ĐẠO QUÂN

Chương 372: Chiến mã tới rồi!

Edit: Luna Huang

Mấy người đều hiểu, Thiên Ngọc môn đột nhiên giở trò như vậy, khẳng định là bởi vì phát hiện bên này với phía Ngưu Hữu Đạo đã triệt để cắt đứt liên lạc, đã tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận ra tay.Mười ngày? Đây là chắc chắn trong vòng mười ngày, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng đem chiến mã trở về a, coi như Ngưu Hữu Đạo có thể trở về, cũng là trở về tay không, cho nên trước tiên khống chế đám Viên Phương lại trên tay đã rồi tính tiếp.

Người ta lý lớn, lý nhỏ đều chiếm hết, ngươi có thể bắt bẻ được người ta sao? Chuyện chiến mã đích xác là không thể kéo dài được nữa, người ta cũng đã nói, nếu bên các ngươi làm không được, bọn hắn sẽ phái đệ tử đi tới Tề quốc một chuyến nữa. Người ta cũng đã cho ngươi đầy đủ thời gian để liên hệ, cũng chỉ là muốn một lời giải thích của Ngưu Hữu Đạo mà thôi, có lời giải thích là người ta sẽ lập tức thả người, như vậy có rất quá đáng sao?

Người ta là vì đại cục mà suy nghĩ, không ai có thể nói trước được cái gì phải không? Người ta vốn nắm đấm cứng mà lại giảng đạo lý thích hợp nữa!

Trịnh Cửu Tiêu trầm giọng nói: “Vậy kế hoạch hiện tại, chính là liên hệ, liên hệ, lại liên hệ, hy vọng có thể mau chóng liên hệ được với Ngưu Hữu Đạo, dù có không thành cũng phải thử một chút!”

Phí Trường Lưu cùng Hạ Hoa yên lặng gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Thương Thục Thanh thử hỏi một câu, “Liệu có chuyện gì xảy ra với Đạo gia không?”

Hạ Hoa cười khổ: “Quận chúa, chuyện này thật đúng là khó nói. Theo lý thuyết đi, hắn cho người Phù Phương viên tới bên này, khẳng định là đã có tính toán rồi. Thế nhưng, nhiều người như vậy, mấy tháng qua một chút tăm hơi cũng không có, cũng không ai biết tình hình ra sao.”

Trong mắt Thương Thục Thanh tràn đầy sầu lo.

Hạ Hoa bóp bóp hai vai nàng, thở dài: “Quận chúa, gần đây nhìn ngươi gầy gò đi không ít a! Không nên quá lo lắng, không thể không thừa nhận, tên Ngưu Hữu Đạo kia vẫn là có chút bản lãnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”

An ủi về phần an ủi, song ba phái sau đó vẫn phải gặp hiện thực có chút lạnh giá, Kim Sí thả lên không trung, lượn một vòng quanh lại đậu trở xuống.

Lặp đi lặp lại thả ra, vẫn cứ lặp đi lặp lại như vậy, có ý nghĩa là vẫn không liên lạc được. . .  . . .

Trong thủ phủ quận, Thương Triều Tông đi tới đi lui ở trong phòng, chửi mắng Thiên Ngọc môn ngang ngược càn rỡ.


Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn an tĩnh nghe hắn mắng chửi, sau khi nghe xong, nhàn nhạt lên tiếng, “Vương gia an tâm chớ gấp, mỗi người đều vì lợi ích của riêng phần mình, người ta cũng không có làm sai cái gì.”

Lam Nhược Đình vuốt râu nói: “Nói cho cùng, chúng ta bên này vẫn là thiếu khuyết môn phái có thể ngăn được Thiên Ngọc môn, bất quá nói đi thì nói lại, hiện tại chúng ta bên này cũng không nuôi nổi quá nhiều môn phái, nói cái gì ngăn được hay không còn quá sớm, chính là thời điểm cần Thiên Ngọc môn ủng hộ. Vương gia, còn phải cần nhẫn nại thêm, chờ đến khi có đầy đủ lợi ích, tự nhiên có thể phát triển ra được lực lượng ngăn cản .”

Thương Triều Tông đặt mông ngồi xuống ghế ở bên cạnh, dựa vào thành ghế, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đạo lý ta hiểu, thế nhưng quay đầu nếu Ngưu Hữu Đạo trở về, ta trơ mắt nhìn người của hắn bị bắt lại mặc kệ, ta làm sao bàn giao cho hắn bây giờ? Người ta dốc hết tâm huyết vì bản vương, ở bên ngoài liều mạng, ta thì lại ngay cả người của hắn, cũng không gánh nổi, để ta làm sao chịu nổi?”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Vương gia quá lo lắng, Ngưu Hữu Đạo là một người lý trí, khi hắn minh bạch, là do chính hắn làm cho sự việc có lỗ thủng, để người ta lợi dụng chui chỗ trống, vương gia bên này cũng không có cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được. Hiện tại, vấn đề là tình huống ở phía Ngưu Hữu Đạo bên kia đến tột cùng là gì, nếu thật sự là xảy ra chuyện mà nói, coi như vương gia ngài hiện tại trở mặt với Thiên Ngọc môn cũng lại có ý nghĩa gì? Ngưu Hữu Đạo mà không về được thật, vương gia ngài cũng chỉ có thể là đứng về phía Thiên Ngọc môn bên này, chẳng lẽ còn có thể đứng về phía ba phái bên kia đi đối nghịch lại Thiên Ngọc môn sao? Đầu tiên, ngay cả chính bản thân ba phái cũng không có dũng khí đó, nếu không, cũng sẽ không trơ mắt nhìn xem người ta bắt người đi ở ngay dưới mí mắt của mình!”

Thương Triều Tông: “Nếu như Ngưu Hữu Đạo trở về thì sao?”

Mông Sơn Minh: “Đã ở cùng lâu như vậy, chẳng lẽ vương gia còn không có nhìn ra được sao? Xa không nói, những sự tình phát sinh tại Tề quốc bên kia, cho thấy Ngưu Hữu Đạo là loại lương thiện sao? Là ai cũng có thể dễ dàng đối phó sao? Ngay cả Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cũng không có thể làm gì được hắn, hắn sẽ đi sợ Thiên Ngọc môn sao? Ta đã quan sát hồi lâu, Thiên Ngọc môn nhìn như cường đại, kỳ thật đối đầu với Ngưu Hữu Đạo lại ‘hư’ vô cùng, cho tới bây giờ cũng không thể nắm được Ngưu Hữu Đạo, bằng không bọn hắn còn cần phải lén lút làm như này sao? Một cái môn phái to như thế, vì cái gì không dám chính diện áp chế Ngưu Hữu Đạo? Chỉ bằng điểm này, đã nói rõ có vấn đề, có lẽ ngay cả chính Thiên Ngọc môn cũng không ý thức được, còn ở đó tự cho là đúng. Vương gia yên tâm, Ngưu Hữu Đạo không trở về thì thôi, một khi thật sự trở về, chuyện cùng Thiên Ngọc môn vật tay kia, không cần tới lượt vương gia ra mặt đâu, ai thắng ai thua còn chưa nhất định!”

Lam Nhược Đình gật đầu: “Mông soái nói có lý!”

Thương Triều Tông trầm mặc, dần dần bình tĩnh lại. . .  . . .

Bên ngoài, phía trên đình đài lầu các, Bạch Diêu ôm kiếm đứng đó, ngóng nhìn về phương xa, tâm tình có đôi chút phức tạp.

Chuyện trước đó hắn cũng có ở bên, toàn bộ quá trình đều tận mắt thấy, trình độ nào đó mà nói, chính hắn cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn của sư môn có chút hèn hạ, có chút mất quang minh lỗi lạc.

Nhưng hắn cũng minh bạch, có một số việc là không có đúng sai, chẳng lẽ ba phái nghĩ hết biện pháp ‘chia cắt thịt’ trên người Thiên Ngọc môn là đúng sao? Thiên Ngọc môn ra quyết sách bảo hộ lợi ích của Thiên Ngọc môn là sai sao? Thật sự mà nói, đệ tử Thiên Ngọc môn cần người giữ gìn lợi ích cho mọi người như vậy.

Có một số việc, hắn cũng chỉ có thể là thở dài, tâm tình có chút phiền muộn. . .  . . .

Chim biển kêu “âu âu”, biển rộng mặc cá nhảy.

Quần áo gió thổi bay phần phật, Ngưu Hữu Đạo đứng ở đầu thuyền chắp tay sau lưng hóng gió, nhìn hai bên thuyền có đàn cá truy đuổi, thỉnh thoảng nhảy lên khỏi mặt nước, ở trong ấn tượng của hắn, một màn này giống như đã từng quen biết.


Quản Phương Nghi ở bên cạnh nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo đi đến đâu, nàng liền theo đến đó.

Hiện tại nàng cũng bị khống chế liên hệ với bên ngoài, lại bị lôi kéo đắc tội Hiểu Nguyệt các, lỡ như Ngưu Hữu Đạo lại chơi quỷ tâm tư gì đó chạy mất, nàng biết đi tìm ai giờ? Cho nên một mực nhìn chằm chằm rất kỹ.

Bất quá, nàng trái lại rất là thảnh thơi, bày một cái ghế ra đó, ngồi vểnh hông bắt chéo chân, một tay bưng ly trà, để gió biển thổi thỏa thích, váy áo tung bay theo gió.

Tại Tề kinh khó chịu nhiều năm qua như vậy, giờ nhìn xem cảnh biển này, tâm tình cũng không tệ.

Công Tôn Bố đi ra khoang thuyền, bước nhanh đi đến, khẽ gật đầu với Quản Phương Nghi một cái, Quản Phương Nghi liếc mắt đưa tình với hắn, khiến hắn đành phải cười khổ.

“Đạo gia, thuyền trưởng nói, nhiều nhất còn khoảng một ngày nữa là đến Thanh Sơn quận.” Công Tôn Bố bẩm báo.

Sắp đến rồi sao? Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, nàng cũng rất là chờ mong, nhớ mang máng Lệnh Hồ Thu có nói qua, ở đó có bao nhiêu thứ tốt đâu.

Nàng cũng đã hỏi qua Công Tôn Bố, Công Tôn Bố cũng nói, những thứ khác thì khó mà nói, nhưng luận ăn uống, sơn trang của Đạo gia nói thiên hạ đệ nhị, không ai dám nói đệ nhất.

“Một ngày. . .” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, cân nhắc hơn kém chút thời gian, chờ đến khi Kim Sí bên này trở về, coi như để lộ tin tức, kẻ địch biết được cũng không kịp phản ứng.

“Truyền tin tức cho đội tàu phía trước, lần lượt giảm dần tốc độ, chờ thuyền phía sau tụ hợp lại kết thành đội.”

“Truyền tin tức cho vương gia, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, còn có người trong nhà chúng ta, liền nói chiến mã tới rồi, để bọn họ tới nghênh đón, triệu tập trọng binh dọn dẹp thanh tràng*, triệu tập tu sĩ các phái cảnh giới!” ( *cấm người qua lại)

Hai đạo mệnh lệnh được đưa ra liên tiếp, vì phòng bị tin tức truyền về bị thất lạc, cần đồng thời phát tin tức cho mấy nhà.

“Vâng!” Công Tôn Bố dạ, lại tiếp tục hỏi: “Hành trình giả về phía bắc bên kia, còn cần tiếp tục truyền tin tức nữa hay không?”


“Truyền! Vì cái gì không truyền chứ? Truyền đến khi nào chúng ta dừng mới thôi.” Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo lộ ra một vòng mỉm cười quỷ quyệt, suy nghĩ trong nháy mắt đến trên người Thiệu Bình Ba, cảm thấy có chút đồng cảm với áp lực sắp tới mà Thiệu Bình Ba phải tiếp nhận a!

“Được!” Công Tôn Bố gật đầu cười, thấy hắn không có phân phó gì nữa, bèn quay người rời đi chấp hành.

Quản Phương Nghi thảnh thơi uống trà, uể oải nói, “Cuối cùng cũng sắp đến, cả ngày lắc lư lắc lư, lại tiếp tục, xương cốt của ta cũng muốn tan thành từng mảnh.”

Nàng không hiểu Bắc Châu với Thanh Sơn quận bên này phát triển gặp phải áp lực ra sao, không biết nhóm chiến mã mất đi lần này của Bắc Châu có ý nghĩa như thế nào đối với Thiệu Bình Ba. . .  . . .

Đêm, năm con Kim Sí từ cùng một phương hướng lần lượt bay tới, bốn con lần lượt bay về phía Ngũ Lương sơn, Phù Vân tông, Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn, còn một con cấp tốc lướt về phía quận thành Thanh Sơn.

“Chưởng môn! Chưởng môn! Tin tức của Ngưu Hữu Đạo!”

Một gian tĩnh thất, bên ngoài, một tên đệ tử Lưu Tiên tông kích động hô to.

Két! Cửa mở, Phí Trường Lưu cấp tốc đẩy cửa chạy ra, một con Nguyệt Điệp bay theo ra.

“Tin tức Ngưu Hữu Đạo gửi về ạ!” Đệ tử hai tay dâng lên mật tín đã được dịch xong, hắn biết chưởng môn đã chờ đợi tin tức này từ lâu, mỗi ngày đều hỏi đến.

Đệ tử hơi có chút sáng suốt đều biết, một khi Ngưu Hữu Đạo không về được, toàn bộ tông môn có thể sẽ bị Thiên Ngọc môn sút một cước bay ra khỏi Thanh Sơn quận, đệ tử từ trên xuống dưới ai cũng lo sợ bất an.

Không trải qua chuyện tình là không rõ, không trải qua mọi chuyện là không phân biệt được cao thấp, những người trước kia không đem Ngưu Hữu Đạo để vào mắt, sau khi trải qua lần này, cũng đã thật sự hiểu rõ, trong này người có thể trấn trụ tràng diện chính là ai!

Uy tín, trong lúc vô hình chính là tới như thế.

Phí Trường Lưu một tay giật lấy mật tín, sau khi xem qua về sau, phấn chấn nói: “Đã lấy được chiến mã rồi, tốt! Tốt! Tốt! Vị lão đệ này rất tốt, quả nhiên không có để cho chúng ta thất vọng!”

Mãnh liệt ngẩng đầu lên, chỉ vào đệ tử kia nói: “Đi! Đi thông tri hai nhà khác. Còn nữa, lập tức phái người đi sang thủ phủ quận thông tri vương gia, tập kết nhân mã tới hải cảng bảo vệ đường đi!”

Hắn còn tưởng rằng những nhà khác vẫn chưa biết.

“Vâng!” Đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, chạy nhanh rời đi.


Phí Trường Lưu lớn tiếng quát: “Người tới! Lập tức tập kết đệ tử Lưu Tiên tông ta từ trên xuống dưới lại!”

Gần như đồng thời, trên đỉnh núi hai nơi khác cũng tao động, toát ra rất nhiều Nguyệt Điệp bay múa.

Đệ tử ba phái, ngoại trừ người lưu lại trông coi, đều lần lượt tụ họp lại tại sơn cốc, hơn ngàn tu sĩ tụ tập, Nguyệt Điệp bay múa trong thật huyễn lệ.

Ba người Phí, Trịnh, Hạ đang hưng phấn giao lưu, chợt lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy Thương Thục Thanh cùng với hai tên đệ tử Ngũ Lương sơn đi tới, bước từng bước chậm rãi đi tới.

Hạ Hoa cười nói: “Quận chúa, Ngưu Hữu Đạo mang theo chiến mã trở về, ngày mai liền sẽ tới.”

Thương Thục Thanh gật đầu cười nói: “Ta đã biết, pháp sư Ngũ Lương sơn đã nói với ta, ta sẽ cùng các ngươi đi nghênh đón Đạo gia.”

Hạ Hoa chần chờ nói: “Đoạn đường này bôn ba qua lại cũng không được gần lắm, quận chúa hay là chờ ở tại nơi này đi, ngày mai Đạo gia hẳn là có thể đến chỗ này đó.”

Thương Thục Thanh: “Không có việc gì, ta cũng không phải là nữ tử yếu ớt, ngồi cưỡi chút khoảng cách đó cũng không tính là gì.”

Ba vị chưởng môn nhìn nhau, cũng không có nói thêm cái gì.

Phí Trường Lưu nói: “Chúng ta đi gặp vương gia trước đây, nhìn xem an bài như thế nào đi!”

Thủ phủ quận, Thương Triều Tông tay cầm mật tín ở trong sảnh đường ngửa mặt lên trời cuồng tiếu*, “Chiến mã! Chiến mã của bản vương đến rồi! Anh Dương Võ Liệt vệ của bản vương đã ở trong tầm tay! Đạo gia quả nhiên không phụ kỳ vọng của bản vương!”

Mông Sơn Minh cùng Lam Nhược Đình cũng là mặt đầy ý cười, cũng có rất nhiều thổn thức cảm khái, Thiên Ngọc môn cùng ba phái bỏ ra nhiều tinh lực như vậy, vẫn không làm được, thế mà thật bị Ngưu Hữu Đạo làm được, đều biết việc này không có dễ dàng, khẳng định là đã trải qua không ít gian khổ.

Ngoài cửa, Phượng Nhược Nam đứng ở cửa ra vào nghe lén, nàng tự nhiên biết chiến mã đối với hai quận có ý vị như thế nào, cũng biết Ngưu Hữu Đạo đi xử lý chuyện chiến mã, thật sự thành công sao, khiến nàng cảm khái không thôi.

Nàng không khỏi hồi tưởng lại tình huống khi bắt đầu nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, chỉ chớp mắt, thật sự là giật mình như mộng a!

Trong sảnh đường, Mông Sơn Minh hỏi: “Vương gia, Ngưu Hữu Đạo có nói lấy được bao nhiêu chiến mã không?”

“Ấy. . .” Thương Triều Tông sững sờ, nhìn lại mật tín, “Cái này ngược lại là không có nói.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi