Chương 225: Thư sinh
Edit : Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh thầm than trong lòng, Đại công tử làm cứ như đại địch sắp tới vậy, xem ra đúng là không phải kiêng kị vị kia bình thường, thân đang ở trong địa lao phủ thứ sử, được nhiều cao thủ bảo vệ, lại vẫn không có cảm giác an toàn.
Bất quá cũng có thể lý giải, còn chưa gặp qua đối thủ nào lại khiến cho Đại công tử bị thua thiệt lớn đến như vậy!
“Đại công tử yên tâm, chuyện vừa nảy sinh, ta đã lập tức liên hệ Tô tiểu thư trước tiên, Tô tiểu thư nghe nói Đại công tử xảy ra chuyện, chắc hẳn sẽ chạy tới đây đầu tiên.” Thiệu Tam Tỉnh lần nữa trấn an, lại đưa tay mời, “Đại công tử, ăn no đã mới có khí lực làm việc.”
Nghe nói đã sớm thông báo cho Tô Chiếu, Thiệu Bình Ba mới hơi yên tâm lại, cầm đũa lên chậm rãi ăn.
Chỉ là, hai dấu bàn tay Thiệu Đăng Vân lưu lại hai bên má hắn y nguyên nổi bật.
Giết kế mẫu, giết hai huynh đệ ruột, bị trừng phạt thế này coi như là đã nhẹ đến không thể nhẹ hơn rồi. . . . . .
Dưới màn đêm, hai tên hán tử say rượu bá vai bá cổ, bước chân loạng choạng đi tới.
Trên đường đi, một người vịn vào tường, người kia lung la lung lay nấc ợ hỏi: “Lý huynh, ..ao dậy nè? Say ..ồi?” (tiếng lè nhè say rượu)
Người vịn vào tường cúi đầu khoát tay, “Mắc quá, để cho thuận tiện, ngươi đi trước đi, chỗ đó ta biết rồi, chút nữa sẽ đến ngay.”
“A ha ha, vậy ngươi nhanh nhanh chút.” Người kia cười khặc khặc lè nhè nhắc nhở xong quay người đi trước.
Đợi người này đi xa, nam tử say rượu trốn trong góc tường ‘xè xè’ xong liền dần dần đứng thẳng dậy, thắt lại lưng quần, đi ra khỏi góc tường, nhìn lại bóng người nghiêng nghiêng ngả ngã bước đi ở đằng xa, ánh mắt đã khôi phục thanh tỉnh, nào có bị say gì, người này chính là Lục Thánh Trung cải trang thành.
Bước nhanh đi vòng đường khác, biến mất ở trong bóng tối, đi tới một chỗ gần nơi cần đến quan sát, nấp trong một tán cây cao quan sát.
Không lâu sau, hán tử say kia lắc lư bước đến, đứng ở bên ngoài cửa một tiểu viện, nắm tay nện vào cửa, hét gọi: “Đàm huynh, Đàm huynh. . .”
Rất nhanh, cửa tiểu viện mở ra, một nam tử mặt mày thanh tú xuất hiện, ăn mặc kiểu thư sinh, tay còn cầm quyển sách, hiển nhiên trước đó đang đọc sách.
Nhìn thấy hán tử say rượu trước cửa, bèn kinh ngạc nói: “Đường huynh, sao ngươi uống say khướt thế này?”
“Mới quen được một vị bằng hữu, chờ lát nữa ta giới thiệu cho ngươi làm quen.” Hán tử say cười ha ha, rồi bước qua cánh cửa, đi vào trong mà chẳng cần xin phép luôn.
“Đường huynh. . .” Thư sinh có vẻ hơi bất đắc dĩ, uống say vậy rồi còn chạy tới nhà hắn, để hắn rất câm lặng.
Thư sinh bước ra ngoài cửa nhìn ngó bên ngoài một chút, chẳng có thấy cái người gọi là ‘mới quen’ kia đâu, lắc đầu, lui trở về, đóng cửa.
Hành động gõ cửa trước đó của người kia, Lục Thánh Trung núp ở trên cao liền chú ý quan sát cẩn thận bốn phía để thăm dò, nhìn xem coi có người ẩn núp ở chung quanh nhà của thư sinh này hay không.
Vì sao chú ý thư sinh này như vậy? Chỉ vì lúc Võ Thiên Nam đàm luận thơ từ với Đào Yến Nhi, vì bóc phét bản thân hắn đối với thi từ cũng không xa lạ gì, từng nói đến một sự kiện, nói muội muội của Thiệu Bình Ba là Thiệu Liễu Nhi đã từng tổ chức qua một cái Thi Từ xã, lúc trước hắn cũng là một thành viên trong Thi Từ xã kia.
Trong lúc vô tình có đề cập tới, nói ở trong Thi Từ xã, muội muội của Thiệu Bình Ba có quan hệ không tệ với một người tên gọi là Đàm Diệu Hiển.
Bất quá chỉ đề cập một chút, xong lại lập tức ngậm miệng không nói tới nữa, hỏi thế nào cũng không chịu nói tiếp.
Lục Thánh Trung là đã làm qua ‘thích khách’, lúc trước cũng đã nghĩ biện pháp ám sát Ngưu Hữu Đạo, có thể được Ngưu Hữu Đạo ‘ưu ái’, hiển nhiên là một tên ‘thích khách ưu tú’.
Thân là một tên ‘thích khách ưu tú’, tự nhiên nhạy bén, ý thức được trong lời nói của Võ Thiên Nam có thâm ý khác.
Nhưng mà, lúc ấy hắn lại lấy việc hoàn thành nhiệm vụ Ngưu Hữu Đạo nhắn nhủ làm đầu, không nên làm cho phức tạp ‘đánh cỏ động rắn’, nên không có điều tra những chuyện liên quan đến Thiệu Liễu Nhi nhiều, chỉ là ở trong sơ đồ những nhân vật có liên quan đến Thiệu Bình Ba, Thiệu Liễu Nhi lại tăng thêm tên Đàm Diệu Hiển này.
Lần này trở về, lần nữa nhận được nhiệm vụ, cân nhắc sơ đồ nhân vật liên quan đến Thiệu Bình Ba, hắn muốn tìm kiếm đối tượng ra tay, hơi bị khó!
Thế là ánh mắt lần nữa chú ý tới Đàm Diệu Hiển, chuẩn bị trước tiên sờ soạng xem người này thế nào, nhìn xem có thể tìm được sơ hở gì hay không.
Mặc dù Ngưu Hữu Đạo có nói, thời điểm hiện tại là lúc Thiệu Bình Ba yếu thế nhất, thế nhưng dù sao thành Bắc Châu này cũng nằm dưới sự kiểm soát của Thiệu Bình Ba, khiến cho hắn không thể không cẩn thận lại.
Nhất là khi biết Thiệu Bình Ba đã tránh thoát được một kiếp, mà lại lấy thủ đoạn ác độc không thể tưởng tượng nổi như vậy để tránh thoát một kiếp, rốt cục khiến cho hắn cực kỳ ý thức được lời Ngưu Hữu Đạo nói, tên Thiệu Bình Ba này đích xác rất nguy hiểm!
Kể từ đó, hắn càng tỏ ra cẩn thận hơn.
Sau khi tìm được Đàm Diệu Hiển này rồi, hắn đã lượn lượn chung quanh nhà Đàm Diệu Hiển điều tra một lượt, được biết Đàm Diệu Hiển ở một mình, nhưng vẫn không có dám tiếp xúc trực tiếp.
Nhìn từ mặt ngoài, tên Đàm Diệu Hiển này chỉ là người bình thường, nghe nói nguyên bản là một tên thư sinh dạy học, lại có thể có quan hệ không tệ với nữ nhi của thứ sử, không biết được tình huống trong đó, Lục Thánh Trung không thể không cảnh giác.
Thế là dưới tình huống không đụng chạm đến ‘đối tượng’, hắn trước tiên ra tay từ chỗ tương đối an toàn vòng ngoài, âm thầm điều tra một phen, tìm được một người bằng hữu của Đàm Diệu Hiển, nghĩ biện pháp lân la làm quen, dụ uống say khướt, lợi dụng nó say rượu lừa hắn tối nay tới tìm Đàm Diệu Hiển chơi.
Để người này tới gặp Đàm Diệu Hiển trước tự nhiên không phải là mục đích chính, mà là muốn mượn cơ hội này để quan sát một chút, nhìn xem Đàm Diệu Hiển có phải thật sự là người bình thường hay không, xung quanh hắn có trạm gác ngầm hay không, nhất là có tu sĩ không.
Dù theo Ngưu Hữu Đạo nói, Thiệu Bình Ba lúc này yếu thế, ngay cả hán tử say rượu kia cũng nói Đàm Diệu Hiển là người bình thường, nhưng hắn vẫn là cẩn thận tập trung cao độ.
Quan sát một hồi lâu, thấy cũng không có cái gì dị thường, Lục Thánh Trung lúc này mới yên lòng, từ trong tán cây trượt xuống, mượn bóng tối men theo chân tường lặng yên rời đi.
Lúc trở lại, đã xuất hiện đường hoàng ở trên một con ngõ nhỏ, tay xách gói thịt cộng vò rượu đi tới.
Trước đó nói với hán tử say kia sẽ đến ngay, hắn lại núp quan sát lâu như, đã trì hoãn không ít thời gian, đi mua chút rượu thịt để lấy lí do thoái thác.
Đi tới Đàm gia, gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt thanh tú Đàm Diệu Hiển mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa một vào người xa lạ, mắt tỏ ra vẻ hồ nghi, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lục Thánh Trung mỉm cười đáp: “Là Đàm huynh sao? Tại hạ Lý Cát, Đường huynh gọi ta tới, nói là muốn giới thiệu cho chúng ta làm quen.”
“Hở. . .” Đàm Diệu Hiển sững sờ, vừa nãy nghe vị kia thuận miệng nói ra, cho là lời người say, không nghĩ là có người tới thật.
Thư sinh tất nhiên cấp bậc lễ nghĩa là không kém, vội vàng chắp tay chào hỏi, “Nguyên lai là Lý huynh.” Sau đó mở rộng cửa ra mời vào.
Cũng không có nghi ngờ gì, nhà hắn cũng không có thứ gì đáng giá cho kẻ xấu nhớ thương.
Sau khi người đi vào, Đàm Diệu Hiển đóng cửa, một đường nhiệt tình mời khách đi vào phòng khánh ngồi chơi.
Lục Thánh Trung quan sát hắn, lại quan sát hoàn cảnh trong tiểu viện.
Đi vào trong phòng khách xem xét, nhìn thấy cơ hồ không có bày biện cái gì, có nhiều thứ càng lộ ra vẻ cũ nát, bất quá trái lại cũng sạch sẽ ngăn nắp, nhìn ra được người gia cảnh nghèo khó, cũng nhìn ra chủ nhân nhà này là người có tố chất, đáng coi trọng, người nghèo nhưng chí không nghèo.
“A? Chẳng phải Đường huynh đã tới trước rồi sao? Sao không thấy hắn đâu?” Thấy trong phòng khách không có ai, Lục Thánh Trung lên tiếng hỏi.
Đàm Diệu Hiển cười khổ: “Đường huynh vừa đến, ngồi xuống cái liền ngáy, ta không thể làm gì khác ngoài đỡ hắn đi vào phòng nghỉ ngơi.”
Lục Thánh Trung “À…” một tiếng, bảo mau mau dẫn hắn đến xem.
Đàm Diệu Hiển đành phải dẫn hắn bước ra khỏi phòng khách, đi tới một gian phòng đơn giản.
Bước vào trong nhìn xem, phát hiện một người đang nằm trên giường ngáy khò khò, trên người có đắp cái chăn mỏng chắp vá.
Lục Thánh Trung tiến tới lay lay gọi, “Đường huynh. . . Đường huynh. . .” Lúc lay gọi, thuận tay lặng lẽ điểm mấy cái huyệt vị, để hắn khó mà tỉnh lại sớm được.
“Nói là dẫn ta tới gặp bằng hữu, trái lại chính hắn lại ngủ quên cả trời đất, lý nào lại vậy chứ!” Đang đứng bên cạnh giường, lay mãi không thấy người tỉnh dậy, Lục Thánh Trung lắc đầu thở dài.
“Uống nhiều quá mà.” Đàm Diệu Hiển cười một tiếng, đưa tay mời Lục Thánh Trung ra ngoài phòng khách ngồi.
Trở về phòng khách, Lục Thánh Trung nói mấy câu khách sáo, mở gói thịt rượu mang tới ra, Đàm Diệu Hiển lập tức lấy chén đũa trong nhà tới, cuối cùng hai người ngồi xuống, cùng nhau nâng ly, cạn chén, tự giới thiệu lẫn nhau.
Nhìn ra được, tửu lượng tên thư sinh mặt trắng Đàm Diệu Hiển này hơi yếu, chưa gì đã say, mới uống mấy ngụm ý tứ cái mặt đã đỏ lên, gục đầu xua tay ra hiệu không thể uống nữa rồi.
Bất quá rượu vào thì nhiệt tình, cứ như người thân, nói chuyện ngược lại là không có câu nệ nữa, Lục Thánh Trung thử thăm dò, “Nghe nói Đàm huynh rất giỏi thi từ, còn gia nhập vào Thi Từ xã của nữ nhi thứ sử Thiệu đại nhân nữa?”
Không nói Thiệu Liễu Nhi còn tốt, nhắc đến Thiệu Liễu Nhi, đã liên tục ra hiệu không uống nổi nữa, Đàm Diệu Hiển lại chủ động ôm vò rượu tới tự rót cho chính mình, một chén lại một chén, vừa hậm hực buồn bực vừa tự rót tự uống liên tục, rất nhanh liền uống cho mình say khướt, mắt lờ đờ mông lung.
Ánh mắt Lục Thánh Trung lấp lóe, hỏi “Đàm huynh, sao không nói gì vậy?”
Đàm Diệu Hiển nấc ợ, khoát tay nói: “..Au* lòng, không nhắc tới cũng được.” Trên mặt cũng toát lên vẻ đau thương. (đau lòng)
Lục Thánh Trung đưa tay ra nắm vò rượu, chủ động rót rượu giúp hắn, “Hẳn là ta đã nói gì sai rồi?”
Đàm Diệu Hiển lắc đầu: “Lý huynh hiểu lầm, Thi Từ xã đã giải tản rồi, nhắc tới cũng không ý nghĩa.” Dứt lời lại ngửa đầu nóc cạn một chén.
Lục Thánh Trung lại rót rượu giúp hắn, “Đang thật tốt sao lại giải tán chứ? Chẳng lẽ là nữ nhi của thứ sử đại nhân không thích nữa rồi?”
Đàm Diệu Hiển ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, “Không có liên quan gì đến nàng, nói cho cùng, là do ta vô dụng thôi. . . . . .”
‘Kích hoạt’ tính nhiều chuyện, dưới tửu lực làm sáo trộn, điều gì đến cũng đã đến, có chút lời nói đã không dấu được.
Lục Thánh Trung nghe mà ngạc nhiên, mở hồ nghe ra được ý tứ trong lời nói của đối phương, tên này tựa hồ nảy sinh tình yêu nam nữ với Thiệu Liễu Nhi.
Đàm Diệu Hiển tựa hồ không muốn nói tới cái này, nhưng là rượu vào đầu óc không còn thanh tỉnh, không quản được miệng của mình nữa.
Cơ hội tốt như vậy, Lục Thánh Trung sao lại bỏ lỡ được, chủ đề Đàm Diệu Hiển bỏ qua lại bị hắn kéo trở về, cố ý dùng lời nói kích thích. Đàm Diệu Hiển, một tên thư sinh không rành thế sự, làm sao mà thoát khỏi nanh vuốt của hắn, chỉ chốc lát sau, chuyện tình giữa bản thân nó với Thiệu Liễu Nhi liền bị hắn moi ra bảy tám phần.
Từ lần đầu gặp mặt Thiệu Liễu Nhi ở Thi Từ xã, lúc hai người cùng nhặt một tờ giấy rơi trên mặt đất nên đụng vào nhau, cùng ngẩng đầu lên đối mắt nhau, khi đó hai người liền nhớ thật kỹ đối phương, về sau, ở trong Thi Từ xã, hai người khi thì cố ý khi thì vô ý tới gần nhau. Thời gian dần trôi qua, Đàm Diệu Hiển đã thích Thiệu Liễu Nhi, thế nhưng tự biết gia thế bối cảnh không tương xứng với người ta, một mực giấu giếm trong lòng, không dám thổ lộ chân tình. Ai ngờ Thiệu Liễu Nhi còn lớn gan hơn cả hắn, một lần nào đó, nàng ta tiên phong đâm phá tầng giấy cửa sổ, thổ lộ tâm tư, hỏi ý tứ của hắn.
Đàm Diệu Hiển khó kìm lòng nổi, cũng bày tỏ.
Tương đối mà nói, Đàm Diệu Hiển khá là tự do, còn Thiệu Liễu Nhi thì nhà quản hơi chặt, thế là hai người cũng chỉ có thể là mượn lúc Thi Từ xã tụ hội, mới có thể gặp mặt.
Lúc gặp nhau, hai người quá lắm cũng chỉ ngượng ngùng vụng trộm nắm cái tay chút mà thôi, cũng không có cơ hội làm chuyện vượt quá giới hạn, chủ yếu là do Đàm Diệu Hiển khá cổ hủ, thủ lễ, mà Thiệu Liễu Nhi cũng hơi sợ vị đại ca nắm quyền lớn, một lời có thể quyết định sinh tử người khác của mình kia.
Về sau, Đàm Diệu Hiển thực sự khó nhịn được nỗi khổ tương tư, nói cho Thiệu Liễu Nhi, chuẩn bị ‘không lượng sức mình’ đi Thiệu gia cầu hôn.
Thiệu Liễu Nhi giật nảy mình, ca ca nàng là hạng người gì, nàng nhiều ít biết được một chút, bèn bảo Đàm Diệu Hiển chờ một chút, bảo là để nàng tìm cơ hội thuyết phục người nhà.
Kết quả không đợi đến lúc Thiệu Liễu Nhi thuyết phục được, ngược lại đợi được Thi Từ xã bị giải tán, từ sau đó liền chưa được gặp lại Thiệu Liễu Nhi lần nào.
Nghe Thiệu Liễu Nhi nói, nguyên nhân là do Thiệu Bình Ba đại ca nàng phản đối, Thiệu Bình Ba tựa hồ đã biết được quan hệ giữa nàng với hắn.
Nói đến đây, Lục Thánh Trung kì quái, hỏi “Đàm huynh, không phải ngươi sau đó chưa được gặp lại Thiệu tiểu thư sao? Ở đâu ra có ‘nghe Thiệu tiểu thư nói’ vậy? Hẳn là sau đó lại gặp được nàng ấy?”
(Luna: Theo nhịp điệu của mấy chương trước, đoán chừng thằng thư sinh cũng sống không lâu)