ĐAO PHONG DỮ THI HÀNH

Trước ngày 31 tháng 4, tôi rời vương đô từ rất sớm, trở lại con đường dài đằng đẵng ở vùng đất Vĩnh Dạ, tự tới nhìn số 101 đường 28 Thành thứ chín.

Tôi không lấy được thiệp mời trước cuối tháng, lẫn trong đám người ngựa qua lại không dứt, nhìn họ lần lượt cởi áo choàng xám, phủ thêm lễ trang rực rỡ. Trước khi tôi đeo nhẫn, những quý ông và quý bà đều lóe lên một cái, rồi lặng lẽ biến mất không thấy nữa. Mà sau khi tôi đeo nhẫn vào, tất cả chân tướng ẩn giấu sau ma pháp đều hiện ra vô cùng chân thật. Tôi đi theo cuối đội ngũ, bước vào điện nhỏ bề ngoài mộc mạc giản dị.

Chân sau tôi vừa mới bước vào chỗ đó, đã mất bóng người đi theo trước đó trong một màu đen kịt. Trong tình báo của Turling Kim cũng không đề cập đến số 101, do đó tôi cũng không lường trước được trong điện này lại tối om khác thường như vậy——Chỉ có một chuỗi điểm sáng dưới chân tôi uốn lượn về phía trước. Chúng hiện ra màu vàng ấm áp, kỳ lạ lại chẳng chiếu sáng không gian ở phía trên, chỉ có thể dẫn lối cho khách.

Ở nơi hoàn toàn là bóng tối, bước chân tôi như đang bị một luồng khói đen không có hình thù kéo đi. Tôi chẳng thể làm gì khác là không tự đi, cúi đầu mặc cho điểm sáng dẫn dắt, âm thầm nhớ đường. Chắc là không quá lâu, tôi lờ mờ cảm thấy ánh sáng trước người biến đổi, tiếp đó bay lên đỉnh đầu.

Ngay ở phía trước chừng mười bước, cảnh tiệc tùng và vũ hội tụ lại thành lực chấn động trọn vẹn, bày dọc trước người tôi cực kỳ xa hoa. Những làn váy hoa lệ xòe tung hất lên theo bước nhảy giữa bữa tiệc. Hai bên chỗ ngồi, chén vàng chạm trổ tinh tế giao thoa đụng chạm. Tôi nghĩ là còn có âm nhạc, có điều tôi lại chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ nơi này. Cảnh tượng đó có một sức hấp dẫn khó có thể diễn tả bằng lời, giống như niềm vui sướng tích tụ quá mức, hận không thể gieo hết niềm vui của khoảnh khắc đời người, khiến những con người cách đó vài bước như đang phiêu đãng giữa hoa mai, quân mất cảnh tượng khói lửa chiến tranh khắp nơi ở thế giới bên ngoài.

Ba mặt tối đen vô hình đẩy người về phía trước. Tôi bất giác đi mấy bước tới đó, lúc trán đụng phải một vùng lạnh lẽo mới tỉnh lại——Ngăn giữa tôi và bữa tiệc kia là một bức tường trong suốt to lớn, có lẽ là chất liệu không rõ. Nó ngăn cách tiếng cười và âm nhạc, cũng kỳ lạ ngăn cách ánh sáng. Bóng tối dừng ngay chân ở nửa bên này, ánh sáng dừng lại ở nửa bên kia, không chịu kéo tới cùng giao hòa, hiện ra một vẻ đẹp bí hiểm đi ngược lại lẽ thường.

Nỗi bất an vi diệu giúp tôi đưa ra phán đoán trước, mồ hôi lạnh theo đó tuôn ra, như muốn thúc giục biến ra một tiếng còi đánh vỡ bóng tối nặng nề nơi đây. Mũi chân của tôi tì lên một làn ranh sáng rực, tất cả cảm giác nguy hiểm tới muộn đều theo nơi đó lủi lên sống lưng tôi.

Lúc này tôi mới nghĩ đến, đây hẳn không phải lối vào chính xác của khách khứa. Những người kia từ đầu tới giờ đều chưa từng nhìn về phía này, cũng không hề nhìn về phía tôi——cứ như thể chỗ tôi đây không xuất hiện trong mắt họ, bọn họ không hề biết đến sự tồn tại của bức tường sau lưng.

“Bọn ta đã chờ ngươi rất lâu,” có một giọng nói đột nhiên truyền tới từ đằng xa, “Ma pháp sĩ Vicente Shaw”.

Tôi quay đầu thật nhanh về nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy điểm cuối của bóng tối kia có một nơi hiện ra ánh sáng màu trắng. Cùng lúc ấy, những điểm sáng vàng dịu trên mặt đất đồng loạt lụi tắt——trong một thoáng tôi không thấy rõ khuôn mặt phía sau ánh sáng.

Mặt đất dưới chân tôi lún vào, khiến tôi bất ngờ mất cảnh giác rơi xuống.

Tôi hoàn toàn không rõ tình trạng của mình lúc này ra sao, thiếp đi sau khi rơi xuống, hay là vẫn tỉnh táo. Thân thể tôi không cảm giác được sự chấn động đáng nhẽ phải có sau khi rơi xuống, nhưng chỉ có cánh tay có thể đong đưa linh hoạt, duy trì một tư thế không đứng không ngồi. Trước mắt tôi là không gian màu sắc lộn xộn, không ngừng vặn vẹo xoay tròn, như một bức tranh lập thể hợp lại từ những mảnh kính hỗn tạp. Những màu sắc kia đang tùy ý xuyên tới xuyên lui qua tay chân tôi như con thoi, cho tôi một cảm nhận khó có thể dùng lời để diễn tả. Tôi như thể bị cố định tại chỗ, lại như bồng bềnh khắp chốn. Dường như không phải không gian bao tôi lại mà là tôi đang bao lấy không gian.

Ma lực toàn thân tôi đều không nghe lệnh, giống như tình huống trong căn phòng cấm ma lực tôi từng trải nghiệm. Chỉ có một chút ma lực ngủ đông còn giữ lại ở trái tim tôi, rục rà rục rịch lan tới cánh tay. Cảnh tượng trước mắt tôi không hề đáng sợ chút nào, nhưng lại như đang đầu độc cảm xúc của tôi, gạt bỏ những suy nghĩ khác của tôi, chỉ để lại một ý nghĩ duy nhất:

Vùng ra khỏi trói buộc của không gian này, thoát khỏi chỗ này.

Tôi không còn rõ là tôi đang thúc đẩy ma lực của mình, hay là mọi thứ bên ngoài tôi đang thôi thúc nó. Nó hội tụ ở đầu ngón tay trái của tôi, tỏa ra cảm giác bỏng rát. Thoạt đầu tiến lên rất chậm, mỗi lần đẩy mạnh đều truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó lại như bị châm lửa, giống như sắp nổ tung.

Tôi vẫn không thể sử dụng bất kỳ ma pháp nào, nhưng mà tôi không kìm lòng nhớ đi nhớ lại một cảnh tượng khắc ghi trong đầu mình——Cảnh tượng Carayon sử dụng một đao đó, cảnh tượng chỉ thuộc về “Đao Phong”. Sức mạnh ẩn chứa đằng sau nó tuyệt đối khiến người ta hoa mắt mê mẩn, mặc dù rất nhiều ngày đã qua cũng không thể làm tiêu tan ảnh hưởng của nó đối với tôi. Mỗi một chi tiết nhỏ của động tác ấy đều phóng to trong đầu tôi, giống như còn kèm với tiếng gió thổi ở thành Youbing đêm ấy. Thuận theo mà tới, Caron trên tay tôi hiện ra hình thái cụ thể, nhắm thẳng vào phía trước. Cái “khớp” cuối cùng trong ngực tôi đánh trống reo hò, nhảy nhót không ngừng theo nhịp tim đập của tôi, dường như cũng khát khao phát tiết ở khoảnh khắc này.

——Ý chí tự chủ của tôi được đánh thức bởi sự tồn tại của cái “khớp” này.

Trước khi đi tôi không mạo hiểm thử đột phá “Đao Phong”, ngoại trừ cân nhắc địa điểm không thích hợp, còn bởi càng lo ngại về một dự cảm: khi tôi thúc đẩy ma lực đến cực hạn để lên cấp, “khớp” trong người tôi cũng sẽ nổ cùng một lúc, tạo thành một chấn động ma lực lớn đến trái tim tôi, trở thành hậu quả nặng nề nhất trong ba lần bùng phát. Lúc này tôi lại càng tuyệt đối không thể có suy nghĩ chỉ để phá vỡ ràng buộc này mà nghe theo ý muốn làm nổ cái “khớp” này, tiếp đó tiến vào thời kỳ suy yếu, phải trả bằng cái giá đau đớn thê thảm sau đó không thể chống lại Giáo chủ.

Lần này việc kiềm chế “khớp” khó khăn hơn trước đây. Tôi thậm chí không biết nếu nó lại xuất hiện lần nữa, liệu tôi có thể áp chế hiệu quả như nhau được không. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi cảm giác như mình đã nuốt một ngụm máu. Nhưng tay trái của tôi vẫn có thể cảm nhận ma lực trôi chảy——Tôi tích lũy sức mạnh, mượn luồng đấu chí và sát ý xâm nhập vào đầu mình trước đó, nghiền ngẫm một đao kia của Carayon lần nữa. Cơ quan này chỉ để lại một lỗ hổng vì đao pháp của tôi, có lẽ là một sự thăm dò nhắm vào thân phận của tôi, nhưng tôi không ngại vung hẳn ra khiến kẻ kia sợ hãi thử. Dù sao tôi vẫn muốn thoát ra khỏi nơi này, đối đầu chính diện với kẻ đó.

Ở nơi ánh sáng và bóng tối hỗn loạn này, tôi rất khó ước lượng thời gian rốt cuộc đã qua bao lâu. Tôi chỉ biết là mình mô phỏng thế đao kia trong đầu vô số lần. Mãi đến lần cuối cùng, tay cầm đao của tôi bất tri bất giác bị ý niệm này ảnh hưởng, áng sáng lạnh ở sống đao lóe qua đáy mắt tôi, tiếp đó quả quyết chém xuống phía trước.

Giới hạn giữa hư vô và hiện thực trở nên mơ hồ sau phát chém trúng này. Những mảnh vỡ màu sắc bồng bềnh dạt về hai bên, tất cả hướng về nơi tôi không thể nhìn thấy. Mũi đao của tôi tỏa ra ánh sáng đỏ vàng, tuôn trào vào bên trong hố đen to lớn. Ma lực của tôi bị hạn chế, thân thể bị trói buộc, nhưng ở trong hoàn cảnh quái lạ như vậy lại nhuộm lên một đao kia mấy phần thần hồn.

Cho dù cảnh tượng chung quanh tôi vỡ vụn, hay là một đao tôi vừa tung ra ban nãy, đều khiến tôi cảm thấy choáng váng rất lâu không thể hồi hồn. Thậm chí tôi cảm giác toàn thân mình nhảy tới trước theo mũi đao đó. Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần, thoát khỏi ảo giác, mới phát hiện mình dường như vẫn đứng tại chỗ. Lòng bàn chân không bị lún xuống mà đang ngồi trên một cái ghế dựa nâng lên cao, toàn thân bị trói bằng một vài sợi ma pháp phát sáng. Chỉ có nơi cánh tay hình như được người ta thiết kế tỉ mỉ, có thể nới lỏng thoát ra.

Trước mặt tôi, vụn đá và gạch ngói đang rơi xuống rào rào từ trần nhà, một vài tia sáng lọt ra qua khe hở. Bên trong vách tường phía xa có thêm một cái hố lõm sâu, ở trong bị thiêu đốt đến cháy đén, để lại mấy đốm lửa lập lòe. Một người mặc áo choàng xám ngã dưới đó, một góc áo choàng bị lửa đốt, lúc này chậm rãi chống đất ngồi dậy, cái bóng dưới mũ trùm đối diện tôi.

“Ngươi quả nhiên là một sản phẩm thành công khác”. Giọng nói của kẻ đó nghe vào suy yếu, nhưng mang theo một cảm giác mừng như điên khiến người ta không thể nào quên, như là cấp bách muốn lết hai chân bò tới đây, “Chẳng qua ta không ngờ đến một đao như vậy…”

Gã bỗng ngưng miệng, nhìn tôi phe phẩy những sợi ma pháp bó chặt kia, đứng dậy khỏi ghế. Những sợi ma pháp kia đều bật ra phía sau tôi——tôi cảm giác ma lực có thể di chuyển tới kinh mạch toàn thân một cách trôi chảy. Tôi ném bùa chú ràng buộc đã chuẩn bị về phía gã, tiếp đó còn thêm một loạt hậu chiêu, lại thấy gã có vẻ không đỡ nổi một đòn, ngực run rẩy một lúc, nhẹ nhàng ngã ra sau như lá khô trong gió.

Tôi đề phòng gã giở trò, lại thêm mấy thần chú, lúc này mới lại gần gã kiểm tra.

Nóc nhà chỗ này bị sập một mảng rất lớn, sắc trời rơi xuống đất như thác nước, không cần thêm phù văn tiểu đăng tô điểm thêm nữa. Tay tôi lơ lửng trên đỉnh đầu kẻ kia chần chờ chốc lát, sau đó vạch mũ trùm của gã ra. Mái tóc dài màu nâu của gã tuột ra theo động tác này của tôi, mềm mại xõa ở hai bên, lộ ra một gương mặt bởi vì mất tri giác mà có vẻ cực kỳ nhã nhặn.

Tôi quan sát gã hồi lâu, mới từ từ rút tay đặt trên mũ trùm của gã.

Trong một chốc tôi có hơi không dám tin, mình thật sự nhìn thấy Eigenthal Garuno của mấy chục năm trước.

Đã qua hơn sáu mươi năm kể từ khi Trí giả đông chinh, mà người trước mặt tôi đây lại chẳng hề già đi tí nào.

Tôi dùng ma pháp khác trói Eigenthal lên chiếc ghế kia, vung đao phá hầu hết cơ quan ở đây. Bức tường trong suốt đặc biệt phía sau ghế không bị ảnh hưởng bởi một đao trước đó của tôi, tôi cũng tạm thời không có cách nào dùng vũ lực tổn hại nó——Có lẽ cơ quan điều khiển nó được giấu ở chỗ khác, yến tiệc bên kia vẫn chưa kết thúc, đám người thỏa thích hưởng lạc vẫn còn đang say sưa trong ca vũ. Sẽ chẳng có ai nhìn sang bên này. Những hộ vệ tôi dự đoán cũng chưa từng xuất hiện.

Tôi vẽ một phù văn bùa chú mưa tuyết, đánh thức Giáo chủ ngồi trên ghế. Nước lạnh xộc vào mũi miệng làm gã ho dữ dội.

“Ngươi còn nhớ Redmonton Shawn không?” Tôi hỏi.

“Đó là ai?” Gã mở hai mắt ra, có vẻ mờ mịt về tình cảnh của bản thân. Đôi mắt kia phủ đầy tơ máu, giống như hậu quả của nhiều đêm không thể yên giấc.

“Một người bị ngươi hạ lệnh xử tử”. Tôi nói, “Nhớ lại năm 842 đi”.

“Ta đã ra lệnh xử tử quá nhiều người”. Giáo chủ có vẻ không hứng thú, chỉ đáp ngắn gọn. Tôi không kìm được nắm chặt ma pháp trói buộc gã, cơn đau ấy như đánh thức gã, khiến cho giọng gã run rẩy.

“Vicente Shaw. Ngươi đã biết chuỗi mật mã rồi à? Ngay từ rất sớm ta đã bắt đầu nghi ngờ, Alvin Carayon luôn hao tâm tổn trí che đậy một sự thật. Ta còn tưởng chẳng qua là do hắn yêu ngươi, lại không ngờ đằng sau còn dây dưa đến cái này”. Giáo chủ nói, “Alvin Carayon quỷ quyệt từ nhỏ, mười một tuổi vì để đổi lấy tự do mà tỏ ra mù mờ không biết, thề thốt phủ nhận hắn có được ‘chuỗi mật mã’ thật sự. Kết quả sau khi lớn lên cho dù phải đối mặt với nguy cơ bị vạch trần lời nói dối cũng phải giúp ngươi đạt được ước nguyện”.

“Ta không biết chân tướng của ‘chuỗi mật mã’”. Tôi lau chùi lưỡi đao Caron, nhìn hình ảnh phản chiếu ở mặt trên.

“Vậy thì thú vị ghê”. Giáo chủ cười khẩy như chế nhạo, “Đã bao giờ ngươi nghĩ đến giáo sư của ngươi che giấu gì trước mặt mình chưa? Năm 840 lần đầu tiên thí nghiệm ‘gây trồng’ thành công, phòng thí nghiệm tầng cao nhất lấy vật thí nghiệm làm trung tâm xảy ra vụ nổ cỡ lớn, ma lực khuếch tán và hồn đao của hắn thiêu đốt tất cả mọi thứ trừ hắn, gây ra một sự sụp đổ mang tính chất hủy diệt. Tất cả nghiên cứu viên biết rõ nội tình của ‘gây trồng’ đều chết trong tai nạn đó, chỉ có hắn sống sót——hắn ngồi trên đỉnh cột, lại như đang ngồi ngay ngắn trên một hòn đảo biệt lập. Ta không biết ngày hôm đó ai đã dùng thử chuỗi mật mã, gần đây mới có chút manh mối”.

“Có tài liệu gì thì cũng bị phá hủy vào lúc đó rồi”. Tôi hạ thân đao xuống, cố gắng chụp khít ngón tay trên chuôi đao, “Tuy khi ấy Carayon thông minh, ta không tin anh ấy có thể làm được đến trình độ ghi nhớ tất cả ‘chuỗi mật mã’”.

“’Ghi nhớ tất cả’,” Giáo chủ như đang cười nhạo, “Trước khi ngươi tới trộm cái mồi nhử ta thả ra, những kẻ sai khiến ngươi kia chả nhẽ không nói cho ngươi, sự tồn tại của ‘chuỗi mật mã’ có khả năng không chỉ giới hạn ở văn tự?”

Tôi há miệng, vô thức muốn phủ định gã, nhưng không khỏi bị hồi ức nhảy ra chặn lại.

“…Nó có thể là bất cứ thứ gì. Một tờ giấy, một câu nói, một âm thanh, một tấm ma văn…” Tôi nghĩ.

Đáy mắt Garuno lộ ra một sự điên cuồng nhất định phải có bằng được. Gã hất cằm, ném ra liên tiếp nghi vấn, giống như đang giơ kèn lệnh của kẻ chiến thắng:

“Ngươi nghĩ thử xem——Vicente Shaw. Có phải ngươi đã biết Carayon giấu nó ở đâu rồi không? Ngoại trừ thanh ‘Molten’ màu vàng hắn hay dùng, hắn có còn mang theo một kiệt tác không muốn người khác biết, từng dùng nó để cải tạo ngươi không? Nó có vẻ ngoài thế nào, tên là gì?”

Cổ gã bị cố định nhưng ánh mắt lại bức bách người khác, áp sát về phía tôi như có thực thể. Lòng tôi chấn động, không khỏi nghĩ đến cái đêm trăng hoa Caron bốc cháy rất lâu về trước——Đêm đó lửa như chồng chất trong lồng ngực tôi, sưởi ấm nó chẳng thể bình tĩnh nổi.

“Không…” Tôi lắc đầu.

Garuno lại không hiểu được ý của tôi, chỉ tưởng nó đại diện cho tôi bị dao động.

“Ta có thể không giết ngươi, Vicente,” gã hạ thấp giọng, tư thái không giống như bị tôi giam cầm, mà là ngạo nghễ ngồi trên ghế ra lệnh, “Một khi thị vệ của ta phát hiện biến cố ở đây, chẳng mấy chốc họ sẽ tới——Đến lúc đó ngươi chắc chắn không thể sống sót ra khỏi vòng vây. Chỉ cần ngươi nói ra nơi giấu ‘chuỗi mật mã’, ta sẽ khoan dung giữ lại mạng cho ngươi. Nghĩ cho kỹ đi, tình yêu ngươi trân trọng còn lâu mới đáng quý như ngươi nhận định——dù biết ngươi luôn đau khổ tìm kiếm, chẳng phải Alvin Carayon vẫn không chịu cho ngươi biết chân tướng của vật báu ấy sao?”

Nghe được chữ đầu tiên của gã, tôi như đi vào cõi thần tiên, đến câu cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

“Không…” Tôi nói, “Ta nghĩ phán đoán của ngươi sai hoàn toàn”.

Đúng là Carayon chưa bao giờ nói về vật báu đó, dù biết bao người nôn nóng, hao hết tâm trí vì nó——nhưng hắn đã tự tay đưa nó cho tôi từ lâu, ngay buổi tối nhiều năm về trước. Nó được đặt trong một chiếc hộp gỗ bình thường, lẳng lặng nằm dưới ánh trăng sau cửa phòng tôi.

Lần đầu tiên hắn nói về đoản đao đó, từng dùng một hình dung khá là quái lạ như vầy: “Ngày nó xuất hiện trên tay tôi, thật ra có một cái tên rất dài, đại ý là ‘Hoa hồng tan chảy trong lửa’…”

Có lẽ là do bị cải tạo, tôi có thể thu “Molten” vào cơ thể giống Carayon. Carayon tự nhiên cũng có thể làm được, thay vào đó giấu trường đao màu bạc của mình không lộ ra——Có phải đoản đao này đã được lục soát cùng lúc với hắn tại nơi xảy ra tai nạn, sau đó báo rằng đó là binh khí hắn mang theo từ khi sinh ra? Thủ thuật che mắt này giấu giếm đám người Giáo chủ nhiều năm, mãi đến tận khi tôi đứng trước mặt gã, Garuno bảo mình đã tới gần chân tướng, hiệu lực và tác dụng vẫn chưa hề bị mai một.

“Sợ là ngươi phải thất vọng rồi, Giáo chủ của ta,” tôi đưa mắt tìm đến bức tường trong suốt phía sau lưng gã, “Thứ nhất, ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm ‘chuỗi mật mã’, ta cũng chưa bao giờ dao động đối với tấm lòng của Carayon, cho dù bây giờ anh ấy đứng ở bên ngươi. Thứ hai, ngươi sẽ chẳng bao giờ chờ được thị vệ của mình tới cứu viện đâu. Ta nghĩ quốc vương của ta đã liên hợp với người bên đây thực hiện ít thủ đoạn, muốn gây rối loạn lúc ngươi chán nản nhất. Vừa nãy ta đã phá vỡ trận pháp phòng ngự nơi này, hiện giờ những vị khách sau lưng ngươi đã bị tai vạ——Ta có thể thuật lại cho ngươi cảnh tượng ta nhìn thấy một cách trung thực: có một nhóm không thuộc sự quản hạt của ngươi xông vào cửa, giao chiến với thị vệ của ngươi, yến hội kết thúc, rượu và máu thân tín của ngươi hòa vào nhau. Dựa vào sự sắp đặt của ngươi, bọn họ không biết có con mắt đang quan sát tất cả những thứ này, trận pháp của ta cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ lọt lưới nào chạy qua đây”.

Garuno chỉ giãy giụa một thoáng, có điều ma pháp ràng buộc ghìm chặt gã vào lưng ghế.

“Lũ đáng chết các ngươi,” gã nói, “Người Gerundnan…”

Tôi nhắm lưỡi đao vào cổ gã, nhẹ nhàng tì lên họng.

“Ta còn có một câu hỏi, Giáo chủ,” tôi nói, “Trước khi ta rơi vào sắp đặt của ngươi, ngươi từng bảo đã chờ ta rất lâu. Ta muốn biết, là kẻ nào nói cho ngươi ta sẽ tới đây vào lúc đó? Là dựa vào tình báo ngươi trộm được, suy đoán trong đầu, hay là——thuộc về năng lực tiên tri của Trí giả?”

Hai vai của Garuno hơi chấn động.

“…Người ấy nói thiên phú của ta có lẽ không thể kế thừa năng lực tiên tri của người, từ trước tới nay ta chỉ từng dự báo chính xác một lần, chính là về sự xuất hiện hôm nay của ngươi——ta biết ngươi tới là để giết ta”. Giáo chủ nói nhỏ, lại mang theo vẻ không cam lòng ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, “Ta chỉ có một nghi vấn: vì sao ngươi có thể mở ngăn tủ của ta trong ngôi nhà ở Thành thứ chín, tự do bước vào cung điện này, có thể dễ dàng mở cơ quan ở đây?”

Tôi còn chưa nghĩ được phải mở miệng ra sao, tầm mắt của gã đã đi theo ánh mắt tôi rơi xuống tay trái cầm đao——hoặc là nói, chiếc nhẫn tôi đeo trên tay trái.

Tôi nghĩ những chiếc nhẫn bạc có quyền hạn khác nhau, hàng trăm hàng nghìn, dưới cái nhìn của tôi đều giống nhau. Gã nhìn nó chằm chằm một lúc, chợt chảy xuống hai hàng lệ.

“Freud…” Gã nói.

Dù là lúc nghe tôi tuyên bố bại cục, sắc mặt của gã cũng chưa từng u ám như này. Gã giống như nháy mắt hồn bay phách lạc, ngay cả tầm mắt cũng không thể tập trung ở một chỗ như bình thường.

“Là người tự tay đưa nhẫn cho ngươi ư?” Gã vội vàng hỏi tôi, song dường như lại sự hãi nghe được đáp án.

“Đưa cho ta bằng một phương thức nào đó,” tôi nói, “Không phải bản thân ông ấy——Freud đã qua đời trước khi ta sinh ra rồi”.

Đáy mắt Garuno vốn đã nguội lạnh từ lâu, lúc này càng tóe lên lửa giận mãnh liệt, như thể chúng không phải mới bùng lên từ sự ảm đạm đó. Gã bặm môi, không có bất cứ lời nào thoát ra từ trong, chỉ thốt ra một tiếng châm biếm vô căn cứ nhất.

“Không thể nào,” gã nói, “Freud còn sống”.

“Là chết tự nhiên,” tôi nói, “Ba năm sau khi ông tới Gerundnan”.

“Đây là trò lừa bịp của Gerundnan,” gã cao giọng, cổ họng khàn đặc, nhất thời như phát điên phủ định, “Trò lừa bịp. Ta biết người chắc chắn sẽ không chết. Sinh mệnh của Trí giả dài lâu như vậy, cho dù một ngày nào đó ta có chết đi, chết dưới đao của những kẻ hận ta, người cũng sẽ chẳng dễ dàng qua đời. Người là Trí giả cơ mà! Trí giả duy nhất của Phổ Quốc——có thể sống hơn trăm năm, hơn một nghìn năm, nắm giữ năm tháng được trời cao ban ân, muốn bao nhiêu thì trôi qua bấy nhiêu”. Đôi mắt đỏ quạch của gã bỗng nhìn về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi nói, “——hoặc là nói, là các ngươi trù tính giết người, có đúng không? Ngươi biết, chỉ là không dám trả lời ta. Người Gerundnan bỉ ổi, lợi dụng người, còn vọng tưởng lấy mạng người…”

Tôi chỉ sửng sốt nhìn gã càng lúc càng điên cuồng. Thời gian khiến gã không giống thứ gì. Không giống Freud gã dốc hết sức noi theo, cũng chẳng giống Eigenthal của quá khứ. Mãi đến tận bây giờ, ngay cả cái bóng của Giáo chủ Garuno lý trí, khống chế toàn cục cũng hoàn toàn không còn, còn lại vẻn vẹn chỉ là một phàm nhân bị trói buộc, điên cuồng đi tới điểm cuối của mình.

“Ông ấy bị giết hay là chết tự nhiên, dựa vào mạng lưới tình báo mà ngươi nắm giữ, trong lòng ngươi có lẽ đã sớm có kết luận,” tôi nói, “Tự dối lừa bản thân thì có tác dụng gì? Ngay cả người ngoài cuộc như ta cũng có thể đoán ra đại khái”.

Gã thở hổn hển, nhìn về phía tôi như sắp chết.

“Rất lâu trước đây bên bờ hồ, Freud truyền lại thân phận cho học đồ của ông. ‘Đừng gọi ta là Trí giả nữa’, ta nhớ khi đó ông ấy đã nói vậy”. Tôi kể lại như thật tất cả những gì mình nhìn thấy trong ảo cảnh. “Freud đã sống rất lâu, mất đi thân phận ‘Trí giả’, chắc chắn không thể ngăn được việc già yếu. Lẽ nào ngươi chưa bao giờ nghi ngờ vẻ ngoài của mình không hề thay đổi? Đúng là Gerundnan đã mang ông ấy đi, nhưng tuổi thọ của mình là do ông trao cho ngươi…”

Gã như nuốt phải đồ vật có thực chất, giống như có cơn đau quay cuồng ở đó. Đến lúc này, đôi mắt đỏ rực kia lại không chảy nước mắt.

“Freud…” Giọng của gã hạ thấp, ngơ ngẩn lặp lại. Cái tên đó được gã ghi nhớ nhiều lần liên tục, như thể ký gửi một niềm nhung nhớ không chỗ để nói, “Freud…”

“Ý định ban đầu của Freud không phải muốn ngươi phát động chiến tranh,” tôi nói với gã, “Lại càng không chờ mong sự trả thù bao gồm lạm sát. Ngươi dựa vào chính mình để đi tới ngày hôm nay, đúng là đáng kính nể——Có điều Phổ Quốc hiện tại, giống với kỳ vọng của ông ấy chỗ nào? Mà ngươi lại giống ông ấy điểm gì?”

Vẻ mặt Garuno u ám đến cực điểm, lại như căm hận đến cực điểm. Đao của tôi vẫn nằm ngang cổ gã, chẳng để tâm mà cười đau khổ, mặc cho phong nhận của nó cứa ra vài vết máu trên cổ gã.

“Kẻ này nói đúng. Em có lỗi với thầy, Freud…” Gã lẩm bẩm, nhìn một góc bầu trời sau đá vụn tầng cao nhất, thì thầm nhỏ nhẹ, “Em có lỗi với thầy——em không thể giết hết tất cả đám Gerundnan đó…”

Trong khoảnh khắc này, không biết gã lấy đâu ra sức lực, kéo mạnh ma pháp trói buộc cách mấy tấc, cơ thể ưỡn một cái về phía trước. Lưỡi đao của tôi còn chưa kịp tránh ra sau, máu đã phun đầy ra từ cổ gã.

Đầu của Eigenthal Garuno rũ xuống một bên, hai mắt vẫn mở to cuồng loạn, mãi đến tận cuối cùng cũng không chịu nhắm lại.

Kẻ này cố hết sức đi song song trong lối rẽ của khát vọng và hiện thực quá lâu, tâm niệm tích tụ quá nhiều, quá nặng nề, lại lệch quá xa, vặn vẹo đến cố chấp không trở về đường cũ. Dù là cái chết cũng chẳng trở thành sự giải thoát, chỉ khiến gã có thể mơ mộng, mang gã tới một góc trên bầu trời.

Tôi thu hồi đao, bóp nát một tảng đá màu đỏ Turling cho mình——Nghe đâu là sản phẩm mới bộ nghiên cứu khoa học làm ra, sau khi huỷ sẽ ghi chép đầy đủ hình ảnh chung quanh. Tôi nhìn hai vũng máu gần đó: một vũng phía sau bức tường trong suốt, một vũng dưới chân tôi. Một vũng thấm mũ rộng vành và hoa phục không tươi đẹp, một vũng ngập áo choàng xám chẳng hề trải chuốt, đầy tử khí âm u, khác đường cùng đích. Tôi đột nhiên cảm thấy mỉa mai, cuối cùng liếc một cái, không chút do dự rút ma pháp trận đi, hướng tới lối ra.

Nơi ấy từ lâu đã có một đám người đứng chờ, trên người ai cũng mang theo vũ khí. Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt họ tuy có ngờ vực nhưng không lộ ra địch ý. Người dẫn đầu cẩn thận bước ra một bước, nói khẽ với tôi:

“Ngài Shaw?”

“Là tôi”. Tôi đáp.

“Chúng tôi được đức vua phái tới hộ tống ngài ra khỏi thành”. Anh ta nói, lập tức lại thêm một câu, “Hôm nay Giáo chủ Garuno bị quân phản loạn nội bộ Phổ Quốc ám sát, lúc chúng ta tới cứu viện đã không thể cứu vãn”.

“Tôi biết rồi,” tôi nói, “Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, giờ có thể tiễn tôi một đoạn được rồi”.

Alice: Garuno, một con người vừa đáng thương vừa đáng trách, hy vọng anh có thể sớm gặp lại người mình tâm niệm một đời

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi