ĐAO PHONG DỮ THI HÀNH

Tình huống thật sự khá là gay go.

Tuân theo quy định của bài kiểm tra, trên người tôi ngay cả một tờ giấy thừa cũng chẳng có.

Phản ứng đầu tiên của tôi là lao nhanh về hướng kim chỉ nam chỉ. Caron trong tay đỡ giúp tôi mấy mũi đao đâm tới trước mặt, nhưng phía sau lưng hình như bị một thần chú dẫn điện đánh trúng, tê dại cùng đau đớn tức khắc chạy vào trong xương. Tôi nhân cơ hội lăn khỏi chỗ, đầu óc trái lại tỉnh táo rất nhiều, cảm thấy cứ mờ mịt xông tới trước tuyệt đối không phải biện pháp lâu dài.

“Chỗ này thật sự có cái gọi là lối ra ư?” Tôi nghĩ.

Tôi chắc chắn cần một kế hoạch. Ví dụ như phân phối thể lực một cách hợp lý, để trước khi thoát khỏi đám người không đến nỗi kệt sức đâm đầu ngã xuống. Nhưng trong một mảng tối om om bận rộn không ứng phó nổi, tôi không thể làm gì khác hơn là cố hết sức để tránh bị thương.

Lưỡi đao của tôi va phải một đòn đánh úp, trường đao trong tay gã kia bị tôi dồn ép cho rớt ra sau trong lúc giằng co, nhưng thân thể gã cố chấp không chịu lùi, mắt đã thấy mũi đao của gã đâm nghiêng vào chính cổ họng mình. Vết thương bị đục mở rất nhanh phun ra một luồng máu đỏ tươi. Tôi sớm né ra, máu đó chỉ dội lên mặt kẻ đánh lén tôi phía sau. Nhân lúc này tôi dùng đầu ngón tay phải bấm rách da trên cánh tay cầm đao, vẽ phù văn “hồng thứ”.

Chùm sáng chói mắt tỏa ra tứ phía, bắn xuyên qua một vòng người cạnh tôi. Cần cổ của kẻ cầm đao ban đầu đã dúm dó gục xuống, con ngươi vô thần vẫn im lặng khóa trên người tôi. Một nhánh hồng thứ đâm thủng ngực gã, đang từ màu đỏ thành vàng nhạt, rồi phai thành xanh lá và tím.

Tôi ngửi thấy mùi máu tanh bị vị mặn của gió biển át đi, không nói được cảm thụ trong lòng là gì, nắm eo của cái kẻ bị đâm chết kia quăng mạnh ra. Có mấy kẻ vây đánh bị đụng phải mà ngã xuống đất. Từng kẻ bịt chỗ chảy máu gào lên đau đớn, thần thái trong một chốc cực kỳ giống người.

Tôi quỳ trên mặt đất, chấm máu còn chưa khô trên cánh tay trái của mình vẽ một mảng “trận bụi gai đen” dưới chân. Nhân cơ hội thở dốc chốc lát, rồi nhảy bật lên từ trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên tôi chân chính ứng dụng trận pháp được học ở năm năm. Duy trì nó tốn quá nhiều ma lực, nhưng trong tình huống này nó lại có ưu thế mà đa số trận pháp khác khó mà với tới được——nó có thể di chuyển theo người vẽ trận. Tôi cứ chạy một bước, bụi gai ma pháp màu đen liền điên cuồng sinh trưởng sát chân tôi, cản tập kích sau lưng tôi ngoài màn chắn gai nhọn. Cuối cùng tôi cũng không cần phải luống cuống tay chân chú ý tất cả phương hướng, bèn tập trung sắp xếp manh mối trong lúc luân phiên sử dụng thần chú và đao.

Rốt cuộc thì ở hướng “sinh” sẽ xuất hiện cái gì? Tôi cũng không tin đó là cánh cửa cuối cùng thông với thế giới bên ngoài. Thời gian kiểm tra từ một đến hai ngày sẽ không hao hết trên đám người đang chém giết kia ——cho dù là Đao giả cường tráng nhất cũng không thể chống đỡ lâu vậy dưới sự vây công dày đặc như này. Cái hướng kia hẳn phải có một khả năng xoay chuyển nào đó; có thể khiến người ta thoát khỏi đám người đông nghịt, bình địa nhất hành bất biến (1) này để tiến vào bước tiếp theo.

Tôi dùng chân đá bay ngực của một tên, mượn lực giẫm xuống nhảy lên trên. Trong nháy mắt ấy tôi có thể nhìn qua những đỉnh đầu màu đen này, thoáng thấy được một góc nơi đây: chỗ này trên thực tế chỉ có khu vực quảng trường là rộng, tất cả đầu người đều tụ tập ở nửa bên tôi, để lại nửa khác trơ trụi không người hỏi thăm. Nước biển trắng bợt bao quanh ba mặt, chốc chốc lại đập vào bờ, ở thiên để (2) ửng hồng hiện ra một loại cổ quái hoang đường. Mặt đất trống trải kéo dài vô tận về hướng tôi đi tới, trên đường chân trời phía xa hình như có một vật hình trụ nho nhỏ đứng sừng sững, trên đỉnh nhọn có ánh sáng màu vàng bất thường.

“Đúng rồi,” Trong đầu tôi đột nhiên thông suốt, “Đó là hướng trước khi mặt trời lặn”

Có rất nhiều sức mạnh vọt vào trong cơ thể tôi. Vì để tăng tốc, tôi lại càng bí quá hóa liều mà chém giết, trên cánh tay tức khắc có thêm mấy vết máu. Nhưng mà không biết có phải cảm giác của tôi sai hay không, khi hình dáng của kiến trúc kia dần có đầu mối trước mắt tôi, động tác của những kẻ kia cũng trở nên nhanh nhẹn hơn; như thể chúng nhận ra được ý đồ của tôi, công kích đánh về phía tôi càng lúc càng dồn dập trong không gian thu hẹp này, càng liều lĩnh ngăn tôi đến gần.

“Như vậy không được,” Tôi chém tới khớp xương của một kẻ, lòng bàn tay đã mướt mượt mồ hôi. Hình như trong lúc căng thẳng tôi đã chém quá nặng, một đao kia lõm sâu vào tận máu thịt của cơ thể này, khiến động tác của tôi trì trệ trong phút chốc. Trong ảo giác của tôi thậm chí còn vang lên tiếng lưỡi đao rút ra khỏi mối nối xương cọt kẹt. “Cách cái nơi hình tháp hải đăng kia ít nhất còn một trăm bước, ai biết bọn chúng cuối cùng sẽ mạnh đến mức nào?”

Tôi vuốt tóc ra sau, nhưng một vài sợi trong đó rất nhanh lại dính vào khóe mắt, khiến cho trước mắt tôi lờ mờ.

Tôi mua vui trong cái khổ mà nghĩ: “Nếu có thể đột nhiên phát hiện ra một cái truyền tống trận tới thẳng thì tốt rồi”

Suy nghĩ lóe lên trong lúc vô tình này làm tôi ngẩn ra. Nghĩ đến cảnh tượng đất đai phân biệt hai bên rõ ràng trước đó, một kế hoạch tạm thời hiện ra trong đầu tôi.

Tôi thu trận bụi gai đen về, keo kiệt tích góp từng giọt ma lực, dựa cả vào thanh đao trong tay chặn lại công kích của những kẻ liều mạng kia. Tôi né những vết thương trí mạng có thể né được, còn lại cũng không cản trở hành động của tôi. Theo huyết dịch trôi đi, ma lực trong cơ thể tôi dần dần khôi phục được khoảng một phần ba, tôi liền tìm đúng thời cơ thả một đợt hồng thứ nữa, nhân cơ hội vẽ trận tường tròn trên đất ——nó dễ dựng, nhưng khuyết điểm là bán kính càng lớn mặt tường càng dễ bể. Tôi nhìn rất nhiều kẻ bị ép lên ngoài bức tường trong suốt. Tôi tính toán ma lực còn lại của bản thân, đúng lúc ngừng tay, cẩn thận vẽ truyền tống trận đơn.

Trận pháp này đòi hỏi hoa văn cực kỳ chính xác, vẽ lệch một chỗ thôi là có thể mang đến sai lầm đáng sợ. Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi tôi di chuyển chỗ đứng, ổn định bắt tay móc nét bút cuối cùng xuống truyền tống trận, vừa vặn tường tròn xung quanh cũng vỡ vụn vào lúc này.

Ánh sáng dưới chân tôi trong nháy mắt sáng choang, rồi lại mờ dần.

“Trước khi trận pháp tương ứng thứ hai xuất hiện, truyền tống trận đơn vô dụng” Trong quyển sách nào đó tôi từng đọc viết thế.

“Gửi lời chào đến mi” Tôi chùi lưỡi đao lên quần, bổ về phía kẻ địch vồ tới trước mặt.

Tôi dùng toàn bộ tinh lực trong quá trình tự phòng ngự. Tôi không xông lên trên nữa, đổi hướng đi, vì lẽ đó cũng không làm những kẻ kia tức giận. Tôi lần theo ký ức mình thoáng thấy kia, gập ghềnh trắc trở mà đi tới trục hoành. Mãi đến khi xác nhận thêm, tôi đã đi tới một đầu khác của vùng đất này, dẫn theo những kẻ tập kích không tha.

Tôi dừng chân——chân của tôi gần như khao khát mọc trên đất——xài ma lực tích lũy ra, giở lại trò cũ: hồng thứ, trận tường tròn, truyền tống trận.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, quy tắc tiếp theo trong quyển sách đó là: “Sau khi trận pháp có hoa văn tương ứng thứ hai xuất hiện, truyền tống trận đơn trở thành truyền tống trận một chiều”

Tôi đứng lên trung tâm của truyền tống trận, niệm thần chú.

Tôi cảm thấy thân thể được một luồng ma lực lôi kéo, dường như trong một giây ngắn ngủi bị gió kéo đến nơi cực kỳ xa xôi. Tôi mở mắt ra, bốn phía trống không, mà tôi đã tới một đầu khác của vùng đất, nơi đầu tiên của truyền tống trận mà tôi đáp xuống. Phía trên kia thậm chí còn có nửa mảnh huyết thủ ấn đã khô——nông nhưng khắc cẩn thận ở ngoài trận văn, ghi lại chuyện từng xảy ra nửa giờ trước.

Đám truy binh phía xa dường như xuất hiện rối loạn, sau đó điệu bộ có phần căm phẫn chạy tới chỗ tôi.

Tôi nắm thật chặt chuôi đao, không nhịn được nở nụ cười, dốc hết sức vọt tới vật thể hình trụ giống tháp hải đăng kia.

Những kẻ kia bị tôi bỏ xa lại phía sau. Tháp hải đăng không ngừng phóng to trong tầm nhìn của tôi, song có lẽ nó quá to——tôi dần dần biết được, vùng đất này ước chừng có hình thang, mà độ rộng một mặt của công trình kiến trúc hướng về phía tôi hoàn toàn chiếm hết cả một cạnh ngắn của hình thang, khiến người ta không có cách nào đi vòng qua từ hai cạnh bên của nó. Tia sáng màu vàng trên đỉnh nhọn của nó cũng chẳng phải ánh đèn gì, mà là một vòng tròn lớn mỏng dựng thẳng ở trên, không rõ là đặt trên nóc kiến trúc hay là treo giữa không trung, trông giống một mặt trời giấy màu vàng. Nhưng trước mắt điều quan trọng nhất đối với tôi chính là cấu tạo của nó——kiến trúc này như một cột trụ cao đặc ruột tạc bằng đá, cũng chẳng thấy bất kỳ cánh cửa hay cửa sổ nào.

Tôi lấy tay xoa kỹ càng lên vách tường tháp xám bóng loáng, ánh mắt tìm kiếm qua từng chỗ trên tường, cuối cùng không từ bỏ ý định mà chấp nhận phát hiện mới nãy của mình:

Tôi không có cách nào đi vào, đây là đường cụt.

Cũng không phải là tôi không thử vòng qua hải lý trắng. Đầu tiên tôi xé một mảnh trên tay áo vốn đã rách te tua, ném vào nước biển, lúc nó hãy còn nổi trên mặt nước thì lập tức xèo xèo hóa thành tro.

Tôi tản bộ tại chỗ, tìm kiếm cơ hội khác. Phần đất dưới đáy kiến trúc hình như có dấu vết ma pháp không được tầm thường. Tôi thử truyền vào phía trong một giọt ma lực, tiếp đấy có một ít ma văn cùng chữ cái lẫn lộn sáng lên theo, nhưng hình dạng không đầy đủ. Tôi đoán đây là một ma pháp trận chèn dưới đáy tháp, vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn, chỉ lộ ra một góc của tảng băng chìm.

Dựa vào số lượng chữ cái sáng lên, đây hiển nhiên là một đại trận cao siêu và phức tạp hơn “trận pháp thu tên”.

Tôi chợt phát hiện, những chữ kia cũng không phải được khảm phía trên vô mục đích. Mỗi tổ hợp ba đến tám chữ cái có thể trùng hợp tạo thành một từ đơn có nghĩa.

“Ngươi…sẽ…tới …”

Tôi thử ghép chúng lại, khi tầm mắt dừng lại ở nửa bên ảm đạm của ma pháp trận, tôi không khỏi nhíu mày.

Nếu nói ma pháp trận đã được kích hoạt một nửa, vậy điều kiện gì mới thật sự kích hoạt nó?

Tiếng bước chân vang lên dày đặc phía sau tôi. Tôi hít sâu một hơi xoay qua, không có gì bất giờ khi thấy từng đôi mắt không có con ngươi. Bọn chúng cách hai mươi bước chân, đi tới trong vòng mười lăm bước. Thực tế tôi đã sớm nghĩ tới, chung quy rồi cũng sẽ đụng phải thời khắc này nên cũng không tính là không chuẩn bị gì. Tôi thu đao về, tay phải đột nhiên ấn về phía mặt đất, bắt đầu đọc thần chú thật dài.

Thần chú này phiêu đãng trong sóng biển chập trùng, nghe vào lại như một khúc nhạc bình yên nào đó.

Tôi nhớ tới mùa hè ba năm trước, tôi từng đứng trên hành lang của học viện, dùng cái phiên bản sơ cấp của thần chú này đốt ống tay áo ai đó, sau đấy Carayon đi tới, trùng hợp nhìn thấy. Dĩ nhiên, vào lúc ấy trong mũi tôi chỉ toàn là sương khói thoang thoảng——phối hợp với buổi chiều trong học viện, cũng chưa từng thử nghĩ sẽ có một ngày mình lại tự động đâm đầu vào cảnh ngộ gió thảm mưa sầu như vậy.

Có một đường đỏ đậm kéo thẳng từ cổ tay tôi tới bọn chúng, lúc nó sắp chạm vào đám người thì tách thành hai nhánh trái phải; màu đỏ cuồn cuộn về phía trước, liệt diễm bùng lên nổ tung trên tuyến lửa. Cách tôi mấy bước chân trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa.

Sóng nhiệt nóng bỏng khiến tôi không mở mắt nổi. Tôi nghe thấy những tiếng hét thảm thiết cách đó không xa, sau khi xác nhận tạm thời không có kẻ nào thoát khỏi bùa chú điều khiến lửa, hơi nghiêng đầu về phía tháp.

Tôi bỗng cảm giác có một vài chỗ khác đi, cố gắng nháy mắt trong ánh lửa sáng rực. Lần này không phải ảo giác của tôi——nửa ma pháp trận dưới tháp kia đã sáng choang, chữ cái còn lại cùng hoa văn lan ra từ phần không hoàn chỉnh, bao lấy toàn bộ đáy tháp.

——Công tắc khởi động ma pháp trận hóa ra là nhân số tử vong trên vùng đất này, giống như một kiểu hiến tế nào đó.

Một tiếng nổ ầm truyền đến, toàn bộ mặt đất đều chấn động nghiêng ngả, vào lúc này rất nhiều bụi bất ngờ úp đầy lên mặt tôi. Chờ đến khi tôi mở mắt ra, cái tòa tháp cao chót vót trước mắt tôi đã sụp thành một chồng gạch vụn một cách vô lý, mặt trời giấy cũng nát thành mấy mảnh, rải rác trên tàn tích khổng lồ do đá xám tạo thành.

Tôi ngước nhìn đống đổ nát kia, vịn góc nhọn của tảng đá bò lên, ngồi nghỉ một lúc trên đỉnh. Dư lực của ma pháp trận hình như vẫn còn, màu sắc sáng sủa của nó đang rút đi, giống như mảng nước biển phía xa kia tràn lên, dần dần dập tắt biển lửa.

Tôi nhìn chằm chằm những chữ cái còn lại trong trân pháp, mấp máy môi đọc thầm.

“Ngươi sẽ tới nơi mặt trời lặn” ——nó viết.

Chú thích:

(1) Nhất hành bất biến “一成不变”:  đã hình thành thì không thay đổi

(2) Thiên để “天底”: là điểm (không trực tiếp thấy được bằng mắt thường) của bầu trời nằm thẳng dưới chân người quan sát

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi