Chương 389: Tề kinh mây khói
Edit: Luna Huang
Sáng sớm, ven hồ, trên lá cây lấm tấm hạt sương.
Mành lều vừa mở ra, Hạo Chân chui ra tắm nắng sớm, hít sâu một cái, hương cỏ xanh thơm ngát.
Thái giám Mộc Cửu đứng chờ ở ngoài lều hơi khom người, an ủi, “Vương gia xin nén bi thương!”
Đại Khâu môn Xa Bất Trì, Huyền Binh tông Tạ Long Phi, Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu, cũng đều ở bên cạnh chắp tay trầm mặc theo.
Nén bi thương? Đang còn giang rộng hai cánh tay mở rộng ngực hít thở Hạo Chân khẽ giật mình, từ từ quay đầu sang phía hắn, chờ đợi hắn nói đoạn dưới.
“Vương gia, nhận được thư trong nhà gửi, vương phi tại vương phủ gặp chuyện. . .” Mộc Cửu thần sắc nặng nề, đem tin tức bất hạnh này nói giảm bớt.
Nghe hết tin tức xong, luôn luôn cụp mắt như vô hại Hạo Chân chợt thay đổi như một người khác, mí mắt mãnh liệt trợn to, mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u, có thể cảm giác được một cổ sát cơ tỏa ra từ trên người hắn, khí thế bức người!
Anh vương hiện tại, tưởng chừng như cùng Anh vương mà mọi người thường thấy mọi ngày, như là hai người khác nhau.
Hạo Chân cắn chặt gò má chỉ hỏi một câu, “Là ai làm?”
Mộc Cửu: “Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, bệ hạ rất tức giận, đã nhấc lên một trận gió tanh mưa máu ở kinh thành nhằm tra rõ!”
Hạo Chân hừ hừ cười lạnh, chợt quát lên chói tai: “Chuẩn bị ngựa, hồi kinh!”
“Khoan đã!” Xa Bất Trì đột nhiên đưa tay lên ngăn cản, “Vương gia, ngài đang phụng ý chỉ của bệ hạ ra ngoài làm việc, giờ mạo muội hồi kinh, không ổn! Vương phi gặp nạn cố nhiên khiến cho người ta đau thương, thế nhưng vương gia ẩn nhẫn nhiều năm như vậy rồi, há có thể để công sức bị phá bỏ ở hôm nay? Đây cũng không phải là điều vương phi nguyện ý thấy, còn xin vương gia vì đại cục suy nghĩ!”
Mộc Cửu khoát tay áo, “Xa tiên sinh, cái gì gọi là ẩn nhẫn? Ẩn nhẫn phân chia thành ‘tiểu ẩn’ và ‘đại ẩn’, tiểu ẩn là ai cũng có thể tra ra, còn chân chính ẩn nhẫn là đại ẩn mà để cho tất mọi người đều không biết là mình đang nhẫn, nếu gặp phải chuyện như vậy, mà vương gia cũng không xúc động được một hồi, thì từ bệ hạ, cho tới quần thần, sợ là ai cũng có thể nhìn ra vương gia là người giỏi về ẩn nhẫn. Quyết định của vương gia lúc này không sai, nên trở về, phạm chút sai lầm cũng không quan hệ, mặc dù dễ dàng bị người khác lấy ra công kích, nhưng lúc này, bệ hạ sẽ tha thứ! Một vương gia dễ dàng phạm sai lầm, mới là một vương gia để cho một ít người nào đó yên tâm!”
Nghe được lời ấy, Xa Bất Trì hơi yên lặng.
Tạ Long Phi gật đầu nói: “Tổng quản nói có lý, ta cũng tán thành quay trở về.”
Cao Tiệm Hậu cũng gật đầu, “Chuyện Ngưu Hữu Đạo nhờ vả vương gia đã làm xong xuôi, lãnh thổ Tề quốc rộng lớn, chuyện thanh tra gia sản hoàng gia này cơ bản không có một năm là sẽ không tra hết, rời khỏi kinh thành quá lâu chưa chắc là chuyện tốt, nhân dịp lần này quay trở về luôn.”
Mộc Cửu chắp tay với Hạo Chân, cấp tốc quay người rời đi, đi phân phó người chuẩn bị tọa kỵ.
Không bao lâu sau, toàn quân xuất phát, lấy Hạo Chân dẫn đầu, một nhóm nhân mã ù ù mau chóng phi nhanh đi. . . . . .
Thanh Sơn quận, nhà tranh.
Sơn trang Ngưu Hữu Đạo ở cho tới nay vẫn chưa có tên gọi, nhà tranh là tên do Quản Phương Nghi đặt, có ý khinh bỉ cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Khinh bỉ thì khinh bỉ, bất quá vẫn thành thà thành thật ở trong này, ở chỗ này quả thật tự do tự tại hơn thời điểm khi ở Tề kinh nhiều lắm, cũng không cần lại phục vụ mua vui cho người, tiêu dao tự tại.
Đằng sau Ngưu Hữu Đạo cảm thấy cái tên gọi “Nhà tranh” này cũng không sai, liền dùng, cũng làm biển treo lên, chính tự tay hắn viết lên biển hai chữ “Nhà Tranh” luôn.
Trong đình đài lầu các ở giữa viện, có đặt một cái lồng chứa Kim Sí mà Đoàn Hổ cầm từ bên ngoài trở về, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi di dạo chung quanh.
Kim Sí này là của người Hiểu Nguyệt các đưa tới, đối phương tiếp nhận lời đề nghị của Ngưu Hữu Đạo, cùng Ngưu Hữu Đạo thành lập đường dây liên lạc trực tiếp, có chuyện quan trọng gì thì có thể dùng Kim Sí này liên hệ. Đương nhiên, bên này cũng cho đối phương một lồng tương đương.
“Cái này không cần đưa tới chỗ Ngũ Lương sơn, liền thả ở chỗ này nuôi đi.” Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt lời gợi ý của Đoàn Hổ.
Nhắc đến Ngũ Lương sơn, Công Tôn Bố liền đến, mang đến tin tức Anh vương phi bị ám sát, còn có chuyện phong ba nổi lên ở Tề kinh sau đó.
“Anh vương phi gặp ám sát. . .” Ngưu Hữu Đạo nói thầm, có chút nghi hoặc, Anh vương Hạo Chân không ở kinh thành, vậy lần ám sát này rõ ràng chính là nhằm vào vương phi đi.
Sát hại vương phi thì được cái gì? Là ai lại muốn giết Anh vương phi? Vấn đề này quanh quẩn thật lâu ở trong đầu Ngưu Hữu Đạo . . . . . .
Võ lịch năm 525, Tề quốc, vương phi của Anh vương gặp ám sát tại vương phủ, Tề hoàng Hạo Vân Đồ tức giận, huyết tẩy Tề kinh, liên lụy đến quan viên, thương nhân, bình dân còn có đông đảo tu sĩ vô tội, người bị xét nhà tính hàng trăm, người bị đồ giết tính hàng ngàn, còn có trên vạn người bị bắt phạt bổ sung cho biên quân làm lao dịch.
Có một số chuyện mặc dù không tra ra chân tướng, nhưng bất kỳ người nào có hiềm nghi, cũng đều không có quả ngon để ăn.
Hiểu Nguyệt các cũng bị tổn thất nặng nề, Tề hoàng lấy thế sét đánh không kịp bưng xuất thủ, quân lệnh đến chỗ nào, các môn phái tu hành to to nhỏ nhỏ trong lãnh thổ Tề quốc nhao nhao phối hợp, dẫn đến không ít cứ điểm của Hiểu Nguyệt các trong lãnh thổ Tề quốc lọt vào quét nhổ, không ít đầu mối giao dịch phía dưới lọt vào huyết tẩy. Hiểu Nguyệt các sợ hãi, lúc này mới biết, phía bên mình đã có không ít người đã bị triều đình giám thị.
Phúc hề hoạ sở y, hoạ hề phúc sở phục*! Sau khi sợ hãi, Hiểu Nguyệt các cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, mặc dù đụng phải đả kích trầm trọng, bất quá mấy tai hoạ ngầm kia điều bị bại lộ ra, do vậy đó chưa hẳn không phải là chuyện tốt, có lẽ có thể miễn được hậu hoạn sau này. (*Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập)
Một trận phong ba dần dần yên tĩnh lại, đã là mấy tháng sau.
Cửa bên hoàng cung, có một chiếc xe ngựa đi ra, trong xe thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng ho khan.
Xe ngựa chạy trên đường phố kinh thành, bảy lần ngoặt tám lần rẽ, rồi tiến vào một tòa trạch viện.
Một người trùm đấu bồng đen bước xuống xe, nón nhếch mở lên, chính là Thiệu Bình Ba.
Thiệu Tam Tỉnh ra nghênh đón, cùng đi theo vào trong nội viện.
Trở vào phòng, giúp hắn tháo áo choàng xuống xong, Thiệu Tam Tỉnh hỏi: “Đại công tử, có gặp được Tề hoàng không?”
Thiệu Bình Ba gật đầu, “Chuyện đã thành, 3 vạn con chiến mã xuất quan không có vấn đề gì, ngươi lập tức đi sắp xếp người mua sắm đi.”
“Quá tốt rồi!” Thiệu Tam Tỉnh hưng phấn không thôi, đối với vị đại công tử này, có thể nói là tâm phục khẩu phục bội bội phục, lần trước tại Triệu kinh, đã giải quyết xong Triệu hoàng Hải Vô Cực, lần này lại giải quyết nốt Hạo Vân Đồ, 3 vạn con chiến mã giờ hoàn toàn có thể vận chuyển thần tốc thẳng tới Bắc Châu, bớt được phong hiểm khi chuyển vận, vỏn vẹn chỉ tiền mua sắm chiến mã tại Tề quốc là không có tốn bao nhiêu tiền.
Hắn bèn chắp tay kính bái nói: “Năng lực của đại công tử, lão nô đây tâm phục khẩu phục.”
Thiệu Bình Ba lại cao hứng không nổi, lạnh nhạt nói: “Được rồi, nước không nguồn khó sống, nói cho cùng, bọn hắn có thể đáp ứng, vẫn là do nhìn trúng giá trị lợi dụng của Bắc Châu mà thôi, bọn hắn không hy vọng Bắc Châu nhanh như vậy liền sụp đổ mất, ta cùng lắm chỉ là thuận thế mà làm thôi, chưa nói tới có bản lãnh gì, so với tên Ngưu Hữu Đạo mua bán không cần vốn kia, kém xa.”
Nếu mà hắn biết Ngưu Hữu Đạo chẳng những mua bán không cần vốn, còn kiếm được món hời, nếu hắn biết Ngưu Hữu Đạo giúp Thương Triều Tông làm việc, còn muốn bán lấy tiền, sợ là hắn lại phải thổ huyết nữa.
Thiệu Tam Tỉnh vội nói: “Nói như vậy cũng không phải, nếu đổi thành người khác, thì chưa hẳn có thể làm được, chí ít là không thể thuận lợi được như vậy, nếu không đại công tử cần gì phải không ngại vạn dặm xa xôi đích thân đi đến đây.”
“Khụ khụ!” Thiệu Bình Ba ho khan hai tiếng, khoát tay áo, ra hiệu lời bợ mông thì không cần nói nữa, “Có chuyện cần ngươi sớm đi chuẩn bị, ta đã hướng Hạo Vân Đồ cầu hôn, Hạo Vân Đồ cũng đã đáp ứng.”
“Hở. . .” Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt, mặt mũi tràn đầy khó hiểu hỏi: “Cầu hôn? Cầu hôn cho ai?”
Thiệu Bình Ba đi đến đúng trước một tấm địa đồ, sau khi xem kỹ, bình tĩnh nói: “Anh vương Hạo Chân mất vợ, không có khả năng vĩnh viễn cô đơn hoài, thế nào cũng có lúc sẽ tái giá, là cầu hôn cho Liễu Nhi.”
“A!” Thiệu Tam Tỉnh giật nảy cả mình, lúc này mới chân chính ý thức được, mục đích giết chết Anh vương phi của vị này trước đó, nguyên lai là làm chuẩn bị cho đại tiểu thư.”Cái này. . . Cái này. . . Đại công tử, đại tiểu thư có thể đồng ý sao?”
Thiệu Bình Ba: “Huynh trưởng như cha, hôn nhân đại sự của nữ nhi tự nhiên do người nhà làm chủ.”
Vẻ mặt Thiệu Tam Tỉnh đau khổ nói: “Đại công tử, việc này sợ là không ổn a, đại tiểu thư đối với tên Đàm Diệu Hiển kia y nguyên vẫn nhớ mãi không quên a, tính tình của đại tiểu thư ngài cũng biết, thật muốn đưa đến Anh vương phủ, gây náo loạn lên, chỉ sợ chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu luôn.”
Thiệu Bình Ba: “Tính tình Liễu Nhi như thế nào ta rõ ràng hơn ngươi, nên làm như thế nào ta cũng hiểu rõ hơn ngươi, ngươi yên tâm, ta tự có biện pháp để nàng thống thống khoái khoái gả đi, cũng sẽ cùng Anh vương phu xướng phụ tùy, ở chung hòa thuận.”
Thiệu Tam Tỉnh do dự nói: “Dù sao cũng là nữ nhi xuất giá, việc này phải chăng cũng nên cùng lão gia thương lượng một chút?”
Thiệu Bình Ba từ từ quay đầu lại nhìn hắn, “Thương lượng? Toàn bộ Thiệu gia chết hết ông ta mới hài lòng chăng? Việc này ta đã lấy được sự ủng hộ của Đại Thiền sơn, ông ta không đáp ứng cũng phải đáp ứng! Mấy vạn con chiến mã cứ công nhiên như vậy vận chuyển về Bắc Châu, coi Hàn quốc với Yến quốc là kẻ mù lòa, kẻ điếc hết sao? Động tĩnh này vừa ra, hai nước Yến Hàn há có thể cho chúng ta cơ hội để phát triển an toàn? Hai nước này rất có thể sẽ không kìm nén được nữa, sớm sẽ phát động tiến công Bắc Châu ta, nếu như lúc này Hạo Vân Đồ công bố tin thông gia, hai nước nếu tiến đánh, chính là đánh mặt mũi Tề quốc, có Hạo Vân Đồ ủng hộ, Hải Vô Cực mới có thể tránh được lo âu về sau, mới bày tỏ thái độ ủng hộ Bắc Châu theo, ngươi có biết lần thông gia này trọng yếu biết bao nhiêu đối với Bắc Châu ta hay không?”
Thiệu Tam Tỉnh ảm đạm cúi đầu, đạo lý hắn cũng hiểu, thế nhưng làm như vậy, thật sự là có chút. . . . . .
Thiệu Bình Ba nhìn ra được tâm tư của hắn, ho khan hai tiếng, ngữ khí cũng chậm rãi lại, “Liễu Nhi là muội muội ruột của ta, ta chỉ một muội muội như vậy, trước khi mẫu thân lâm chung, đã phó thác muội muội cho ta trông coi, ta sẽ không hại nó, ta làm hết thảy cũng là vì muốn tốt cho nó. Được rồi, việc này ta sẽ cho các bên một cái giá thỏa mãn, ngươi không cần phải lo lắng, giúp ta thay đổi hình dạng, ta cũng nên đi gặp Chiếu tỷ rồi.” Nói xong đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
. . . . . .
Một trận phong ba huyết vũ đầy trời đi qua, có Tây Viện đại vương làm hậu trường, Bạch Vân gian y nguyên vẫn phi thường náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa dừng lại, có mấy người chui ra, đi đầu một tên thanh niên tóc hơi bạc, dừng chân ở cửa ra vào Bạch Vân gian, ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu, rồi bước vào, chính là Thiệu Bình Ba, bất quá trên mặt có đeo mặt nạ.
Tần Miên đang còn đi dạo ở tiền sảnh, nhìn thấy đám người Thiệu Bình Ba tiến đến, mắt hơi giật giật, lập tức tiến tới nhiệt tình chào mời, tự mình dẫn mấy người lên trên lầu.
Đều có an bài sẵn, Tần Miên dẫn một mình Thiệu Bình Ba tiến vào một căn phòng xong, cấp tốc đóng cửa, sau đó đẩy một cái ngăn tủ ra, phía sau lộ ra cửa một con đường ngầm, rồi đứng ở bên cạnh đưa tay ra mời vào.
Hai người tuần tự tiến vào trong cửa đường ngầm, ngăn tủ cũng từ từ được kéo lại che kín cửa đường ngầm từ bên trong. . . . . .
Tô Chiếu lúc này lại là tâm hoảng ý loạn, Thiệu Bình Ba tới Tề kinh, thế mà nàng không biết, đột nhiên nhận được tin Thiệu Bình Ba muốn tới Bạch Vân gian, dọa nàng nhảy dựng một cái, trách không được nghe nói ở Bắc Châu bên kia đã lâu không thấy Thiệu Bình Ba lộ diện, hóa ra là chạy tới Tề kinh.
Chân chính làm nàng hốt hoảng, chính là Viên Cương đang ngồi một bên, nghe nói có khách đến, thế mà Viên Cương không chịu rời đi.
Nàng hết lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhõng nhẽo cứng rắn cũng vô dụng, Viên Cương chính là không muốn đi, cái này khiến nàng nên làm thế nào cho phải, trở mặt với Viên Cương nàng cũng không làm được.
Viên Cương an tĩnh ngồi một bên uống trà.
Hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, đã cùng Tô Chiếu thành dạng này, không phải là muốn dò xét chút gì đó a, vừa vặn đụng phải, lại thấy Tô Chiếu có chút kinh hoảng, hắn lập tức ý thức được người tới có khả năng không tầm thường, bởi vậy mới không chịu đi.
Hắn lấy một cái lý do chắn cho Tô Chiếu không lời nào để nói, “Có phải muốn gặp riêng Tây Viện đại vương phải không?”
Không phải à? Không phải liền để ta xem một chút.
“Đông gia, Thiệu công tử tới. . .” Tần Miên dẫn Thiệu Bình Ba đi vào cửa, vừa mới mở miệng thông báo, kết quả thấy Viên Cương vẫn còn ngồi đó, nàng cũng giật nảy mình.
Không khỏi nhìn về phía Tô Chiếu, không rõ vị này muốn làm cái quỷ gì, vì sao vị này còn không cho Viên Cương rời đi, còn để Viên Cương ngồi ở đây an an ổn ổn uống trà, đây là không sợ phiền phức, hay là muốn khiêu khích Thiệu Bình Ba rồi? Điên rồi sao?