ĐẠO QUÂN

Chương 219: Súc sinh
Edit : Luna Huang

Không ai có thể hiểu được nỗi đau lúc này của hắn.

Tự cho là mình đang đào hố chôn Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ chính bản thân hắn lại nhảy vào trong cái hố sâu mà Ngưu Hữu Đạo đào, đoán chừng Ngưu Hữu Đạo đang đứng trên miệng hố, làm bộ mặt không tệ lắm, nhìn hắn đần độn ở dưới hố bận rộn, phần tâm tình này ai có thể hiểu nỗi? Nhất là đối với người tâm khí cao ngạo như hắn.

Thua thì cũng thôi đi, hiện tại mới phát hiện bản thân lại nóng giận đến độ ‘huyết khí công tâm’, lại bị thổ huyết, đây là thêm một lần thua!

Mặc dù hắn không chạy, thế nhưng, có thể tránh khỏi một kiếp này hay không vẫn là ẩn số, coi như có thể tránh thoát, xú danh giết kế mẫu, giết huynh đệ ruột, một khi đeo lên người sẽ theo hắn suốt đời, không thể rửa sạch, lại thêm một lần thua nữa!

Cho tới trước đó, hắn tự cho bản thân mới là tuấn kiệt đương thời, ai ngờ lại bị người ta xem như đồ đần chơi cho một vố, bị chơi lâu đến nỗi, lúc sắp vứt bỏ mạng nhỏ rồi mới phản ứng lại được, thua thảm như vậy, để hắn làm sao chịu nổi?

Cười thảm, nóng nghẹn một bụng khó tiêu, lại liên tục ho khan không dừng.

Vội vàng đứng dậy, quơ lấy cái ly trà trên bàn, muốn rót ly trà uống cho hạ hỏa, ai ngờ nước trà vừa vào miệng, lại ho sặc, phun ra một ngụm nước kèm máu đỏ thẩm vào trong chén trà. . . . . .

Phủ thứ sử, trong một gian tĩnh thất rộng rãi, Chung Dương Húc đang ngồi xếp bằng, tay cầm tờ mật tín đã được dịch, xem đi xem lại.

“Ai!” Chung Dương Húc nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.

Bên cạnh hắn còn có một tờ mật tín nữa cũng đã được dịch, vừa mới xem xong một phần, ai ngờ lại tới thêm một phần nữa, vẫn là cùng nói tới một sự kiện.

Phần thứ nhất, là tin Đại Thiền sơn gửi, về chuyện tin đồn nổi lên khắp nơi có liên quan đến Băng Tuyết các, Đại Thiền sơn có chút hoài nghi là do Thiệu Bình Ba làm, bảo hắn đi tìm Thiệu Bình Ba xác minh, để Đại Thiền sơn nắm được rõ hơn.

Phần thứ hai, là tin tức Đại Thiền sơn gửi tới ngay sau đó, nói Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ được chứng cứ chứng minh là do Thiệu Bình Ba làm, cũng bắt được người đi tung tin đồn, còn ném một tên cho cửa hàng Đại Thiền sơn, để Đại Thiền sơn nhìn xem mà tự xử lý.

Ý tứ của Ngưu Hữu Đạo rất rõ, Thiệu Bình Ba chết, hắn sẽ không truy cứu nữa, Thiệu Bình Ba không chết, việc này sợ rằng Băng Tuyết các sẽ ra mặt xử lý.

Đại Thiền sơn thỏa hiệp, sai Chung Dương Húc, người phụ trách bên này xử lý sạch sẽ!


Còn có thể xử lý sạch sẽ như thế nào nữa? Chung Dương Húc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự thì thầm, “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà!”

Kỳ thật, hắn thật sự coi trọng Thiệu Bình Ba, có năng lực, có thể duy trì lợi ích Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn trên dưới cũng đều coi trọng, muốn Thiệu Bình Ba kế thừa Bắc Châu, ai ngờ lại vì nữ nhân mà náo ra chuyện như thế này, tiền đồ tốt đẹp lại bị hủy ở trên người một nữ nhân, có đáng tiếc không chứ?

Hồng nhan họa thủy a! Chung Dương Húc hạ quyết tâm, sau chuyện này, tuyệt đối không cho Thượng Thanh tông ở lại Bắc Châu nữa, nhất định phải đuổi cô nàng Đường Nghi kia đi.

Cầm tờ mật tín đứng dậy, quay sang một bên nói: “Các ngươi đi trước, khống chế hắn lại, ta đi tìm Thiệu Đăng Vân, quen biết nhiều năm, dù sao cũng phải thông báo cho hắn biết trước đi!”

Nơi này vừa mới nói xong, bên ngoài có người đến thông báo: “Sư bá, tam công tử cầu kiến!”

Chung Dương Húc nhíu mày, không biết lúc này Thiệu Phục Ba chạy tới là có chuyện gì.

Hắn phất tay ra hiệu cho người bên cạnh không cần trì hoãn, cứ đi làm việc đi, sau đó nói với người vừa tới báo: “Cho hắn vào đi.”

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Phục Ba cung cung kính kính đi vào, chắp tay khách khí chào, “Thiệu Phục Ba bái kiến pháp sư.”

Chung Dương Húc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Vãn bối đến đây cầu xin tha thứ cho đại ca.” Thiệu Phục Ba nói xong thì quỳ ‘phịch’ xuống, quỳ dưới sàn cất tiếng đau buồn nói: “Đại ca không biết trời cao đất rộng, vậy mà đi lợi dụng Băng Tuyết các trả thù ân oán cá nhân với Ngưu Hữu Đạo. . .” Luyên thuyên trần thuật một thôi một hồi, đang nói lại còn khóc nữa, quỳ đó lau lau nước mắt.

Cái này cũng gọi là cầu xin tha thứ cho đại ca ngươi? Đây rõ ràng là muốn đưa đại ca ngươi vào chỗ chết a! Chung Dương Húc nhướng cặp lông mày nhọn hoắt lên, im lặng nhìn hắn biểu diễn, sau khi nghe xong, liên tục cười lạnh nói: “Thằng này thật độc ác, đây là không làm cho Đại công tử chết là không dừng tay a!”

Dứt lời lại lắc đầu, nghỉ lại cũng đúng, thù giết phụ mẫu, mối hận đoạt vợ, chặn tài lộ người, dính thứ nào cũng dễ khiến cho người ta liều mạng, ngươi đánh chủ ý lão bà của người ta, người ta có thể từ bỏ ý đồ đối với ngươi mới là lạ.

Người hắn nói chính là Ngưu Hữu Đạo, để người Thiệu gia tự chém giết nhau, để huynh đệ Thiệu Bình Ba chơi ‘ đại nghĩa diệt thân’, cũng là đang tạo áp lực cho Đại Thiền sơn, muốn cắt mọi đường lui của Đại Thiền sơn, nhất định phải khiến Thiệu Bình Ba chết cho bằng được!

Thiệu Phục Ba thì lại giật mình, tưởng là đang nói hắn, đưa tay lên thề: “Pháp sư, vãn bối nói câu nào câu nấy đều là sự thật, nếu có một câu nói dối, nguyện chịu chém ngàn đao!”


Hắn cũng không biết bên này đã nhận được tin Đại Thiền sơn đưa tới, không biết Ngưu Hữu Đạo đồng thời ra tay ở hai phía, muốn đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết, không cho Thiệu Bình Ba có cơ hội xoay người!

Chung Dương Húc “hắc hắc” cười lạnh, hắn há có thể không biết chuyện ‘minh tranh ám đấu’ giữa mấy huynh đệ này, đây là bắt lấy cơ hội giết chết luôn a!

Bất quá ngay lúc này, hắn không muốn phán xét cái gì, vừa hay có cái này, hắn cũng tiện bàn giao cho Thiệu Đăng Vân hơn, khẽ gật đầu nói: “Ý của ngươi ta đã hiểu, có dám đi cùng ta tới gặp phụ thân ngươi để kể lại chuyện này không?”

Thiệu Phục Ba do dự một chút, hơi sợ, nhưng mà chuyện đã tới nước này, đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì đến cùng nói: “Ta cũng là vì muốn tốt cho Thiệu gia, cũng hi vọng phụ thân có thể kịp thời cứu giúp đại ca, tránh cho không còn cách nào vãn hồi.”

“Tốt! Ý tốt của ngươi ta hiểu.” Chung Dương Húc gật đầu cười ha ha, phất tay, “Vậy liền làm phiền Tam công tử đi với ta một chuyến đi!”

“Vâng!” Thiệu Phục Ba ngổm dậy, lau nước mắt, theo đối phương rời đi.

Một nhóm đi tới bên ngoài nơi Thiệu Đăng Vân xử lý công vụ, sau khi được thông báo, Chung Dương Húc ra hiệu Thiệu Phục Ba chờ ở bên ngoài đã, còn hắn đi vào trước.

Trong phòng, Nguyễn Thị đang hầu bên người Thiệu Đăng Vân, không biết nói cái gì, có vẻ như làm cho Thiệu Đăng Vân thật cao hứng.

Nhìn thấy Chung Dương Húc tiến đến, hai người đứng dậy nghênh đón, Thiệu Đăng Vân cười chắp tay hỏi: “Có chuyện gì mà quấy rầy Chung huynh thanh tu vậy?”.

Nguyễn thị khuỵu chân hành lễ có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Dương Húc, đoán chừng việc Chung Dương Húc đến đây có liên quan đến nhi tử nàng.

Chung Dương Húc lạnh nhạt nói: “Chỗ ta có ít chuyện không được tốt lắm, nói ra sợ làm hỏng nhã hứng hai phu thê các ngươi.”

Thiệu Đăng Vân ‘ầy’ một tiếng, “Giữa ngươi với ta không cần khách khí, Chung huynh có chuyện cứ nói thẳng.”

Hai người ở chung nhiều năm, quan hệ đích thật cũng là không tệ, nhiều lắm chính là thiếu chút ít ‘thân mật’ như giữa Lê Vô Hoa với Hải Như Nguyệt mà thôi.

Trên thực tế, Chung Dương Húc làm pháp sư tùy tùng, bên cạnh đó còn là người phụ trách bên này của Đại Thiền sơn, Thiệu Đăng Vân cũng cần phải giữ gìn mối quan hệ với người ta, có thể thân như huynh đệ mới là tốt nhất.


Sự tình sớm muộn cũng phải đối mặt, Chung Dương Húc cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp móc phần mật tín thứ nhất Đại Thiền sơn gửi tới, đưa ra nói: “Thiệu huynh không ngại thử xem trước.”

Thiệu Đăng Vân tiếp lấy mật tín xem xét, ý cười trên mặt dần dần hạ xuống.

Nội dung trong thư nói đến, là chuyện tin đồn đột nhiên nổi lên khắp bốn phía Băng Tuyết các, Đại Thiền sơn hoài nghi là do Thiệu Bình Ba làm để nhằm vào Ngưu Hữu Đạo, bảo bên này xác minh.

Nhìn qua xong, Thiệu Đăng Vân hơi lặng yên, hiểu con không ai bằng cha, hắn cũng mơ hồ hoài nghi là do nhỉ tử hắn làm, nhưng hắn không thể thừa nhận, thở dài: “Dù Bình Ba có gan lớn đi nữa cũng không dám lợi dụng Băng Tuyết các, Chung huynh có thể đi xác minh thoải mái, ta không có ý kiến gì.”

Chung Dương Húc tiếp lại mật tín, đưa cho tùy tùng sau lưng, lại móc ra phần thứ hai từ trong tay áo đưa ra, “Thiệu huynh, phần tin tức thứ nhất vừa mới tới, ngay sau đó Đại Thiền sơn lại phát phần thứ hai đến, không ngại lại nhìn thêm.”

Đưa tay ra cầm lấy mật tín, Thiệu Đăng Vân xem xét nội dung trong đó, gương mặt căng cứng lại, sắc mặt âm trầm, chậm chạp không có lên tiếng.

Ở một bên Nguyễn Thị kỳ quái, muốn lén nhìn xem nội dung bức mật tín trong tay trượng phu, thế nhưng không dám, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ không liên quan gì đến nhi tử của nàng? Hay là nhi tử nàng bày trò gì khác rồi?

Ngoài phòng, Thiệu Phục Ba đứng chờ ở dưới mái hiên, tâm tình rất khẩn trương, hắn có thể tưởng tượng ra được lửa giận của phụ thân.

Một tên hạ nhân bưng khay đựng chén trà nhỏ đi tới, “Tam công tử, uống hớp trà đi!”

Thiệu Phục Ba đang còn nơm nớp lo sợ, miệng đắng lưỡi khô, bèn đưa tay bắt chén trà nóc một phát cạn, đạt chén trà xuống khay xong, không kiên nhẫn phất phất tay, ra hiệu cút ngay.

Hạ nhân khom người lui ra.

Trong phòng, chờ nửa ngày không thấy Thiệu Đăng Vân có phản ứng, Chung Dương Húc chỉ có thể lên tiếng nói: “Ngưu Hữu Đạo hẳn là đã nắm giữ chứng cứ thiết thực trên tay, rõ ràng là đang uy hiếp bên này. . . Thiệu huynh, ta cũng khó xử, xử trí Đại công tử, sẽ để Thiệu huynh thương tâm, không xử trí mà nói, chỉ sợ chuyện phiền phức càng lớn, sẽ liên luỵ tới toàn bộ Thiệu gia, làm không tốt ngay cả Đại Thiền sơn cũng muốn dính vào. Thiệu huynh, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ đây?”

Thiệu Đăng Vân vẫy tờ mật tín trên tay, trầm giọng nói: “Cái này rõ ràng là có người đang thiết kế hãm hại, ta cũng không làm cho Chung huynh khó xử, cũng sẽ không để Đại Thiền sơn phải khó xử, nhưng việc này chí ít cần phải điều tra cho rõ ràng trước a?”

Hắn chuẩn bị kéo dài thời gian, nhìn xem có thể nghĩ ra chút biện pháp nào không, cũng nghĩ là cho nhi tử hắn có cơ hội thở dốc.

“Thiệu huynh nói có lý!” Chung Dương Húc gật đầu, quay đầu lại nói: “Đi mời Tam công tử vào đi!”

Thiệu Đăng Vân sững sờ, việc này có liên quan gì với lão tam?

Nguyễn Thị ở một bên cũng có chút sợ, mười ngón tay khẩn trương siết chặt lấy cái khăn tay.


Chưa bao giờ chiếm được tiện nghi trên tay Thiệu Bình Ba, dám động một lần, liền bị hung hăng giáo huấn cho một lần, đối với Thiệu Bình Ba, nàng đã bị ám ảnh tâm lý.

Thiệu Phục Ba cúi đầu tiến tới, cẩn thận từng li từng tí hành lễ bái kiến phụ mẫu.

Thiệu Đăng Vân quát: “Con tới đây làm gì?”

Chung Dương Húc bình tĩnh nói: “Tam công tử, đem những lời ngươi vừa nói với ta lặp lại lần nữa ngay trước phụ thân ngươi đi.”

Phịch! Thiệu Phục Ba trực tiếp quỳ xuống, rồi ô ô nghẹn ngào, “Phụ thân, bởi vì đại ca có tư thù với Ngưu Hữu Đạo, lại lợi dụng Băng Tuyết các mưu hại. . .  . . .” Bô lô ba la kể lại một hồi.

Khuôn mặt Thiệu Đăng Vân đen dần dần thành màu gan heo, thực sự không nghe nổi nữa, đột nhiên nổi giận mắng : “Câm miệng! Nghịch tử, câm miệng cho ta!”

Thiệu Phục Ba lại quỳ đó khóc lóc kể lể không ngừng.

Hắn đã không có đường rút lui, chỉ có thể kiên trì đi tới, nếu không để cho lão đại vượt qua được, hậu quả kia hắn không dám tưởng tượng.

“Súc sinh!” Râu tóc Thiệu Đăng Vân đều dựng ngược, giận không kềm nổi, xông tới trước hung hăng đá một cước.

Lại bị Chung Dương Húc ở một bên vung tay áo bắn ra luồng pháp lực đẩy ra, rồi Chung Dương Húc đưa tay kéo Thiệu Đăng Vân lại.

“Người tới! Kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài! Chém cho ta! Chém cho ta!” Thiệu Đăng Vân đau đớn gầm thét, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng không thể nào hình dung, trái tim cơ hồ rỉ máu, điều hắn lo nhất, sợ nhất đã xảy ra rồi.

Hắn bắt lão đại cam đoan cho ba mẹ con một con đường sống, ba mẹ con lại không chịu buông tha cho lão đại a!

Huynh đệ tương tàn cuối cùng cũng xuất hiện, mà lại xuất hiện sờ sờ ở ngay trước mắt hắn.

Lập tức có người bên ngoài vọt vào, nhìn thấy người muốn chém là tam công tử, từng tên quay mặt nhìn nhau, cái này sao làm? Nhìn bộ dạng thứ sử đại nhân, đầu óc rõ ràng là còn đang nóng giận a!

Mà lúc này, Nguyễn Thị cũng vọt ra, cũng quỳ trên nền nhà, ôm lấy nhi tử khóc rống, “Lão gia, nó có cái gì không đúng, đều là do thiếp người làm mẹ này không có dạy tốt, muốn giết, ngài cũng đem thiếp giết luôn đi!”

Hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
(Luna: Đọc tên chương cứ nghĩ anh thịt kho bị mắng, không ngờ. . .)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi