ĐẠO QUÂN

Chương 229: Gạo nấu thành cơm

Edit : Luna Huang

Đàm Diệu Hiển lắc đầu, không cho rằng chính mình là bị nàng liên lụy, có thể nhìn thấy nàng, cảm giác dù có chịu bao nhiêu ủy khuất đi nữa đều là đáng giá, thật không muốn lại tách ra.

Động tình, bèn nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng đưa lên, nói không kịp suy nghĩ: “Liễu Nhi, đi theo ta nhé!”

“Đi?” Thiệu Liễu Nhi sửng sốt một chút, tựa hồ đã hiểu ra ý của hắn, bèn hỏi: “Chúng ta có thể đi đâu?”

Đàm Diệu Hiển vội vàng nói: “Rời khỏi Bắc Châu, đi tới một nơi mà người nhà muội không thể tìm thấy, ta sẽ đối tốt với muội cả đời, muội nguyện ý đi theo ta chứ?”

Về phần cái gì gọi là ‘gạo nấu thành cơm’ của Lục Thánh Trung, đã bị hắn sớm quên sạch.

Đầu tiên, bảo hắn dùng phương thức đó đi lừa gạt Thiệu Liễu Nhi làm cái chuyện hèn hạ vô sỉ kia, đúng là thật sự hắn không làm được, hiện tại hắn cũng không có tâm tư nghĩ tới thứ bẩn thỉu kia, hắn chỉ muốn mang nàng đi, không tách ra khỏi nàng mới chính là điều hắn mong muốn.

Thiệu Liễu Nhi kinh ngạc nhìn xem hắn, im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.

Mặc dù nàng cũng vì tình mà kích động, cũng là nàng đi chủ động trước nữa, nhưng nàng lại lý trí hơn hắn một chút.

Thiệu gia trải qua bao mưa gió, phản bội Yến quốc chạy đến Hàn quốc, bây giờ lại ủng binh tự lập, quá trình này nàng chân chính tận mắt trông thấy, đã từng thấy qua đại quân chém giết tàn khốc, đã nhìn thấy nhân mạng như giống như cỏ rác, từng đám liên tục ngã xuống, nhìn thấy máu chảy thành sông, biết cái gì là hung hiểm, tầm mắt không phải một thư sinh không rành thế sự như Đàm Diệu Hiển này có thể so sánh, nàng biết rõ Bắc Châu nằm dưới khống chế của Thiệu gia, vị đại ca kia của nàng càng là không đơn giản, không phải dễ dàng trốn như vậy được, nhất là hai người cô nam quả nữ như hai đứa lại không có năng lực gì, làm sao mà trốn được?

Coi như trốn được, lại nên làm gì để sinh tồn ở trong loạn thế này bây giờ?

Trong mắt Đàm Diệu Hiển hơi lộ ra vẻ thất vọng, “Không nguyện ý sao?”

“Không phải, muội nguyện ý!” Thiệu Liễu Nhi vội vàng lắc đầu, “Chỉ là chúng ta có thể đi đâu được?”

Đàm Diệu Hiển: “Rời khỏi Bắc Châu, đi tới một nơi mà người nhà muội không thể tìm thấy.”


“Được!” Thiệu Liễu Nhi gượng ép mỉm cười, chợt giang hai cánh tay ra ôm lấy cổ hắn kéo lại, khiến cho hai người gần như dính sát lại.

Gặp nàng đáp ứng, Đàm Diệu Hiển cao hứng không thôi, ôm chặt lấy nàng, giống như đã đạt được cả thế giới rồi vậy, có chết cũng không hối tiếc.

Lại không biết, Thiệu Liễu Nhi đang nằm nhoài trên đầu vai hắn, lại đang khó xử biết bao, nàng thật không cho rằng hai người có thể chạy thoát được.

Nàng cũng hiểu được là do Đàm Diệu Hiển đơn giản, có thể đây chính là một trong những nguyên nhân nàng thích hắn, sở dĩ đã biết rất khó thoát nhưng nàng cũng đáp ứng hắn, là vì không muốn làm tổn thương hắn.

“Huynh nguyện ý cưới muội sao?” Thiệu Liễu Nhi chợt ghé vào lỗ tai hắn nỉ non.

Đàm Diệu Hiển dùng sức gật đầu thật mạnh, “Nguyện ý!”

“Muốn muội!” Thiệu Liễu Nhi cắn môi thỏ thẻ.

“Hả?” Đàm Diệu Hiển mờ mịt không hiểu, trong mắt có vẻ nghi hoặc.

“Để cho muội làm nữ nhân của huynh.” Thiệu Liễu Nhi lại ghé vào lỗ tai hắn nỉ non, rồi rời khỏi đầu vai hắn, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, chợt nhón chân lên, hôn vào trên môi hắn.

Hai mắt Đàm Diệu Hiển trừng lớn, giật mình, chấn kinh.

Cảm thụ được đôi môi mềm mại của nàng, cảm thụ được khí tức của nàng, khoảng cách gần nhìn ngắm khuôn mặt đang nhắm mắt xấu hổ của nàng, không người trẻ tuổi huyết khí phương cương nào chịu nổi được cái này, huống chi hắn lại thích nàng như vậy nữa, có thể nói, trong nháy mắt máu nóng xông lên tận não, liền cúi xuống ôm hôn kịch liệt ná thở.

Hai tay sờ xoạng trên người Thiệu Liễu Nhi, gấp gáp, lại không biết làm sao ra tay.

Chính Thiệu Liễu Nhi chủ động buông hai tay ra, tự mình tháo mở dây lưng, mới để hắn tìm được phương pháp, chân chính là ‘nới rộng dây lưng để cuối cùng lòng không hối tiếc’*. (*bài thơ Điệp luyến hoa : Y đới tiệm khoan chung bất hối’.)

Hai người rất nhanh trần truồng cùng ngã xuống, quay cuồng ở trên giường, cả hai nhanh chóng thở hỗn hển. . .  . . .


Lần đầu đau đớn cùng mỹ hảo đi qua, ôm lấy nam nhân đang nằm đè trên người mình thở hổn hển không buông, hai mắt Thiệu Liễu Nhi kinh ngạc nhìn lên nóc nhà.

Nàng không muốn tách ra khỏi Đàm Diệu Hiển, nhưng nàng vô cùng rõ ràng, dùng loại phương thức này chạy ra khỏi Thiệu gia cũng không phải là kế lâu dài, không được bao lâu Thiệu gia sẽ phát hiện ra ngay.

Một khi để Thiệu gia tìm được nàng, đời này sợ là đừng nghĩ gặp lại Đàm lang, không khéo còn nguy hiểm đến tính mạng của Đàm lang nữa.

Nàng không cho rằng hai người có thể chạy thoát được, nàng cũng biết, một khi bị tìm tới, Thiệu gia sẽ không để cho nàng có cơ hội chạy thoát lần thứ hai.

Thế là nàng lựa chọn dùng phương thức ‘ván đã đóng thuyền’ này cùng với Đàm lang đối diện với Thiệu gia.

Lục Thánh Trung hi vọng ‘gạo nấu thành cơm’, Đàm Diệu Hiển không có ‘làm’, kết quả lại là do Thiệu Liễu Nhi quả quyết chủ động ‘làm’, cái này chỉ sợ Lục Thánh Trung nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới đi.

Lần đầu tiếp xúc da thịt làm cho hai người không muốn tách ra, nhưng hiện tại Đàm Diệu Hiển đã bình tĩnh lại, cho rằng mang theo Thiệu Liễu Nhi đào tẩu mới là trọng yếu, mới nhớ tới lời Lục Thánh Trung dặn dò.

“Liễu Nhi, chúng ta lập tức rời đi nơi này, rời khỏi Bắc Châu thôi!” Đàm Diệu Hiển kiên định nói.

“Ừm!” Thiệu Liễu Nhi gật đầu cười, tùy hắn.

Mặc dù nàng không cho rằng có thể chạy thoát, nhưng đã có tầng quan hệ này rồi, trong lòng nàng cũng đã thản nhiên, có thể chạy thoát hay không, nàng đã không còn xem trọng, tùy ý Đàm lang giày vò đi, vạn nhất rơi vào tay Thiệu gia, nàng lại đứng ra làm rõ là được, hiện tại không cần thiết đi nói những lời đả kích Đàm lang, để chứng minh huynh ấy ngu xuẩn gì gì đó kia.

Hai người thu thập qua loa một chút, nắm tay nhau cùng bước ra cửa.

Một mực đỡ Thiệu Liễu Nhi lên xe ngựa, cùng chui theo vào trong xe, cùng ngồi xuống một chỗ trong xe, Đàm Diệu Hiển chưa từng buông tay nàng ra, vẻ mặt hạnh phúc, mơ ước hoàn cảnh tương lai.

Thiệu Liễu Nhi ngồi trong xe ngựa nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt, trong lòng, tràn đầy ngọt ngào.

Thẳng đến khi xe ngựa chạy đi, xốc nảy, Thiệu Liễu Nhi mới đẩy màn cửa nhìn ra bên ngoài, rồi quay đầu lại hỏi: “Đàm lang, chúng ta đang chạy đi đâu vậy?”


Đàm Diệu Hiển hăng hái nói: “Đi đường tắt tới sông Bình Lan, xuống đường thủy, thuận theo dòng sông đi thẳng đến Tống quốc, chỉ cần tiến vào lãnh thổ Tống quốc liền không còn sợ nữa, tóm lại, trước tiên rời khỏi địa bàn Bắc Châu, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp ổn định chỗ ở sau, nàng yên tâm, bờ sông đã có thuyền tiếp ứng, huynh đã an bài xong hết rồi!”

Đây cũng là ý của Lục Thánh Trung, hắn lo lắng chuyện bị bại lộ, Thiệu gia lập tức sẽ hoài nghi đến phía Ngưu Hữu Đạo bên kia, con đường đi hướng Yến quốc sẽ bị để mắt đầu tiên, sẽ bị chặn lại ngay, đi hướng Yến quốc có khả năng nhất sẽ bị truy binh đuổi theo, nên hắn liền quyết định đi vòng sang Tống quốc, tỉ lệ thành công chắc chắn hơn một chút, chuyện còn lại thì giao cho Ngưu Hữu Đạo bên kia an bài.

“Có thuyền tiếp ứng?” Thiệu Liễu Nhi hơi chút kinh ngạc, có vẻ như không dám tin, nhìn Đàm Diệu Hiển trên dưới một chút.

Nói thật, nàng tự nhận mình là người hiểu rõ vị này nhất, Đàm lang là ai nàng biết rõ ràng, lấy đâu ra năng lực bố trí cẩn mật như thế?

Nàng nghi ngờ hỏi tiếp: “Chàng cũng đã an bài xong hết luôn rồi? Sông Bình Lan cách nơi này sợ là hơn 50 dặm đi, chàng đi ra ngoài mấy chục dặm bố trí sao?”

Đàm Diệu Hiển xấu hổ cười một tiếng, “Liễu Nhi, không dối gạt nàng, lần này là huynh cầu bằng hữu hỗ trợ, nếu không có vị bằng hữu này bày mưu tính kế, hai ta sợ là không thể gặp nhau rồi… …” Hắn đem chuyện gặp gỡ quen biết với vị Lý huynh kia kể lại, từ đầu tới cuối không có bất kỳ giấu giếm nào.

Lý huynh? Trong lòng Thiệu Liễu Nhi hơi có cảnh giác, hỏi: “Chàng xác định người này có thể tin được?”

Đàm Diệu Hiển gật đầu đảm bảo nói: “Nàng yên tâm, tuyệt đối đáng tin, hắn giúp huynh cũng không có điều kiện gì, từ trên người huynh cũng không chiếm được chỗ tốt gì, huynh với hắn chính là quân tử kết giao, không liên quan đến lợi ích.”

Không chiếm được chỗ tốt gì á? Thiệu Liễu Nhi rất muốn hỏi hỏi hắn, tại Bắc Châu này đi đắc tội Thiệu gia, huynh cho rằng là trò đùa cho vui hay sao? Người ta không chiếm được chỗ tốt gì, lần đầu quen biết liền cam chịu nguy hiểm như thế đi giúp huynh ư?

Thiệu Liễu Nhi muốn nói lại thôi, không tiện đi nói hắn cái gì, cuối cùng từ từ nghiêng người, ngã vào trong ngực hắn, mặc cho hắn ôm, nhưng trong lòng thì lại đầy lo lắng.

Đàm Diệu Hiển thì không ngừng cúi đầu hôn nàng, nhìn ra được đúng là thật cao hứng, giống như đạt được báu vật quý nhất thiên hạ vậy, phấn khởi không thôi.

Thiệu Liễu Nhi cũng rất hưởng thụ cách hắn đối xử với mình như vậy, chỉ là, bởi vì vị ‘Lý huynh’ kia xuất hiện, khiến cho nàng khó loại bỏ được nghi vấn, trong lòng thủy chung có một tia sầu lo treo lơ lửng.

Nàng đang suy nghĩ, nên làm thế nào để cho Đàm lang không có phản cảm, mà khuyên hắn không nên tin vị bằng hữu kia.

Trong núi rừng bên cạnh con đường, Lục Thánh Trung một đường ẩn tàng, lặng lẽ nương theo xe ngựa lao nhanh chạy theo, thời khắc luôn chú ý tới động tĩnh chung quanh, chuẩn bị nếu có gì đó không đúng, hắn lập tức bắt Thiệu Liễu Nhi đem đi, hoặc bắt làm con tin, hoặc quả quyết rời đi.

Đương nhiên, kết quả tốt nhất vẫn là hi vọng có thể thuận lợi đến sông Bình Lan, chỉ cần lên được thuyền, sóng to sông lớn, dù có truy binh, hắn cũng có thể tùy thời trốn vào trong nước đào thoát, trong sông lớn mà muốn bắt hắn cũng không dễ dàng như vậy, điểm ấy hắn vẫn khá là nắm chắc. . .  . . .

Phủ thứ sử, địa lao, Thiệu Tam Tỉnh lần nữa tiến vào, đi theo bên cạnh còn có một người được bao phủ trong *đấu bồng đen, vành nón rủ xuống,  không thấy rõ được khuôn mặt. (áo choàng có mũ trùm đầu)


Đến chỗ nhà lao giam giữ Thiệu Bình Ba, Thiệu Tam Tỉnh khẽ ra hiệu một cái, ngục tốt liền mở cửa nhà lao ra, rồi cùng với thủ vệ đi chỗ khác né tránh.

Trong lao, Thiệu Bình Ba đang tĩnh tọa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cũng từ từ mở mắt ra nhìn lại.

Thiệu Tam Tỉnh tiến tới nhỏ giọng thông báo, “Đại công tử, Tô tiểu thư tới.”

Thiệu Bình Ba đứng dậy, Thiệu Tam Tỉnh cáo lui, rời đi, để lại không gian cho hai người.

Lúc này người mặc đấu bồng đen bên ngoài mới tiến vào trong lao, ngẩng đầu lên, lộ ra nửa khuôn mặt tươi cười, lại đưa tay xốc nón áo choàng lên.

Dung nhan kiều mị, rực rỡ chói lọi, chính là biểu tỷ của Thiệu Bình Ba, Tô Chiếu.

Thiệu Bình Ba mỉm cười, “Chiếu tỷ, Kim Sí bay tới Tề quốc cũng cần không ít thời gian, làm sao tỷ lại về đây nhanh như vậy thế, hẳn là thuận tiện đi qua đây sao?”

Tô Chiếu cười nói: “Nghe được ngươi có tình huống khẩn cấp, lấy của công xử lý chuyện riêng luôn, vận dụng phi cầm tổ chức làm phương tiện di chuyển.”

Thiệu Bình Ba hơi nhíu mày, “Làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cái này không cần ngươi quan tâm.” Tô Chiếu nhìn quanh hoàn cảnh trong lao một chút, “Vẫn còn ở quen hả?”

Thiệu Bình Ba: “Tâm không tĩnh, ở đâu cũng vậy cả.”

Tô Chiếu gật đầu, “Tình huống cụ thể, vừa nãy ta cũng đã nghe lão Thiệu nói rồi, vẫn thật không nghĩ tới cái thằng Ngưu Hữu Đạo kia, dĩ nhiên ác độc như thế, cũng may mắn ngươi phản ứng cũng không chậm. Bất quá nói đi thì nói lại, hai tên các ngươi cứ giữ chặt lấy nhau không thả là có ý gì, Đường Nghi kia đối với các ngươi thật có lực hấp dẫn lớn như vậy? Ngươi làm vậy để ta làm sao chịu được?”

Thiệu Bình Ba thở dài: “Chiếu tỷ, tỷ suy nghĩ nhiều rồi, ta đối với Đường Nghi không có hứng thú, coi như không có Đường Nghi, sớm muộn ta vẫn phải giao thủ với hắn, chẳng qua là bởi vì có Đường Nghi nên mới xảy ra sớm thế thôi, người này ngày sau ắt hẳn là họa lớn trong lòng của ta!”

Tô Chiếu: “Xem ra ngươi không có ý định buông tha hắn, ngươi là người luôn luôn chú ý đại cục, rất ít khi vì một người mà tính toán chi li như vậy.”

Thiệu Bình Ba: “Không phải vấn đề ta có buông tha hắn hay là không buông tha hắn, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho ta, tỷ tin hay không, trong nội thành Bắc Châu này, hắn y nhiên còn rình rập chờ cơ hội xuống tay với ta, nếu không ta cũng sẽ không mời tỷ từ xa chạy về đây. Chiếu tỷ, có lẽ tỷ rất khó hiểu được, nhưng ta đã hiểu rõ, từ lần thứ nhất ta cùng hắn giao thủ về sau, trong lòng cả hai đều hiểu rất rõ, một núi không thể chứa hai hổ, giữa ta và hắn, chỉ có thể có một người còn sống!”

Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi không phải là đối thủ của hắn!”

“. . .  . . .” Thiệu Bình Ba câm nín, không nghĩ tới bị khinh thường trực tiếp thế, hơi cười gượng, “Chiếu tỷ hiểu hắn rất rõ sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi