Chương 223: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài
Edit : Luna Huang
Trong lao, trong chậu than, ánh lửa lập lòe, rọi phòng tra tấn trông càng thêm dữ tợn.
Võ Thiên Nam bị cột vào trên giá hành hình, đầu cúi xuống, tựa hồ hấp hối, máu me khắp người, một thân y phục hoa lệ rách tung toé, có thể thấy miệng vết thương đang rỉ máu.
Một trận thẩm vấn, nghiêm hình tra tấn.
Huynh đệ Vô Ba, Phục Ba vừa đổ, thủ hạ hai người có thể có được nhiêu người, Lăng Ba phủ bên này rất rõ, rất nhanh liền tóm được người cất giữ Võ Thiên Nam ra ngoài.
Dưới loại tình huống này, kém chút làm Thiệu Bình Ba mất mạng, rơi vào trên tay Lăng Ba phủ, có thể có của ngon để ăn mới là lạ.
Két! Âm thanh mở cánh cửa sắt chói tai vang lên, Thiệu Tam Tỉnh tiến đến.
Xác nhận Thiệu Bình Ba tạm thời không còn gì lo lắng nữa rồi, hắn rốt cục có tâm tư chiếu cố mặt khác.
Đầu mục phụ trách thẩm vấn ở bên này nhìn lại, thấy là vị này tới, cấp tốc đi qua nghênh đón, chắp tay chào: “Tam gia!”
Thiệu Tam Tỉnh liếc nhìn sang người bị treo trên giá hành hình, nhíu mày hỏi: “Làm sao còn chưa hồi đáp cho ta nữa, tình huống thế nào?”
Đầu mục có chút lúng túng nói: “Tam gia, có chút ngoài ý muốn, thằng nhãi tô son trát phấn này cũng không giống như đồ ăn hại mà ngài nói, cũng không phải bóp cái liền phun hết, ngược lại miệng rất là cứng, chết sống cũng không chịu cung khai.”
“Ồ?” Thiệu Tam Tỉnh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, một tên thiếu gia ăn chơi xương cốt lại cứng như vậy à, có thể chịu được đại hình nơi này luôn?
Hắn cảm thấy có chút không quá khả năng, liền bước nhanh đi vào bên trong, đến gần trước giá hành hình xem xét, thấy Võ Thiên Nam có chút thê thảm, lại đưa tay lật gạt xem miệng vết thương của hắn một chút, không sai, đích thật là dùng ác hình.
Trong mắt Thiệu Tam Tỉnh chân chính hiện ra thần sắc kinh ngạc, cũng không ngại bẩn, đưa tay bưng cái cằm Võ Thiên Nam lên, nắn bóp gương mặt Võ Thiên Nam bẻ nghiêng qua nghiêng lại xem kỹ một chút, xem như tử tế nhận thức lại thằng nhãi này một chút.
Đầu mục biết hắn hoài nghi cái gì, để chứng minh không phải do bên này vô năng, bèn đứng một bên chắp tay nói: “Tam gia, mời tạm lui sang một bên.”
Thiệu Tam Tỉnh quay đầu liếc nhìn hắn một cái, buông Võ Thiên Nam ra, lui lại nhường chỗ.
Đầu mục lập tức đối khua tay với thủ hạ nói: “Chăm sóc chút.”
Lập tức có người bên cạnh xách thùng nước muối tới, múc một muôi nước muối tát cái phẹt về phía Võ Thiên Nam.
Nước muối vừa chạm vào chỗ vết thương bị trầy da trốc thịt, Võ Thiên Nam đang lơ ngơ bất tỉnh lập tức co giật cả người, thanh tỉnh lại, xích sắt dùng để cột cũng liên tục run rẩy theo hắn rầm rầm, miệng thống khổ kêu rên, kém chút cắn nát hàm răng.
Đầu mục quát mắng: “Nói hay không?”
Đang căng cứng Võ Thiên Nam dần dần đỡ lại, thở hổn hển nói: “Ta nói, cái gì ta cũng không biết, các ngươi bắt sai người rồi.”
Ngay từ đầu, hắn biết cuốn vào trong loại chuyện này là có rủi ro, chỉ là không nghĩ tới rủi ro lại tới nhanh như vậy.
Sở dĩ không chịu khai, là bởi vì hắn còn ôm hi vọng, chỉ cần cố gắng chịu đến khi Thiệu Bình Ba đổ, hắn sẽ còn có cơ hội ra mặt, hắn càng kiên trì gắng gượng, Nhị công tử và Tam công tử sẽ càng không bạc đãi hắn.
Có tín niệm trông cậy vào, tự nhiên là có thể chịu được khá tốt.
Mặt khác, hắn còn ôm tưởng niệm với Đào Yến Nhi, không muốn bán đứng liên lụy tới Đào Yến Nhi. (tội nghiệp)
“Còn dám mạnh miệng!” Đầu mục cười lạnh một tiếng, quay người đi đến chậu than ở một bên, rút một que sắt nung đỏ ra, bước nhanh tới, tính đâm vào trên người Võ Thiên Nam.
Võ Thiên Nam thống khổ nhắm hai mắt lại, chuẩn bị xong tiếp nhận, kiểu tra tấn này trước đó đã bị qua một lần.
Bên cạnh, Thiệu Tam Tỉnh đưa tay ra ngăn đầu mục lại, hắn tựa hồ nhìn ra cái gì, phất tay một cái, “Cởi xích ra, mang hắn đi theo ta.” Dứt lời quay người rời đi.
Bên này lập tức làm theo, giải Võ Thiên Nam ra đại lao.
Ngoài lao có sẵn một chiếc xe ngựa, chuyển Võ Thiên Nam đến thẳng một sảnh phòng trong phủ thứ sử.
Trong sảnh phòng đặt ba bộ thi thể, chính là thi thể ba mẫu tử Nguyễn thị.
Thiệu Tam Tỉnh phất tay ra hiệu, để người kéo Võ Thiên Nam tới sát, để Võ Thiên Nam xem cho thật kỹ.
Nhìn thấy thi thể mẫu tử Nguyễn thị, đầu tiên kinh hãi là đầu mục thẩm vấn kia.
Ba mẫu tử chết, phủ thứ sử tạm thời phong tỏa tin tức, cho nên hắn còn chưa biết.
Mà Võ Thiên Nam sau khi nhìn thấy thi thể huynh đệ Thiệu thị chết không nhắm mắt, mặt thì bầm đen, thì trợn mắt tròng trọc, tự lẩm bẩm, “Tại sao có thể như vậy. . . Tại sao có thể như vậy. . .”
Hắn không nghĩ tới, tranh đấu giữa mấy huynh đệ Thiệu thị cự nhiên lại tàn khốc như thế, mấy người vào ban ngày còn nhìn thấy rất tốt a, vậy mà bây giờ đã thành tử thi rồi?
Một tia hi vọng cuối cùng phá diệt, ý chí trong nháy mắt tan rã, triệt để rơi vào thấp thỏm lo âu.
Thiệu Tam Tỉnh lặng lẽ liếc xéo hắn: “Ngươi là cái thá gì, dám cuốn vào trong loại chuyện này? Ta không biết ngươi đã sớm an bài hậu sự tốt chưa, nếu như còn chưa có, lúc này ở huyện Bình Xuyên bên kia, cả nhà ngươi cũng đã bị bắt lại hết. Hảo hảo phối hợp, ta sẽ cố gắng thả ngươi một mạng, cũng buông tha người nhà của ngươi, nếu không, cả nhà ngươi liền đi cùng bọn hắn.” Hất cái cằm về phía thi thể ba mẫu tử Nguyễn thị.
“Tam gia tha mạng, ta khai. . . Ta khai. . .” Võ Thiên Nam ở ngay tại chỗ khai ra, thời khắc này âu yếm Đào Yến Nhi gì gì đó rốt cục cũng bị hắn ném ra khỏi đầu.
Rất nhanh, một đội nhân mã áp giải Võ Thiên Nam cấp tốc chạy đến chỗ ở của huynh muội Đào Quân.
Nơi đây sớm đã người không, phòng trống, chỗ nào còn có thể tìm tới người, Võ Thiên Nam mới tin tưởng lời Thiệu Tam Tỉnh nói, thật sự đã bị người ta lợi dụng.
Lúc này mới tỉnh ngộ ra, chính mình thế mà trúng ‘mỹ nhân kế’ trong truyền thuyết, làm sao cũng không nghĩ tới, bình thường nghe ‘mỹ nhân kế’ chẳng qua xem như là nghe cố sự, giờ lại bị người ta dùng ở trên người hắn, không nghĩ tới bản thân hắn lại có tư cách ‘hưởng thụ’ đãi ngộ như thế.
Mang theo thương thế thê thảm đầy người, quỳ trong phòng gào khóc. . . . . .
Ngày kế tiếp, phủ thứ sử công bố tin mẫu tử Nguyễn thị mất, bất quá lại không nói là do Thiệu Bình Ba giết, chỉ nói là hậu quả do thích khách đột nhập phủ hành thích gây ra.
Tin tức vừa ra, oanh động toàn thành.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ thành Bắc Châu, toàn bộ tiệc mừng lớn nhỏ đều tạm dừng một thời gian, một mảnh trắng tang tóc tràn ngập phố lớn hẻm nhỏ trong phủ thành Bắc Châu, to to nhỏ nhỏ nơi chốn ca múa tầm hoan cũng tạm dừng kinh doanh toàn bộ. . . . . .
Quận Thanh Sơn, trong sơn cốc ngoài thành, dưới một thác nước, Ngưu Hữu Đạo đang đứng trên một tảng đá dưới thác nước, mặc cho thác nước chảy xuống trùng kích trên người.
Dưới dòng nước trùng kích, Ngưu Hữu Đạo đung đưa trái phải, nhắm mắt từ từ lay động thân thể trái phải trong thác nước, cảm thụ lực đạo liên tục chảy qua trên người, cảm thụ lực đạo biến hóa lúc mình lắc lư lay động.
Bây giờ, hắn mỗi ngày đều sẽ đứng ở dưới thác nước, kết hợp Càn Khôn Quyết tâm pháp, đứng như vậy một canh giờ.
Lúc gió nổi lên, thì đứng trong gió, cảm thụ gió thổi qua.
Lúc trời mưa, thì đứng trong mưa tiếp nhận nước mưa dầm dề.
Chìm trong ánh bình minh sáng sớm, đêm ngồi cảm ứng tinh tú, cả người cũng đen đi không ít.
Đây là phương thức tu luyện buồn tẻ vô vị nhất, cũng là phương thức tu luyện tu hành có tiến độ chậm nhất, thậm chí không cảm giác được tiến độ tu hành, ngày qua ngày cứ làm những chuyện nhàm chán kia.
Đổi Viên Cương, chắc chắn sẽ không đi làm loại chuyện nhàm chán này, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại đang ngày qua ngày cảm thụ phần cô quạnh này.
Tu hành một thời gian, cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, Ngưu Hữu Đạo đã ở trong cô quạnh nghiền ngẫm ra được một chút linh quang, tựa như ở trong hoang mạc lại cảm giác được một tia mưa phùn văng trên mặt, cái này tựa hồ để hắn tìm ra được phương hướng đi.
Cảm giác kia tựa như là đang ở trong sa mạc vô biên vô hạn lại đi tìm hi vọng, hi vọng tìm được đám mây mưa, hắn tin tưởng, nếu như có một trận mưa lớn đổ xuống, như vậy mảnh sa mạc hoang vu này cũng sẽ biến thành đồng cỏ xanh, nở ra đóa hoa xinh đẹp.
‘Mưa’ này không ở trên trời, mà trong lòng, cần một trận ‘mưa lòng’.
Hắn tin tưởng chỉ cần hắn cảm ngộ đầy đủ sâu sắc, ‘trái tim’ khô cằn kia cuối cùng cũng sẽ nghênh đón biến hóa. ( hơ! trừu tượng quá)
Viên Phương từ trên vách núi bay xuống, rơi vào bên cạnh thác nước, gọi lớn, “Đạo gia!”
Đang ở trong thác nước tóc tai bù xù lay động, lông mày Ngưu Hữu Đạo bỗng nhúc nhích, biết không phải chuyện gấp đối phương sẽ không quấy rầy việc tu luyện của hắn, lách mình xông ra màn nước, hạ xuống bờ sông, hơi nước trên người bắt đầu bốc lên.
Đợi hắn làm khô người xong, Viên Phương đưa mật tín đã dịch ra cho hắn.
Cầm mật tín nhìn qua xong, chân mày Ngưu Hữu Đạo nhíu lại, sau đó vẻ mặt từ từ tỏ ra đăm chiêu, cuối cùng xé bỏ mật tín, cười khổ lắc đầu, “Sợ là để Thiệu Bình Ba trốn thoát được một kiếp.”
Nội dung mật tín, Viên Phương cũng đã nhìn qua, chỉ nói mẫu tử Nguyễn thị đã gặp chuyện, chi tiết khác cũng không có đề cập tới.
Trên thực tế, cũng bởi vì phủ thứ sử phong tỏa tin tức, không để chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, chuyện phát sinh ở trong phủ thứ sử, Thượng Thanh tông bên kia cũng không biết rõ, Tống Thư và Trần Quy Thạc bên kia cũng không rõ, Lục Thánh Trung thì càng không biết rõ tình hình, cũng không biết trong phủ thứ sử Bắc Châu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà vô luận là Lục Thánh Trung, hay là Trần Quy Thạc, tin tức đều bí mật tập trung về phía Ngụy Đa, do Ngụy Đa phát đi. Thật sự là Lục Thánh Trung với Trần Quy Thạc, đều không tiện ở dưới mí mắt Thiệu Bình Ba dùng Kim Sí đưa tin, mà Ngụy Đa có thể mượn Thượng Thanh tông che giấu, tùy ý thả Kim Sí ra ngoài.
Đương nhiên, trước mắt Lục Thánh Trung cùng Trần Quy Thạc còn không biết Ngụy Đa là người bên này, Ngụy Đa ở trong Thượng Thanh tông bên kia cũng rất ít lộ diện ra ngoài.
Cho nên, Viên Phương nhiều ít có chút kỳ quái hỏi: “Lục Thánh Trung không có làm tốt, làm hỏng chuyện rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không! Hắn làm rất tốt, có thể làm được một bước này, đã coi như là không tệ.”
Này tuyệt đối không phải nói ngoa, Ngưu Hữu Đạo hắn đang một mực chờ đợi Thiệu Bình Ba xuất thủ, một khi ở Băng Tuyết các bên kia có dị động, Lục Thánh Trung liền phải lập tức xuất thủ.
Kỳ thật yêu cầu này có chút hà khắc, phủ thứ sử không phải do Lục Thánh Trung muốn vào là có thể vào, huynh đệ Thiệu thị cũng không phải Lục Thánh Trung muốn gặp là có thể gặp, Lục Thánh Trung có thể vừa tiếp nhận được chỉ thị, liền lập tức đem tình huống truyền đạt đến trước mặt huynh đệ Thiệu thị, đã là rất không dễ.
Mấu chốt là, công tác chuẩn bị trước đó còn không thể để cho Thiệu Bình Ba phát giác được, song Lục Thánh Trung vẫn đã hoàn thành ý đồ của Ngưu Hữu Đạo một cách hoàn mỹ.
Như lại nói Lục Thánh Trung không làm tốt, vậy không khỏi có chút quá.
Viên Phương càng không hiểu, hắn nhìn lại mật tín, lại hỏi: “Đạo gia làm sao biết Thiệu Bình Ba có thể tránh thoát được một kiếp?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Rất đơn giản, nếu Thiệu Bình Ba chết rồi, Thiệu gia sẽ không chỉ công bố tin mẫu tử Nguyễn thị mất, muốn công bố cũng sẽ công bố cùng lúc luôn, không có lý do gì cách một đoạn thời gian mới lại công bố tin Thiệu Bình Ba mất, lại thêm một cái tang sự nữa để làm gì.”
Viên Phương chớp chớp mắt nói: “Muốn giết Thiệu Bình Ba, làm sao lại thành mẫu tử Nguyễn thị chết vậy?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha cười khổ nói: “Thiệu thị chết ngay lúc đối đầu với Thiệu Bình Ba, còn phải nói sao, ba mẫu tử này sợ là bị Thiệu Bình Ba xử lý đi. Quá trình trong đó cũng không khó suy đoán, ở thời điểm này, có thể khiến Thiệu Bình Ba ra tay sát hại ba mẫu tử này, tất nhiên là có nguyên nhân. Nguyên nhân gì rất rõ ràng, ba người sớm không chết, muộn không chết, vừa vặn chết ở thời điểm này, rất hiển nhiên, là lúc mưu đồ làm loạn bị Thiệu Bình Ba phát hiện. Ai, ta nói hai huynh đệ Thiệu gia này nha, ta hao hết tâm tư giúp bọn hắn một tay, kết quả ngay cả loại chuyện này, vậy mà còn có thể để lộ tin tức cho Thiệu Bình Ba biết, ta cũng không biết nên nói bọn hắn thế nào nữa.”