ĐẠO QUÂN

Chương 216: Trọng lễ ( Quà biếu nặng, to, bự, nhiều)
Edit : Luna Huang

Lạch cạch!
Có âm thanh va đập vào tường viện bên ngoài, Đào Yến Nhi đang ngồi bên thư án luyện viết chữ, nghe thấy bèn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Thánh Trung đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy hắn không có phản ứng gì, Đào Yến Nhi đặt bút xuống, đứng dậy rời thư án, đi ra ngoài phòng, bước tới nhặt viên giấy lên.

Đây cũng không phải là lần thứ nhất nàng nhặt viên giấy tương tự như vậy. 

Nàng cũng không mở viên giấy ra, quay trở về lại trong phòng, đi đến bên cạnh Lục Thánh Trung, đưa viên giấy ra, giọng trong trẻo ôn nhu nói: “Ca.”

Lục Thánh Trung mở mắt, đưa tay lấy viên giấy, mở ra, đặt tảng đá bọc trong giấy sang một bên.

Biết mỗi lần như vậy đều không phải là thời điểm nàng có thể nhìn ngó, Đào Yến Nhi quay người chậm rãi rời đi, ra ngoài sân tạm tránh.

Đi tới đi lui ở trong sân, nàng không biết Lục Thánh Trung đang làm cái gì, cũng không biết Lục Thánh Trung muốn làm cái gì, nhưng với một nữ tử có thể tinh thông cầm kỳ thư họa, thông minh như nàng mà nói, từ trên hành vi quỷ quái của Lục Thánh Trung, nàng đã ý thức được, cuộc sống bình tĩnh này chứa đầy sóng ngầm mãnh liệt.

Đi qua đi lại một hồi, hai tay đặt hờ lên phần bụng, khuôn mặt đẹp như vẽ ngẩng lên, nhìn về phía bầu trời quang đãng, trên bầu trời xanh trong có chim chóc bay lượn, thật là tự do vui vẻ, thật khiến cho người ta ao ước.

Trong phòng, Lục Thánh Trung quanh quẩn một chỗ, nhìn ngó mật tín trên tay, đi tới thư án ở bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt vừa liếc xuống, rơi vào mấy hàng chữ xinh đẹp trong trang giấy trên thư án, cảm nhận sơ lược nội dung tác phẩm, là một bài thơ mang theo ý cảnh muốn đi xa.

Chữ viết nhìn rất đẹp, khiến Lục Thánh Trung có chút cảm khái, tiểu thư khuê các bình thường sợ là cũng không có cái bản lĩnh này, những nhà thanh lâu kia vì kiếm tiền, đối với mấy nàng đào thượng đẳng này có thể nói là bỏ rất nhiều công sức.

Trang giấy có chữ viết xinh đẹp bị hắn đẩy qua một bên, rồi nâng bút dịch nội dung trong mật tín ghi ra giấy.

Đánh giá, lưu chỉ thị trong mật tín vào trong trí nhớ xong, đốt lửa, đem cả mật tín lẫn nội dung đã dịch ra thiêu hủy, xong đổ vào trong chậu nước rửa bút, rồi gọi lớn, “Yến Nhi.”

Ngoài phòng, Đào Yến Nhi đi vào, đứng bên cạnh thư án nhìn hắn.


Lục Thánh Trung hơi trầm mặc chút rồi hỏi: “Hôm nay Võ Thiên Nam sẽ đến sao?”

Đào Yến Nhi: “Hẳn là sẽ đến, đã hẹn hôm nay luận bàn kỳ nghệ.”

Nơi này vừa nói hết câu, bên ngoài nội viện đã truyền đến tiếng đập cửa, cũng có giọng của Võ Thiên Nam gọi vào, “Đào huynh!”

Hai ‘huynh muội’ nhìn nhau, thật đúng là vừa nhắc ‘ẻm’ là ‘ẻm’ liền tới.

Lục Thánh Trung liếc mớ tro tàn trong chậu rửa bút, khẽ hất cằm một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đi ra tới cửa bèn hô to đáp lại, “Tới liền.”

Đào Yến Nhi nhanh chóng dọn dẹp, đem chậu rửa bút đi rửa sạch.

Cửa viện mở ra, Võ Thiên Nam mặt mày tươi rói, tay xách theo hộp cơm, hớn hở chào: “Đào huynh.”

Lên tiếng chào Lục Thánh Trung xong, liền bước vào cửa, hiển nhiên hai bên nay đã rất thân quen.

Lục Thánh Trung đóng cửa, quay đầu lại hỏi: “Trên tay ngươi xách cái gì đó?”

Võ Thiên Nam nhấc nhấc hộp cơm: “Rượu ngon món ngon của Bát Bảo trai*, sắp tới giờ cơm rồi, miễn cho Yến Nhi muội tử phải nấu nướng.” (*quán)

Lục Thánh Trung: “Không cần khách khí như vậy.”

Võ Thiên Nam: “Là Đào huynh quá khách khí ấy, đều là đồng hương với nhau mà.

Lục Thánh Trung cười ha ha, lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Hai người vào phòng, gặp Đào Yến Nhi đang ngồi ngay ngắn viết chữ, khí chất ôn nhu đầy học thức kia, Võ Thiên Nam nhìn như si như dại, đợi đến khi Đào Yến Nhi ngẩng đầu lên nhìn lại, mới cười ha ha hỏi: “Muội tử đang luyện viết sao?”

Đào Yến Nhi để bút xuống, đứng dậy hành lễ, “Võ huynh.”


Võ Thiên Nam đặt hộp cơm xuống, đến gần nhìn thử chữ viết trên bàn một chút, vỗ tay khen: “Yến Nhi muội tử viết tốt ghê!”

Đào Yến Nhi ngượng ngùng nhỏ nhẹ nói: “Võ huynh quá khen, học đòi văn vẻ thôi, không bì được sở học nhà Võ huynh.”

“Không phải nịnh nọt đâu, đích thật là rất có tài hoa, muội nhìn chữ này đi!” Võ Thiên Nam chỉ vào chữ viết trên trang giấy, lắc đầu liên tục, “Ta cảm thấy ta không bằng được!”

Lục Thánh Trung thở dài: “Các ngươi đừng tâng bốc tới tâng bốc lui nữa. Yến Nhi, Thiên Nam mang tới chút đồ ăn, dọn lên đi.”

Đào Yến Nhi hơi hạ thấp người xin phép với Võ Thiên Nam, rồi quay người đi chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, chén dĩa thịt rượu đã được dọn ra trên bàn.

Vào bàn, ba người hơi nâng chén lên kính nhau xong, chợt Lục Thánh Trung mở miệng hỏi: “Võ huynh, sao thấy ngươi thường xuyên ở phủ thành Bắc Châu này vậy, chẳng lẽ không cần về huyện Bình Xuyên sao?”

Võ Thiên Nam hơi ngây ra chút, từ từ để ly rượu xuống, lắc đầu buông tiếng thở dài, “Ở trước mặt Đào huynh cùng Yến Nhi muội muội cũng không có nói phét, tình huống Bắc Châu các ngươi cũng biết đại khái đi, tình huống có chút đặc thù, từ sau khi Yến quốc phân liệt, Yến quốc bên kia không quản được, Hàn Quốc bên đây cũng không dám bức bách quá mức, cho nên, người thật sự có thể làm chủ mảnh đất này đang ở ngay trong phủ thành Bắc Châu. Ta trường kỳ hoạt động ở trong phủ thành này, cũng là muốn nhờ quan hệ tìm cái việc làm thích hợp.”

Lục Thánh Trung ‘a’ một tiếng, “Phụ thân ngươi chính là huyện thừa, chẳng lẽ trong huyện Bình Xuyên không còn việc gì tốt để an bài cho ngươi làm sao?”

Võ Thiên Nam: “Huyện Bình Xuyên chính là đất nghèo, cho dù việc có tốt đi nữa thì cũng tốt được nhiêu đâu? Chí ta không ở tại Bình Xuyên, mà tại trong thành Bắc Châu này tiến dần từng bước.”

Một bộ ta đây chí cao chí xa, lại cẩn thận liếc nhìn phản ứng của Đào Yến Nhi.

Lục Thánh Trung khẽ gật đầu: “Thì ra là thế! đương gia làm chủ Bắc Châu, người người đều biết là Thiệu gia, phụ thân ngươi tốt xấu cũng là huyện thừa, sao không nhờ phụ thân ngươi đi cầu kiến Thiệu Đăng Vân.”

Võ Thiên Nam lập tức cười khổ: “Huyện thừa ở huyện Bình Xuyên là quan lớn đó, nhưng tại phủ thành Bắc Châu này, cũng không tính là cái gì, châu mục Bắc Châu không phải phụ thân ta muốn gặp là có thể gặp được.”

Nói đến đây, tựa hồ sợ hai huynh muội coi thường mình, lại ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Bất quá ta đã tìm được phương pháp, đã xây dựng được quan hệ với công tử châu mục, đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ có kết quả.”


Lục Thánh Trung đang tính hướng câu chuyện tới vấn đề này, ai ngờ Võ Thiên Nam tự nói ra luôn, ngược lại làm hắn bớt chút công phu quanh co lòng vòng, bèn nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói Thiệu Đăng Vân có ba vị công tử, không biết Võ huynh xây dựng được quan hệ với vị công tử nào?”

Võ Thiên Nam: “Nhị công tử với Tam công tử.”

Lục Thánh Trung à á, “Sao ta nghe nói Đại công tử Thiệu Bình Ba mới chính là người nắm thực quyền Bắc Châu mà?”

Võ Thiên Nam hơi xấu hổ, hắn cũng muốn leo lên Thiệu Bình Ba, thế nhưng leo không nổi, người ta căn bản không coi hắn ra gì, giải thích: “Đại công tử bận rộn quá, tạm thời còn chưa có duyên làm quen, đợi có cơ hội thích hợp, tự nhiên là muốn nhờ thử.”

“Không ổn!” Lục Thánh Trung khẽ lắc đầu một tiếng.

Võ Thiên Nam kinh ngạc: ” Lời này của Đào huynh là có ý gì?”

Lục Thánh Trung nói: “Thiệu Bình Ba có thể sắp phải gặp đại nạn, ta khuyên Võ huynh vẫn là đừng tự rước họa vào người, tốt nhất là cách xa hắn ra một chút.”

Võ Thiên Nam càng tỏ ra kinh ngạc: “Đào huynh cớ sao nói như thế?”

Lục Thánh Trung tựa hồ có chút do dự, bộ dạng không biết có nên nói hay không, cuối cùng nói: “Theo lý thuyết, có mấy lời ta không nên nói, bất quá cùng Võ huynh quen biết, lại là đồng hương, ta không ngại nói cho Võ huynh biết một hai, chỉ là chuyện này xuất ra từ miệng ta, vào tới tai ngươi, liền đi thẳng qua, ngươi không được nói là ta nói, ta không muốn tạo ra phiền toái gì, nếu không huynh muội ta chỉ có nước rời đi xa, sẽ không gặp Võ huynh nữa.”

“Chẳng lẽ Đào huynh cho rằng ta là người lắm miệng?” Võ Thiên Nam nhìn Đào Yến Nhi, vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Đào huynh cứ nói đừng ngại, tuyệt sẽ không liên luỵ tới Đào huynh.”

Đào Yến Nhi khẽ liếc nhìn Lục Thánh Trung, không biết hắn muốn làm gì.

Lục Thánh Trung hơi do dự chút, sau đó chậm rãi nói: “Sự tình Bắc Châu mặc dù ta không rõ lắm, bất quá sự tình tu hành giới ta lại có biết một hai, trước đó có lưu truyền bài đồng dao Bắc Châu Vương, không biết Võ huynh đã từng nghe qua chưa?”

Võ Thiên Nam gật gù nói: “Tự nhiên là có nghe qua, chuyện này rõ ràng là nhằm vào Đại công tử đi, chỉ là mọi người chỉ dám ngấm ngầm nghị luận, không dám công khai thảo luận, hẳn là có liên quan đến chuyện này sao?”

Lục Thánh Trung gật đầu, lại hỏi: “Võ huynh có từng nghe nói qua chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi?”

Võ Thiên Nam cười hắc hắc, chợt tựa hồ cảm thấy cười như thế ở ngay trước mặt Đào Yến Nhi thì tỏ ra quá thô bỉ, bèn thu lại vẻ tươi cười, gật đầu nói: “Nghe nói qua, nghe nói Đại công tử ưa thích vị chưởng môn này, đã nhiều lần tỏ tình.”

Lục Thánh Trung: “Vấn đề nằm ở chỗ này, Đường Nghi này là phụ nữ có chồng, chồng nàng tên là Ngưu Hữu Đạo, cũng là người trong tu hành, chính là pháp sư tùy tùng bên người Dung Bình quận vương Yến quốc, cũng là người tài ba, mối hận đoạt vợ há là chuyện nhỏ? Liền bởi vì việc này, Ngưu Hữu Đạo cùng với Thiệu Bình Ba ‘chơi’ lên, lời đồn kia chính là từ Ngưu Hữu Đạo xuất ra, Thiệu Bình Ba sau đó phản kích, vận dụng nhân thủ đi Đại Tuyết sơn Băng Tuyết các ám sát Ngưu Hữu Đạo. . . . . .”

Một phen kể lại mấy cái sự kiện ở Băng Tuyết các, với chân tướng được điều chỉnh lại gần giống sao cho nghe êm tai, Võ Thiên Nam nghe mà trợn mắt há hốc mồm, lại vui vẻ thoải mái, bình thường làm gì có cơ hội được nghe loại chuyện này, với hắn mà nói, Băng Tuyết các xa xôi vời vợi, cơ hồ có thể xem như là nơi thần tiên tụ họp ý.


Đào Yến Nhi trầm mặc không nói gì, tâm tình lại phức tạp, có một loại cảm giác, cảm giác chân tướng được phơi bày.

Mặc dù không biết rõ Lục Thánh Trung muốn làm chuyện gì, nhưng nàng ý thức được, hôm nay, Lục Thánh Trung rốt cục lộ ra chân diện mục đáng sợ. . .  . . .

Rời khỏi bên này, đang rảo bước trên đường Võ Thiên Nam lo được lo mất, hắn biết, có một cơ hội to lớn đang bày ra trước mắt, thế nhưng để tham dự vào loại chuyện này, hắn lại có chút sợ hãi.

Do dự mãi, chợt Võ Thiên Nam nắm chặc hai bàn tay lại, tựa hồ hạ quyết tâm, bước nhanh rời đi. . .   . . .

Bắc Châu, bên ngoài phủ thứ sử, Võ Thiên Nam đợi một hồi lâu, có một người từ trong cửa đi ra thông báo, gác cổng mới cho hắn đi vào.

Ở một góc trên đường phố, Lục Thánh Trung đứng bên đường âm thầm theo dõi, sau khi tận mắt nhìn thấy xong, khóe miệng nhếch lên, dự tính dùng điều kiện gả Đào Yến Nhi cho hắn để thuyết phục, xem ra là không cần dùng nữa, xem ra thằng Võ Thiên Nam này còn ‘thức thời’ hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều’ .

Lục Thánh Trung cấp tốc quay người rời đi, thẳng tới một gian tửu lâu, bước vào trong gọi một vò rượu, một tấm giấy nhỏ được gấp lại, nhân lúc người khác không để ý, nhét vào trong tay một tên tiểu nhị, sau đó xách rượu bước nhanh rời đi.

Lúc về đến trước cửa nhà, lại mang về một chiếc xe ngựa.

Nhảy xuống xe ngựa, đẩy cửa đi vào, đi thẳng đến phòng ngủ, đến bên người Đào Yến Nhi đang nằm im lìm trên giường, điểm ra một chỉ, giải trừ cấm chế trên người nàng, lạnh nhạt nói với Đào Yến Nhi đang ngổm dậy: “Đi thôi!”

Chốc lát sau, hai ‘huynh muội’ ra cửa, Đào Yến Nhi chui vào trong xe ngựa, Lục Thánh Trung đánh xe, đi thẳng một mạch ra khỏi thành. . . . . .

Phủ thứ sử, Võ Thiên Nam ngồi chờ trong phòng khách rất lâu, mới thấy hai huynh đệ Thiệu Vô Ba và Thiệu Phục Ba chậm rãi khoan thai đi vào.

Ánh mắt hai huynh đệ nhìn về phía Võ Thiên Nam có chút chán ghét, cảm thấy thằng này có chút không thức thời, quen biết về phần quen biết, phủ thứ sử là nơi ngươi có thể tùy tiện tới sao?

Nếu không phải nghe nói có trọng lễ dâng tặng, hai huynh đệ hắn căn bản sẽ không cho nó bước vào phủ.

“Nhị công tử, Tam công tử.” Võ Thiên Nam chắp tay cúi đầu chào.

Hai huynh đệ vào phòng khách ngồi xuống, Thiệu Vô Ba không nói gì, Thiệu Phục Ba nhíu mày hỏi: “Không phải nói có trọng lễ sao? Trọng lễ đâu?”

Võ Thiên Nam liếc nhìn hạ nhân ngoài cửa, do dự nói: “Trọng lễ này không thể coi thường, hai vị công tử có phải hay không. . .”

Thiệu Phục Ba hơi mất kiên nhẫn phất phất tay, sau khi để hạ nhân lui ra, liền hỏi: “Hiện tại có thể lấy ra đi?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi