ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ LÀM VỢ

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Anh nói Lý Quốc Hiền đi gặp người kia sao?”

“Đúng vậy, con mẹ nó, lão già Lý Quốc Hiền đó thật sự phiền toái. Nếu lúc đó không phải do lão ta thì chúng ta đã có bảo bối đó trong tay rồi!”

Gã trung niên văng tục, phun một bãi nước bọt xuống đất, nghiến răng nói: “Thù trước hận cũ tao nhớ kỹ, chờ tao tóm được thì không nhấn đầu lão xuống nước cho chết ngộp, tao mẹ nó không còn tên là Đường Dĩ Hồng nữa!”

“Khụ khụ….. Giờ có nói gì cũng vô ích,” Đường Gia Minh ho khan vài tiếng, dựa lưng lên ghế, thở phì phò nói: “Vốn dĩ đã không thể coi thường lão già ngụy quân tử này rồi, Lý Quốc Hiền trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn chưa ngã, chắc chắn là có rất nhiều đường lấy tin tức…….”

“Đó là điều đương nhiên, năm đó cha mày kết nhóm với lão đi đạo mộ, không phải cũng là vì cũng có được đầy đủ thông tin sao. Cha mày thì gọi anh anh em em với lão, lão lại đi hãm hại sau lưng. Mấy sinh viên của lão chết đi còn chẳng phải do lão ban tặng?”

Lý Quốc Hiền là người thế nào, Đường Gia Minh rõ ràng hơn ai khác, từ hai mươi năm trước khi ba hắn chết, hắn đã hận Lý Quốc Hiền thấu xương, đến đại học X học, đi theo Lý Quốc Hiền làm nghiên cứu sinh, giúp Lý Quốc Hiền làm việc, lấy được tín nhiệm, đều là vì một ngày nào đó có hắn có thể tự tay giết chết lão.

Mà mấy năm nay, hắn lại còn rõ ràng Lý Quốc Hiền hơn, mười năm trước khi Lý Quốc Hiền phát hiện Đại Mộ thôn Ninh Hóa có Ngột Cốt, đã từng muốn xông vào cổ mộ trực tiếp để lấy Ngột Cốt ra, nhưng đã chết mấy người, tin tức cũng phong tỏa, thế cho nên giờ những sinh viên mới mới chẳng biết gì mà xem Lý Quốc Hiền như một đại học giả để mà sùng bái…….

Nghĩ đến chuyện Lý Quốc Hiền phát biểu với mọi người vì bảo vệ lăng mộ, mà không áp dụng cách khai quật đào đường hầm trực tiếp xuống mộ thất, Đường Gia Minh không thể kiềm được, phải ngửa mặt lên trời cười to.

Ai mà chẳng biết lão Lý Quốc Hiền kia thèm khát Ngột cốt đến thế nào!

Lão già đó sao có thể thật sự chủ trương quy củ khai quật cho được?! Lão chỉ ước gì mình có thể san bằng cả đại mộ thôn Ninh Hóa để lấy Ngột cốt mà thôi!

Chỉ là đáng thương Giang Ba và Lâm Hoành Tinh, bị lão hãm hại, chết rồi cũng không biết là do Lý Quốc Hiền gây ra, ngây thơ thay lão đi dò đường, làm kẻ chết thay!

Nghĩ đến đây, Đường Gia Minh lại nhớ đến cái hôm hắn nghe lén được chuyện Lý Quốc Hiền muốn Đàm Trình đi dò đường, làm ‘người mở đường’ vào mộ thất, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người……

Học khảo cổ, ai có thể không biết hai câu thơ “Xuân huy chiếu nhãn nhất như tạc, hoa dĩ phá lôi lan sinh nha. Duy quân nhan sắc bất phục kiến, tinh phách phiêu hốt tùy triêu hà.” (Nắng xuân vẫn chiếu như ngày ấy. Mộc lan cũng nảy nụ đâm chồi. Duy chỉ người xưa không còn nữa. Linh hồn đã về với sớm mai.) (*) Tất cả sự vật của thế gian đều sinh ta từ biến số, mất đi cũng từ biến số, nó không phải vĩnh hằng bất biến, cũng sẽ không thể kiểm soát theo ý muốn, Lý Quốc Hiền biết, Đường Gia Minh càng rõ ràng hơn.

(*) Hai câu thơ trong bài Khóc Mạn Khanh của Vương Chương, t không search được tài liệu tiếng việt nào của bài này nên tự dịch/bịa thơ. Đại ý là bài thơ làm về ng bạn Mạn Khanh, năm ngoái tác giả còn đến uống rượu xem hoa, năm nay thì cảnh còn người mất. 

Chỉ là, ngay cả Lý Quốc Hiền cũng chưa từng nghĩ đến, Đàm Trình sẽ là biến số đó…..

Không, không chỉ là Lý Quốc Hiền, Đường Gia Minh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là Đàm Trình.

Đàm Trình rất cá biệt, tính tình kỳ quái, cứ thích vùi đầu vào khảo cổ, không muốn quá thân thiết với bạn bè, nói thật ra, Đàm Trình luôn có khả năng làm học giả, nhưng lại cũng đi ngưỡng mộ ‘học thức’ của lão Lý Quốc Hiền, kế thừa gần như toàn bộ những học thuyết ngoài mặt của ông ta…… Cũng cực kỳ ngoan ngoãn……

Lý Quốc Hiền rất tự hào với Đàm Trình, trước mặt là sinh viên tâm đắc, sau lưng là một quân cờ thật tốt.

Nhưng nào biết quân cờ này lại biến thành một quả bom, chỉ một thời gian ngắn đã khiến cả cục diện xoay chuyển, làm cho Lý Quốc Hiền phải sứt đầu mẻ trán.

Nói thật, Đường Gia Minh khá tò mò với Đàm Trình, theo kinh nghiệm của hắn, hắn đoán, Đàm Trình chỉ là một tên có tài nhưng chỉ biết răm rắp nghe lời Lý Quốc Hiền. Nhưng giờ xem ra lại không phải như vậy, chỉ cần bắt lấy manh mối, cậu ta có thể moi ra thông tin từ Lý Quốc Hiền, sâu xa hơn, cậu ta đã biết bộ mặt thật của lãi nhưng khi tiếp xúc lại không có chướng ngại tâm lý nào.

Nguyên tưởng rằng chỉ là một tên ngốc si mê khảo cổ nhưng lại không phải, Đàm Trình rất lý trí, và có mục đích rõ ràng trong lòng.

Nhưng mà thứ hiện tại làm Đường Gia Minh chú ý nhất…… Là quan hệ của Đàm Trình và chủ nhân của ngôi mộ kia….. Mang theo Ngột Cốt trốn đến đại mộ lão già đó sợ hãi, giờ lão ta không thể động được vào Đàm Trình.

“Lý Quốc Hiền suy sụp là chuyện sớm muộn thôi, cảnh sát ắt cũng đã đánh hơi được gì rồi, bằng không Lý Quốc Hiền sẽ không đi tìm người kia đâu.”

“Vậy trước cứ chờ bọn họ đấu, chờ lưỡng bại câu thương thì chúng ta ra tay cướp lấy bảo bối!”

“Ừm, như vậy là tốt nhất, nhưng là chúng ta cũng không thể ngồi chờ, tôi đọc sách cổ có đề cập đến, muốn sử dụng Ngột cốt thì cần phải có Thần Khí, nếu không thì dù có Ngột Cốt cũng không thể làm nó dung nhập vào cơ thể.”

“Đệch, mẹ nó sao mày không nói sớm, này là gì tao còn không biết, rồi biết đào đâu ra?!”

“Anh gấp gáp làm gì?” Đường Gia Minh chán ghét nhìn Đường Dĩ Hồng, “Cái hôm trên núi hang hổ, anh không thấy có ba bán tiên đang đòi Khúc Chí Văn trả lại một thứ gì đó sao?”

“Thằng nhãi con, nếu không phải tao cần mày giúp lấy đống xương đó, mà mày nhìn tao kiểu vậy xem tao có chọc đui mày luôn không.” Tuy nói như vậy, nhưng Đường Dĩ Hồng cũng biết không thể ra tay tùy tiện với Đường Gia Minh, tuy hắn đang bị suy giảm thể lực nghiêm trọng vì thực hiện trận pháp kia, nhưng dù có như vậy thì hại chết Đường Dĩ Hồng cũng dễ như trở bàn tay…… Hiện giờ chỉ có thể nén lại cơn giận, phối hợp với Đường Gia Minh.

“Mẹ nó, ý mày là thằng nhãi tên Khúc Chí Văn kia có Thần Khí?”

“Nó là thiên sư, muốn Ngột Cốt, nên nó chắc chắn biết phải có Thần Khí mới sử dụng được, cũng sẽ đi chuẩn bị sẵn Thần Khí.”

Đường Dĩ Hồng nghe Đường Gia Minh nói, mặt mày càng nhăn nhó hơn, làm trộm mộ bao nhiêu năm, có môn có phái, thiên sư là gì sao gã không biết? Toàn bộ Trung Hoa, lên được đến trình độ thiên sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, giờ bảo gã đi đấu với một thiên sư, làm sao mà được?

Đường Dĩ Hồng bực bội móc điếu thuốc trong bao ra thô bạo rít một hơi, “Thằng nhóc đó mạnh cỡ nào?”

“Mạnh cỡ nào tôi chưa rõ, nhưng ít nhất cũng là một cao thủ giải trận pháp. Trận ở mộ Bình Dao là nó phá giải.”

“Vậy Ngột cốt ở Bình Dao cũng là nó lấy đi à?”

Đường Gia Minh uống ngụm trà, nước vừa đến cổ đã phải ho khan, lắc lắc đầu, “Không nhất định là nó lấy, vì trên người nó không có hơi thở Ngột cốt quá nhiều, nhưng chắc chắn là nó có đang giữ một ít, chỗ còn lại thì chưa biết, Ngô Hải và Đàm Trình ra khỏi đó mà chưa chết chắc chắn cũng đang giữ một phần…….. Hơn nữa lần trước cái người giúp Lý Quốc Hiền đó đột nhiên xuất hiện, ai mà biết hắn có ngư ông đắc lợi hay không?”

Đường Dĩ Hồng rít hết một điếu thuốc, dùng chân dí dí đầu lọc xuống đất.

“Năng lực thằng nhãi Khúc Chí Văn đó so với mày thế nào?”

“Nếu là trước kia, thì tôi còn dám liều đấu với nó một lần.”

“Mẹ kiếp!” Đường Dĩ Hồng trừng mắt nhìn Đường Gia Minh, “Vậy mày nói với tao cái này có ích lợi gì? Sao tao trộm Thần Khí từ tay nó được?!”

“Ai nói bắt anh đi trộm?” Đường Gia Minh hừ mũi: “Anh nghĩ một hạt Ngột cốt bé bằng hạt đậu là đủ sử dụng sao? Phần lớn Ngột cốt giấu trong đại mộ thôn Minh Hóa, ở đó ác quỷ nhiều, trận pháp lại càng khủng bố, hơn nữa còn có hồn phách đế vương 1600 năm canh giữ, thần tiên cũng không dám đi vào, chỉ bằng một mình Khúc Chí Văn sao đủ sức lấy được Ngột cốt?”

Đường Dĩ Hồng nghe đến đó, sao còn chưa biết toan tính của Đường Gia Minh: “Mày muốn hợp tác với nó à? Có chắc nó đồng ý không?”

“Sao lại không, Đại Mộ kia có rất nhiều Ngột Cốt, một người sao có thể dùng cho hết, Khúc Chí Văn chỉ muốn hoán mệnh xương cốt, cũng không dùng quá nhiều, nếu hợp tác, cả hai đều có lợi……. Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.”

Đường Dĩ Hồng liếc mắt nhìn Đường Gia Minh đang ho khan liên tục, “Chuyện kia tạm khoan nói đi, nói qua đến mày, Đường Gia Minh, tao thấy mày cũng chẳng sống được bao lâu. Mới mấy ngày mà bệnh càng ngày càng nặng, chắc trước khi thực hiện kế hoạch mày đã vào hòm rồi.”

Đường Gia Minh cười lạnh một tiếng, “Sao tôi có thể chết trước Lý Quốc Hiền được?”

Cơ thể vốn khỏe mạnh chỉ sau mấy tháng đã gầy rộc hẳn đi, sắc mặt vàng vọt, khiến cho giọng cười của hắn càng lạnh lẽo đến đáng sợ, làm Đường Dĩ Hồng dù nhìn thấy qua bao nhiêu thi thể, lật bao nhiêu phần mộ cũng thấy ớn lạnh sống lưng.

Đường Gia Minh đi theo Lý Quốc Hiền mấy năm nay, cũng học thêm được khá nhiều thứ. Nhìn Đường Gia Minh cười như thế, Đường Dĩ Hồng bỗng dưng nhớ đến Lý Quốc Hiền năm đó……

Suy nghĩ này khiến Đường Dĩ Hồng rùng mình, nếu Đường Gia Minh phản bội bọn họ, thì cả bang phái coi như xong rồi…..

Cũng không biết lúc trước tìm Đường Gia Minh tới rốt cuộc là đúng hay sai nữa……



Tác giả có lời muốn nói: Cái phiên ngoại kia đúng là kiếp trước á, kiếp trước không duyên không phận, kiếp này thì……. ( tác giả đột nhiên ngất xỉu)

T hết tung hứng đc với bà tác giả rồi, t edit ra chỉ để cho mọi ng biết bả khùng tới mức nào thôi ….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi