu ta chưa?”

“Rồi.” Khúc Chí Văn gật gật đầu, “Hồn phách sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi thời đại này, trừ phi anh ta có đồ vật liên thông hai thế giới.”

“Ý em là  Đàm Trình có đồ vật đó?”

“Anh ta mang theo vật bồi táng của Túc Cảnh Mặc rất lâu, tuy khối ngọc bội kia đã tan biến theo Túc Cảnh Mặc, nhưng Đàm Trình vẫn bị ảnh hưởng bởi vật từ thời đại đó.” Nói tới đây, Khúc Chí Văn nhíu mày, “Huống chi, thời đại đó có người anh ta nhung nhớ……”

Đàm Trình yêu quá mãnh liệt, có lẽ linh hồn đã lưu giữ lại tình cảm, mới dẫn đến sự hỗn loạn này……

“Chúng ta phải nhanh lên.”

Khương Bình nhìn Khúc Chí Văn, chuyện Túc Cảnh Mặc hồn phi phách tán, hắn cũng nghe Khúc Chí Văn nói, một hồi lâu mới thở dài: “Nếu thế giới này đã không còn có cái người Túc Cảnh Mặc kia nữa, thì dù cứu Đàm Trình…… Hay là chờ một chút đi, chờ Đàm Trình ngắm người cậu ta yêu lâu thêm một chút.”

Khúc Chí Văn hơi buồn cười nhìn Khương Bình, quả thật sau khi thêm mảnh hồn phách tình cảm kia, cách nói chuyện cũng khác hẳn, “Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, thời đại đó có Túc Cảnh Mặc, dĩ nhiên cũng có Đàm Trình kiếp trước. Anh có biết nếu linh hồn Đàm Trình gặp phải kiếp trước của chính mình thì sẽ ra sao không?”

“Như thế nào?”

“Một thời đại chỉ có thể tồn tại một hồn phách tương đương, nếu hai hồn phách gặp nhau thì linh hồn Đàm Trình sẽ bị hồn phi phách tán.”

Như vậy thì dù là thần tiên cũng không cứu được.

Bảo Khương Bình lùi sang một bên, Khúc Chí Văn không nói chuyện nữa, xếp bằng ngồi xuống, dùng máu của mình vẽ một cái thần phù giữa mày Đàm Trình, đang định nhắm mắt thi pháp, cậu ta nhác thấy dây tơ hồng đã đứt trong tay Đàm Trình bỗng chốc trở thành màu đen, kéo dài mãi vào nơi âm u.

Khúc Chí Văn kinh ngạc, đây là dây hôn ước……

Đàm Trình đã kết hôn với ai, không cần động não Khúc Chí Văn cũng đoán được.

Nhưng mà…… Nhìn dây hôn ước dẫn thẳng xuống địa phủ, nếu linh hồn Túc Cảnh Mặc đã tan biến, thì dù Đàm Trình đã kết hôn với y ở thời đại đó, cũng không thể xuất hiện dây hôn ước.

Trừ phi, Túc Cảnh Mặc…… Vẫn còn……



Well…. Như đã giải thích ở những chương đầu tiên, chỉ có hai trường hợp người thường thấy được linh hồn, một là trẻ em dưới 5 tuổi, hai là người sắp chết. Nên trước khi chết, pi sà thật sự đã thấy Đàm Trình gọi tên mình.

btq toy vẫn cay thằng ml Lâm Tả quá nhìn quả mũi tên là biết do nó làm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi