ĐẠO QUÂN

Chương 386: Tỷ muội của Vân Cơ

Edit: Luna Huang

“Để ta tìm lại xem.” Hạo Chân bước đến trước thư án, tìm ở trong đống văn thư, rút ra một bản ý chỉ, mở ra đưa cho hắn nhìn.

Hạo Vân Thắng cầm lấy bản ý chỉ cấp tốc lật xem, đích thật là ý chỉ của hoàng đế, ý tứ đại khái trên đó nói là, đất đai Tề quốc rộng lớn, Hạo Chân muốn kiểm kê gia sản của hoàng thất trên cả nước có chút tốn thời gian, vì để giảm bớt trắc trở, tiện cho việc điều động hơn, trực tiếp cắt đám người Chương Hành Thụy ra khỏi Tây viện, điều chuyển thẳng về Hạo Chân quản lý.

Nói cách khác, có đạo ý chỉ này, Chương Hành Thụy đã đường đường chính chính thành người của Hạo Chân, đã không thuộc về Hạo Vân Thắng quản lý nữa.

Thấy sắc mặt hắn âm trầm biến ảo, Hạo Chân ở bên cạnh nói: “Hoàng thúc không biết việc này sao? Chuyển người cho ta, theo lý thuyết công văn này cũng được gửi đến Tây viện một bản chứ nhỉ.”

Hạo Vân Thắng khép ý chỉ lại, vẻ mặt căng cứng, thật sự là hắn không biết việc này, có lẽ công văn có gửi đến Tây viện đi, nhưng hắn đang ở trên đường nên không đọc được, không phải là chuyện gì gấp gáp, người của Tây Viện cũng sẽ không hễ có chuyện gì cũng đi truyền tin tức cho hắn kiểm tra.

Mấu chốt phần lớn người Tây Viện bên kia cũng không biết thân phận thật sự của Chương Hành Thụy, bình thường hắn cũng không đi quá gần Chương Hành Thụy, chỉ là điều động chút tiểu nhân vật, gửi chậm chút cũng không có gì, hẳn là sẽ gom cùng với những chuyện khác rồi chuyển tới cho hắn kiểm tra sau.

Chân chính khiến hắn kinh nghi bất định là, hoàng đế sớm không chuyển, muộn không chuyển, hiện tại lại đem Chương Hành Thụy chuyển cho Hạo Chân là có ý gì, có phải hoàng đế đã biết được cái gì hay không, nếu không vì sao lại trùng hợp như vậy, là đang muốn ‘gõ’ hắn sao?

“Ta làm sao nghe nói việc này là do ngươi thượng tấu lên bệ hạ muốn người hử?” Hạo Vân Thắng lạnh lùng hỏi một câu.

Hạo Chân nghiêm mặt lại nói: “Hoàng thúc ở đâu nghe được ai nói tào lao vậy, tuyệt đối không có chuyện này! Nếu hoàng thúc không tin, có thể đích thân đi kiểm chứng! Lại nói, ta ngại phiền phức còn không kịp, muốn người của hoàng thúc để làm gì? Cái này nhất định là có người đang muốn đâm thọc, xin hoàng thúc minh giám!”

Hạo Vân Thắng ném cuốn ý chỉ trong tay lên trên bàn, “Ta tự nhiên sẽ đi điều tra ra cho rõ ngọn nguồn.” Nói xong cái xoay người rời đi.

“Hoàng thúc!” Hạo Chân một đường đuổi theo đi ra ngoài lều trại, thấy Hạo Vân Thắng đi về hướng tọa kỵ, xoay người leo lên, bèn bước lên đứng chắn ở phía trước, “Hoàng thúc vừa đến, ngay cả trà cũng chưa uống được ngụm nào, người lại muốn đi đâu vậy?”

Hạo Vân Thắng: “Tránh ra, ta còn có việc.”

Hạo Chân: “Hoàng thúc, người nói không thấy Chương Hành Thụy đâu, có phải thật không vậy?”

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Hiện tại hắn là người của ngươi, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.” Hạo Vân Thắng thúc ngựa lách qua hắn, mạnh mẽ quất một roi sau mông ngựa, cấp tốc phóng ngựa rời đi, tùy tùng đuổi theo sau.

Rất nhanh, mấy trăm kỵ lại ù ù đi xa.


Hạo Chân đưa mắt nhìn theo, thần sắc bình tĩnh.

Đạo ý chỉ kia của hoàng đế trên thực tế đích thật là do hắn ngầm yêu cầu tới, bất quá hắn không có tự ra mặt, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện ra mặt, để cho chuyện dính vào mình, tự nhiên có người trong triều thần sẽ ra mặt trần thuật việc này với hoàng đế, câu chuyện đại khái chính là ý tứ ghi ở trên ý chỉ, lợi và hại được trần thuật rất rõ ràng, hoàng đế tự nhiên là đáp ứng.

Vận hành loại chuyện nhỏ như vậy, tất nhiên không làm khó được hắn, cho nên, căn bản cũng không phải là hắn tấu chuyện này lên, Hạo Vân Thắng vừa mới mở miệng, là hắn biết y là đang tính lừa hắn.

Quay người, lại đi tới một căn lều vải khác.

Vén mành lều lên, ở trong lều có một người đang ngồi dựa vào bàn làm việc, không phải ai khác, chính là Chương Hành Thụy.

Hai bên người hắn còn có hai tên Quỷ tu đi theo thủ hộ.

Nhìn thấy Hạo Chân, Chương Hành Thụy vội vàng đứng dậy hành lễ, “Vương gia!”

. . .  . . .

Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, sà vào trong sơn trang.

Rất nhanh, từ trong một gian phòng Lục Ly Quân chui ra, nhún mình nhảy lên một tòa lầu cao, hai tay dâng lên đưa tin cho Quỷ Mẫu đang đứng dựa vào lan can, “Đương gia, người đã an toàn, đã đến dưới trướng Anh vương Hạo Chân, cũng nhận được ý chỉ từ Tề kinh.”

Quỷ Mẫu cầm lấy tin mở ra xem, sau khi nhìn qua cả người như trút được gánh nặng, nghiêng đầu qua nói: “Đi mời Ngưu Hữu Đạo tới đây một chuyến đi.”

“Vâng!” Lục Ly Quân dạ, xoay người rời đi.

Một chỗ khác, trên đình đài lầu các, một người áo đen cầm một xấp kim phiếu đặt ở trên bàn, lại chìa tay ra về phía Ngưu Hữu Đạo ở đối diện, nói “Đồ đâu!”

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy kim phiếu, đưa cho Quản Phương Nghi bên cạnh kiểm kê, rồi lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương đồng, lại ném tới giống như ném món đồ rác rưởi vậy, tiếng leng keng vang lên mấy cái.

Trên gương đồng còn sót lại vết mực lần trước, người áo đen cầm lấy nhìn một chút, lại móc ra bản in lần trước cẩn thận so sánh lại một lượt, cuối cùng mới cầm gương đồng lên lúc lắc, “Nếu đồ vật là giả, hậu quả ngươi tự biết lấy.”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói thật chứ, đồ vật có phải là thật hay không ta cũng không biết, nhưng cái này đích xác là thứ Đông Quách Hạo Nhiên giao cho ta, chắc hẳn là không có giả.”


“Hừ!” Người áo đen hừ lạnh một tiếng, đứng dậy muốn rời đi luôn.

“Chậm đã!” Ngưu Hữu Đạo kêu hắn lại, nghiêng đầu về phía Quản Phương Nghi ra hiệu một chút, ý là, còn chưa kiểm kê tiền xong đâu.

Người áo đen lạnh lùng nói, “Yên tâm, tiền sẽ không thiếu.”

Quả nhiên, Quản Phương Nghi rất nhanh cũng thu tay lại, gật đầu nói, ” Không sai, 500 vạn đủ.”

Lúc đầu nói là 1000 vạn, nhưng song phương đàm phán tới đàm phán lui, mấy điều kiện khác thì Hiểu Nguyệt các đều đáp ứng, riêng tiền thì chỉ chịu đưa mỗi 300 vạn, cuối cùng, song phương mỗi người nhường một bước, 500 vạn thành giao!

Người áo đen: “Ta có thể đi rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo tươi cười, đứng dậy đưa tiễn, “Xin mời tự nhiên! Bất quá, còn xin mang về cho quý thượng cấp mấy câu, ‘Có câu nói không đánh nhau thì không quen biết, chuyện gì đã qua rồi thì cho qua đi, không nhất thiết cứ phải làm địch nhân làm gì, thiếu một địch nhân, con đường đi cũng rộng rãi hơn, kỳ thật làm bằng hữu cũng là một lựa chọn không tồi, ta người này ưa thích kết giao bằng hữu. Người trong thiên hạ, mọi sự trên đời, ai cũng đáng nể, ai cũng đáng kính, xảy ra một chuyện có thể sẽ tác động đến nhiều chuyện khác, nói không chừng về sau mọi người còn có cơ hội hợp tác. Nếu như quý thượng cấp không chê, chúng ta có thể thành lập một đường dây liên hệ trực tiếp với nhau, tránh cho tương lai phát sinh cái hiểu lầm gì đó’. Như vậy đó, làm phiền tiên sinh chuyển lời giúp ta.”

Ánh mắt người áo đen lấp lóe, tựa hồ đang lưu vào trí nhớ mấy lời này, nhưng cũng không có nhiều lời cái gì thêm, lặng im một lúc sau, quay người bước nhanh rời đi.

Thấy chuyện bên này đã xong, Đoàn Hổ đang ngăn đón Lục Ly Quân mới bước tới thông báo, “Đạo gia, Lục Ly Quân muốn gặp ngài.”

Ngưu Hữu Đạo ừ, “Cho mời vào!”

Đoàn Hổ đi ra ngoắt tay, Lục Ly Quân đi vào, bước vào trong đình rồi chắp tay nói: “Đạo gia, đương gia muốn gặp ngài.”

“Được, ngươi về trước đi, chỗ ta còn có một chút chuyện nhỏ, làm xong sẽ đi qua liền.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu cho hắn về trước.

Lục Ly Quân nhẹ gật đầu, quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo lại nói với Đoàn Hổ: “Gọi Công Tôn Bố đến đây một chuyến.”

“Vâng!” Đoàn Hổ dạ rời đi.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, phát hiện tiền trên tay Quản Phương Nghi đã đi đâu mất, trên tay nàng chỉ còn có một cái quạt tròn lắc lắc.


Ngưu Hữu Đạo nói thẳng: “Rút 200 vạn đưa đây.”

Quản Phương Nghi dùng quạt tròn che ống tay áo của mình lại, “Động một tí là trăm vạn trăm vạn, ngươi lấy đâu ra nhiều chỗ cần tiêu tiền như vậy vậy? Ngươi tiêu thế này, có gia nghiệp lớn hơn đi nữa cũng bị ngươi tiêu sạch. Tiền ta giúp ngươi bảo quản trước cho, miễn cho ngươi qua sông đoạn cầu. Nam nhân vong ân phụ nghĩa nhiều lắm, nữ nhân cần giữ trên người nhiều chút tiền mới an tâm, ngươi nói có phải hay không?”

Tuy nói là nói như vậy, cuối cùng nàng vẫn rút 200 vạn đưa ra.

Không đầy một lát sau, Công Tôn Bố đi vào, Ngưu Hữu Đạo lại đẩy 200 vạn trên bàn qua cho hắn, “Đây là 200 vạn, ngươi cầm lấy.”

Công Tôn Bố kinh ngạc, “Đạo gia, đây là…?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trên tay ngươi nắm nhiều người, cần chi tiêu nhiều. Bất quá nhân thủ Ngũ Lương sơn vẫn còn chưa đủ, tìm thời điểm phù hợp chiêu thêm một ít đệ tử đáng tin, ta cần mạng lưới tin tức liên lạc to lớn hơn nữa, ngươi tiếp tục từ từ phát triển thế lực Ngũ Lương sơn thêm đi, để làm những chuyện đó đều sẽ phải tốn tiền.”

Công Tôn Bố lúng túng, trước đó vài ngày đã cho hắn 100 vạn, giờ lại cho thêm 200 vạn nữa, cầm lấy thì cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá muốn phát triển thêm nhân thủ đích thực là cần thêm nhiều tiền để chi tiêu, cuối cùng đành chỉ có thể nói ‘vâng’, nhận lấy.

Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ Quản Phương Nghi đang đứng bên cạnh, “Về sau mạng lưới tin tức của Ngũ Lương sơn bên kia không cần phải giữ bất cứ bí mật gì với nàng, nàng sẽ trực tiếp tham dự vào đó. Còn có, nàng giao thiệp rộng rãi, đối với nhiều chuyện cũng khá hiểu rõ, về phương diện bố trí mạng lưới thông tin liên lạc ra sao, cần cùng nàng nghiên cứu thảo luận nhiều thêm một chút, có thể nghe xem ý kiến của nàng.”

Nghe nói không cần giữ bất cứ bí mật gì với mình, Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, đầu lông mày hơi nhảy nhảy lên.

Công Tôn Bố lúc này quay sang chắp tay với Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi hơi gật đầu cười đáp lại.

Không có chuyện gì khác, Công Tôn Bố liền cáo từ.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Thấy Ngưu Hữu Đạo lại nhìn mình, Quản Phương Nghi bèn che kín ống tay áo, làm như 500 vạn vừa rồi là tiền của cá nhân nàng vậy.

Ngưu Hữu Đạo: “Người của ngươi, từ hôm nay trở đi tiếp nhận bố trí canh phòng cho sơn trang, tiền đã giao cho ngươi, phòng ngự cũng giao cho ngươi, ta xem như đã phó thác toàn bộ tài sản lẫn tính mạng của mình cho ngươi luôn rồi đó.”

Cái này là cần bao lớn tín nhiệm, Quản Phương Nghi nghe được lời này trong lòng rất cao hứng, bất quá mặt ngoài vẫn là nghiêng đầu qua một bên, ve vẩy quạt tròn, giọng nói âm dương quái khí: “Làm như ta thích phiền phức không bằng.”

“Còn nữa, cho ngươi cầm hết tiền rồi, vậy thì về sau tài nguyên tu luyện của tất cả mọi người đều sẽ tìm ngươi lấy.”

“Cái gì, coi ta là lão mụ cho các ngươi sai sử đó à?”

Ngưu Hữu Đạo không để ý sau lưng có người bô bô cái miệng, quay người rời đi.

Hắn trực tiếp đi thẳng tới chỗ Quỷ Mẫu ở bên kia, nhìn thấy Quỷ Mẫu đứng trên lan can tầng lầu, bèn phi thân bay lên bên cạnh, cười hỏi: “Có việc gì sao?”


Quỷ Mẫu: “Ta chuẩn bị trở về.”

Ngưu Hữu Đạo cười, “Đã nhận được tin tức chứng thực rồi phải không? Huynh đệ ta không có lừa gạt đại tỷ chứ?”

Quỷ Mẫu liếc hắn, lạnh lùng nói: “Có thể chi phối được ý chỉ của Hạo Vân Đồ, năng lực cũng không nhỏ a!”

Điểm này, Ngưu Hữu Đạo lòng dạ biết rõ, hắn còn không có cái năng lực đó, một cái tu sĩ bên ngoài như hắn, nếu dám nhúng tay vào triều chính Tề quốc, Hạo Vân Đồ sẽ không cho phép điều đó, cái này đều là do một tay tên Hạo Chân rành về ‘đạo’ này đi vận hành thao tác, Hạo Chân lặng yên không một tiếng động hoàn thành.

“Đại tỷ chê cười rồi. Bất quá Hạo Vân Đồ đột nhiên hạ xuống đạo ý chỉ này, vô luận là Hiểu Nguyệt các, hay là Hạo Vân Thắng, đều sẽ giật mình cho coi. Chắc bọn hắn cũng đã hiểu, chuyện này đã phát sinh, không thể vãn hồi được nữa, Hạo Vân Đồ ra mặt bảo đảm cho Chương Hành Thụy, lại giết Chương Hành Thụy để trả thù mà đi chọc giận Hạo Vân Đồ thì cũng không đáng. Lại có thêm Anh vương che chở, bọn hắn sẽ không dám tuỳ tiện động tới Chương Hành Thụy nữa. Nhưng với đại tỷ ngươi, thì liền không nhất định, mặc dù hiện tại bọn hắn không muốn chấp nhận tổn thất to lớn đi cường công Hãm Âm sơn, thế nhưng nếu đại tỷ mà đụng phải bọn hắn, thì bọn hắn sẽ không khách khí với đại tỷ chút nào đâu. Bất quá, nếu như đại tỷ nguyện ý công khai ra ngoài, nói chúng ta là tỷ đệ kết bái mà nói, Hiểu Nguyệt các nhiều ít gì vẫn sẽ cho ta chút mặt mũi.”

Quỷ Mẫu làm giống như là nghe được câu chuyện tiếu lâm nhất thiên hạ vậy, “Hiểu Nguyệt các nể mặt ngươi? Ta mà đi công khai cái này ra ngoài chỉ sợ sẽ càng chết nhanh hơn thì có!  Được rồi, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, chút nữa ta liền sẽ lên đường rời đi.”

Ngưu Hữu Đạo làm bộ giữ lại, “Đại tỷ không bằng ở lại chơi thêm vài bữa, ta gần đây bận việc quá, còn chưa kịp hảo hảo khoản đãi đại tỷ nữa.”

“Không cần, chỗ này của ngươi ta ở cũng không quen.”

“Đã như vậy, vậy ta không miễn cưỡng nữa. Đường sá xa xôi, làm hại đại tỷ mệt nhọc bôn ba lui tới, đều là do tiểu đệ làm sai. Chương Hành Thụy bên kia nếu thấy tình huống không hợp ý, nếu tương lai đại tỷ cảm thấy thích, có thể cho một nhà Chương Hành Thụy đến chỗ ta bên này ở, ta chắc chắn dốc hết toàn lực che chở bọn hắn.”

Quỷ Mẫu không tiếp lời này của hắn, lạnh nhạt nói: “Gần đây ta cũng muốn đi ra ngoài một chuyến, tính tới thăm Độ Vân sơn, lần này coi như cũng thuận đường. . .”

Ngưu Hữu Đạo sững sờ, cắt ngang: “Độ Vân sơn? Là Độ Vân sơn gần Trích Tinh thành kia sao?”

“Chẳng lẽ thiên hạ còn có mấy cái Độ Vân sơn hay sao?”

“Đại tỷ đi Độ Vân sơn làm gì?”

“Sơn chủ Độ Vân sơn Vân Cơ là tỷ muội lâu năm của ta, ta muốn đi thăm một chút, về sau ngươi có chuyện gì đi ngang qua đó mà nói, có thể báo ra danh hiệu của ta với nàng ấy, có thể nàng ấy sẽ giúp đỡ ngươi… Cớ gì nhìn ta như thế?” Quỷ Mẫu phát hiện vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở nên cổ quái nhìn nhìn mình, bèn ngưng nói hỏi.

Bà quỷ nương này lại là tỷ muội của Vân Cơ á? Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi co giật một chút, cười khan nói mập mờ: “Không có gì, thật là khéo, ta với Vân Hoan, nhi tử của Vân Cơ khá là quen thuộc, cũng có chút giao tình.”

“Nha! Vậy xem ra là ta đã nhiều chuyện lắm lời rồi.”

“Không có, không có, tâm ý của đại tỷ, ta sẽ ghi nhớ kỹ.” 

p/s : Mấy chương trước edit không kỹ. Để số đếm 1000 vạn thành 10 triệu, tuy không sai nhưng do ban đầu đã để đơn vị cổ là (vạn), giờ nếu lại để thành đơn vị hiện đại (triệu) thấy sao sao ý. Nên mình sẽ tiến hành chữa các chương trước lại thành đơn vị cổ. Nếu ai đọc thấy khó chịu xin comment ý kiến bên dưới nha! 
Thanks. 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi