Chương 391: Phục kích
Edit: Luna Huang
Tô Chiếu nhìn hắn, có chút không biết nên nói hắn cái gì cho phải.
Nếu nói giết mẫu tử Nguyễn thị là do đối phương bức bách, vì bảo mệnh nên bất đắc dĩ phải làm thì nàng còn có thể lý giải, nhưng trước mắt, nàng có chút không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nàng cũng không biết, nguyên nhân có phải là bởi vì mình đã theo An Thái Bình mà cảm quan đối với hắn đã có chút biến hóa hay không, có mấy lời muốn nói nhưng còn ngại.
Cuối cùng, vẫn là nhịn không được hỏi, “Ngươi có cân nhắc qua cảm thụ của Liễu Nhi không? Chẳng lẽ muốn ép buộc nàng phải gả?”
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Loại chuyện này, nếu nó không nguyện ý, ta sẽ không ép buộc nó.”
“Thật?” Mặt mũi Tô Chiếu rõ ràng đầy vẻ không tin.
Thiệu Bình Ba nhẹ gật đầu, không muốn nhiều lời về vấn đề này nữa, thay đổi chủ đề, “Chuyện hôm nay, tỷ biết được rồi, đừng có cho ngươi phía trên biết.”
Tô Chiếu: “Ngươi lo lắng cái gì?”
Thiệu Bình Ba: “Hiểu Nguyệt các có thể cấu kết với Tây Viện đại vương, đã nói lên việc Hiểu Nguyệt các đã đã can dự vào sự vụ của nội bộ hoàng tộc Tề quốc, ta không muốn bên phía Hạo Chân lại nổi lên xung đột gì với Hiểu Nguyệt các.”
Tô Chiếu: “Ngươi bảo chúng ta ám sát phu nhân Hạo Chân, rồi lại gả muội muội cho Hạo Chân, bên này sợ là không muốn nghĩ tới cũng khó, quay đầu phía trên khẳng định sẽ muốn hỏi ta.”
Thiệu Bình Ba: “Có đầy đủ lý do che giấu, ta cần lần thông gia này để tạo áp lực với hai nước Yến, Hàn, tỷ cứ nói như vậy, bọn hắn nhất định có thể lý giải. Chiếu tỷ, ta không tin Hiểu Nguyệt các, nhưng ta tín nhiệm tỷ, ta đối với tỷ không có bất kỳ giấu diếm cái gì.” Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, từ từ xích lại gần nàng, hai người một cao một thấp đối mặt.
Tô Chiếu trước kia quen thuộc với điều này, nhưng bây giờ có chút không được tự nhiên, vô ý thức muốn lùi lại một khoảng cách, ai ngờ Thiệu Bình Ba đưa tay ra cầm lấy tay nàng.
Tô Chiếu có chút bối rối, muốn rút tay lại, song lại nghĩ tới phía trên đã bàn giao, chuyện An Thái Bình là chuyện khác, chuyện Bắc Châu là không cho phép nàng làm hư, chí ít mặt ngoài cần phải duy trì quan hệ với Thiệu Bình Ba.
Trải qua chuyện An Thái Bình, nàng xem như đã nhìn ra, hẳn là phía trên cũng đã sớm nhìn ra, Thiệu Bình Ba coi như cuối cùng thành công, cũng chưa chắc sẽ lấy nàng, thế nhưng đối với việc này, phía trên một mực nhắm một con mắt, mở một con mắt.
Mà Thiệu Bình Ba hẳn cũng đã sớm biết là Hiểu Nguyệt các muốn lợi dụng hắn rồi.
Song phương mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, nàng chỉ là một quân cờ ở giữa mà thôi.
Rất nhiều chuyện, trước kia hãm tình với Thiệu Bình Ba nàng nhìn không ra, hoặc nói đúng hơn là không nguyện ý tỉnh mộng, hiện tại, rất nhiều chuyện đều rất rõ ràng minh bạch.
Sau khi cùng với An Thái Bình, kỳ thật nàng đã muốn rút thân ra khỏi, song đã không do nàng quyết định nữa rồi, nàng dám làm loạn xem, không nói phía trên sẽ không bỏ qua cho An Thái Bình, chỉ bằng cái của ải giải dược Khổ Thần Đan kia, An Thái Bình liền khó mà qua được.
Nàng đang còn do dự, Thiệu Bình Ba được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, giang hai cánh tay, một tay kéo nàng vào trong lồng ngực.
Tô Chiếu giống như là bị rắn cắn vậy, mạnh mẽ đẩy văng hắn ra, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
“. . . . . .” Thiệu Bình Ba sửng sốt, trước kia là do nàng ta chủ động nguyện ý ôm lấy hắn, mà hắn thì nhã nhặn từ chối, tới hôm nay thì hình như đã tương phản.
Tô Chiếu cũng ý thức được chút gì đó, rất lúng túng nói: “Bình Ba, nơi này không thích hợp.”
“Nàng nghĩ nhiều, không sao cả.” Thiệu Bình Ba lần nữa tiến lên, lại muốn ôm nàng.
Tô Chiếu nghiêng người một chút, tránh khỏi, tránh hắn ôm lấy, vòng qua phía sau một cái bàn, lúng túng khó xử cười gượng nói: “Bình Ba, nơi này là thanh lâu.”
Thiệu Bình Ba đưa mắt nhìn nàng một lúc, cười, không có miễn cưỡng nàng nữa, coi như thôi.
Hắn cũng không tiện lưu lại ở đây lâu, song phương bàn bạc một lúc sau, cũng rời đi.
Ra khỏi Bạch Vân gian, vừa lên xe ngựa, giật gỡ tấm mặt nạ xuống, sắc mặt của hắn liền hơi trầm xuống.
Trước kia, Tô Chiếu vẫn luôn muốn ‘ở cùng một chỗ’ với hắn, là hắn có chỗ giữ lại, trải qua chuyện chiến mã lần này, hắn nhận ra Tô Chiếu có dị thường, lần này chạy tới, hắn ôm hy vọng hoàn thành cái ‘chuyện tốt’ kia với Tô Chiếu luôn, tiếp tục trói chặt Tô Chiếu, nhưng mà Tô Chiếu đã thay đổi, trở nên bài xích hắn.
Cùng so với trước kia, điều này rất không bình thường.
Thấy sắc mặt hắn không đúng, Thiệu Tam Tỉnh thử hỏi: “Đại công tử, sao vậy?”
Thiệu Bình Ba đưa tay hất hất mái tóc của mình chút, rồi hỏi: “Tóc ta trở nên bạc trắng, có phải là nhìn rất khó coi phải không?”
“. . . . . .” Thiệu Tam Tỉnh ngưng nghẹn im lặng, từ lúc nào đại công tử trở nên nông cạn như thế rồi? Sau khi tỉnh hồn lại, bận bịu đáp: “Phong độ của đại công tử há chỉ là mấy sợi tóc bạc lại có thể ảnh hưởng, mấy sợi tóc bạc này càng tăng thêm độ phong hoa ấy chứ, sao lại có chuyện khó coi được?”
Thiệu Bình Ba yên lặng một hồi, lại nói: “Hồi sau ngươi đi bảo người Đại Thiền sơn điều tra một người, là một hán tử mặt đỏ có vóc người cao lớn cường tráng.”
Thiệu Tam Tỉnh hồ nghi, “Hán tử mặt đỏ? Đại công tử, cái phạm vi này có chút lớn, nơi này cũng không phải là địa bàn của chúng ta, còn có manh mối nào khác hay không?”
Thiệu Bình Ba: “Một hán tử mặt đỏ có thể ra vào hậu viện Bạch Vân gian, ta cũng chỉ biết như vậy. Có điều, ta đoán hắn sẽ không chỉ có tới một lần này thôi, có thể phái người ngồi chờ.”
“Vâng ạ.” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ.
Bất quá trong lòng hắn y nguyên vẫn có nghi hoặc, kết hợp vừa rồi Thiệu Bình Ba hỏi chuyện tóc tai, hắn mơ hồ có chút hoài nghi là. . . . . .
Hoàng cung đại nội, mặt hồ sóng biếc, trên thuyền rồng, Hạo Vân Đồ dựa vào lan can hóng mát.
Bộ Tầm đạp sóng bay đến, hạ xuống boong thuyền, bước nhanh lên lầu, đi tới sau lưng Hạo Vân Đồ chắp tay hành lễ xong tiến lên, bẩm báo: “Thiệu Bình Ba lén lút đi Bạch Vân gian.”
Ánh mắt Hạo Vân Đồ hơi có vẻ quỷ quyệt, cười lạnh ‘hừ hừ’ một tiếng, “Xem ra nàng dâu kia của ta bị ám sát là có liên quan đến Hiểu Nguyệt các thật.”
Bộ Tầm: “Vậy chuyện hôn nhân của Anh vương còn …?”
Hạo Vân Đồ hơi đưa tay ra nói, “Con dâu mới nếu không thể vừa ý thì có thể đổi, đường đường hoàng tử còn sợ không lấy được lão bà hay sao? Bắc Châu không thể loạn, Bắc Châu cần lần thông gia này, trước cứ ổn định Thiệu Bình Ba, ổn định Bắc Châu đã, chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, tương lai lại nói tiếp. . . . . .”
Đậu Hũ quán, nội viện, trong sân, Viên Cương đang để trần treo ngược trên xà, hai tên huynh đệ cầm côn sắt đánh bang bang.
Chợt Viên Phong bước nhanh chân đi vào nội viện, phất phất tay với hai tên huynh đệ, ra hiệu cho hai người lui ra.
Viên Cương đang móc hai bàn chân trên xà chợt co tròn chân lại, nâng người kéo lên, bật ra, xoay người giữa không trung, hai chân rơi xuống đất, vừa đứng vững trên mặt đất, liền bước nhanh về phòng, Viên Phong đi theo sau.
Hai người đi vào phòng, đứng trước địa đồ, Viên Phong chỉ một cái địa phương, “Người sau khi ra khỏi Bạch Vân gian, thì đi tới một cái viện ở phía tây thành, cách hoàng cung cũng không quá xa. Cho người nghe ngóng, mục tiêu gần đây thuê ở lại trong này.”
“Bảo các huynh đệ tiếp cận từng cái giao lộ trên đường đi, đừng tạo nghi ngờ, tránh bị bại lộ.” Viên Cương nhìn chằm chằm địa đồ một lúc sau trầm giọng nói.
Sau khi hắn rời khỏi Bạch Vân gian, cũng không trở về Đậu Hũ quán, mà nửa đường thì xuống thuyền, giả bộ hỏi thăm tình hình mua bán ở một chỗ bán đậu hũ trên đường, tiện thể âm thầm ra nhiệm vụ theo dõi.
Mặc dù nhân thủ của hắn không nhiều, nhưng đã dệt thành mạng lưới ở trong tất cả cửa ngõ kinh thành này, muốn theo dõi một người coi như cũng đã đủ. . . . . .
Mấy ngày sau, sáng sớm, Viên Phong lần nữa vội vã chạy về Đậu Hũ quán, tới hậu viện, lần nữa đứng trước địa đồ với Viên Cương.
“Mục tiêu đã xuất phát, ngồi xe ngựa đi ra từ cửa thành đông, trước mắt xem ra là muốn đi đường chính, đã phái huynh đệ thay đổi trang phục theo dõi tại mấy ngã đường.” Viên Phong chỉ vào địa đồ nói.
Viên Cương: “Đi đường chính ư? Người này rất xảo trá, xác nhận mục tiêu đã đi thật chứ?”
Viên Phong gật đầu: “Đã xác nhận, cho người giả bộ đưa đồ ăn tới tận cửa nghiệm chứng, trong viện trống rỗng, chỉ có hạ nhân chủ nhà phái tới đang quét dọn, những hạ nhân kia cũng có nói, người thuê vừa trả phòng rời đi, tận mắt nhìn thấy một công tử tóc bạc leo lên xe.”
Viên Cương nhìn chằm chằm địa đồ, ngón tay di chuyển dọc theo lộ tuyến đường chính, cuối cùng dừng lại ở một chỗ rừng núi, chợt trầm giọng nói: “Lập tức đi gọi những người không có ra quầy tập hợp!”
“Vâng!” Viên Phong cấp tốc chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một nhóm người Đậu Hũ quán sáng sớm đi ra ngoài luyện công lần lượt trở về.
Chờ đến khi nhân viên tụ tập đông đủ, Viên Cương đã chuẩn bị xong một đống bao lớn bao nhỏ, phát xuống xong, một đám người cấp tốc rời đi.
Bên ngoài viện, Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên ngăn đón Viên Cương, Nguyên Đại Hồ cười hỏi: “Đông gia, hôm nay còn ra thành huấn luyện cưỡi ngựa sao?”
“Ừ!” Viên Cương đáp.
Hai người tính chuẩn bị đi cùng, ai ngờ Viên Cương lại bổ sung một câu, “Hôm nay các ngươi không cần đi theo.”
Nhìn theo Viên Cương phóng nhanh chạy đi, hai cái lão đầu sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Mà hành động của Viên Cương có thể nói là không chút che giấu nào, đường hoàng dẫn trên trăm người chạy ra ngoài thành, người qua đường tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.
Một nhóm chạy ra khỏi thành, tìm tới trạm ngựa lúc bình thường đi huấn luyện tới thuê ngựa, thuê trên trăm con tuấn mã, một đường ‘ù ù’ mau chóng phi đi.
Đợi khi chạy tới chỗ sâu trong thảo nguyên, hơn trăm người tập trung bao đồ đưa lại cho 50 người giữ, những người còn lại thì được Viên Hỏa cùng Ngưu Sơn mang theo tiếp tục huấn luyện, làm vậy để che giấu tai mắt người khác, mà Viên Cương thì mang theo 50 người trên lưng đeo bao đồ, một đường rong ruổi.
Trên đường lại tìm tới một trạm ngựa, Viên Cương vẫn không có làm bất cứ che giấu gì, công nhiên lấy cờ hiệu của Hô Diên gia đổi ngựa.
Gần nửa ngày sau, đuổi kịp huynh đệ đang theo dõi mục tiêu.
“Người vẫn đi theo đường chính sao?” Viên Cương hỏi.
Huynh đệ kia đáp: “Vâng, ở ngay phía trước không xa, Đại Dũng còn đang đi theo, nếu không phải là trên đường chính, người đến người đi rất bình thường, thật sự là chúng ta đã không dám tiếp tục đi theo.”
“Các ngươi cứ tiếp tục đi theo.” Viên Cương bàn giao cho câu, song lại cấp tốc lôi địa đồ ra, tìm được vị trí hiện tại của mình, kiểm tra tuyến đường một hồi, rồi cấp tốc thu hổi địa đồ lại, nói với mọi người: “Đối phương có xe ngựa, sẽ chạy không nhanh, chúng ta đi đường tắt chặn đầu, đi!” Nói xong thúc xoay ngựa, dẫn đầu lao rẽ ra khỏi đường chính.
Mấy chục người lập tức thúc ngựa ù ù đuổi theo. . . . . .
Lúc chạng vạng tối, ở một khu vực rừng núi, có một lão đầu cưỡi ngựa từ trong rừng vọt lên đường chính, trong miệng thỉnh thoảng “huýt huýt” như tiếng chim hót, nhìn trái ngó phải.
“Huýt. . . Huýt. . .” Trong một bên rừng núi, đột nhiên có tiếng chim hót đáp lại.
Lão đầu cấp tốc siết cương dừng ngựa, tìm chỗ có dốc thoải, chạy xuống, một mực chạy sâu vào trong núi, một lúc sau mới chạy trở về.
Thời điểm đang chạy về, nhìn ngó trong rừng, chợt ven đường có một lùm cỏ lay động, xuống ngựa lật bụi cỏ qua lại, Viên Cương lộ diện, trên đầu đội cỏ, trên mặt thoa bùn, hỏi hắn: “Còn bao lâu nữa thì đến?”
Lão đầu không phải ai khác, chính là Đại Dũng, Đại Dũng đáp: “Nhiều nhất là khoảng nửa nén hương nữa.”
Viên Cương nghiêng đầu ra hiệu, “Chuẩn bị!”
Đại Dũng cấp tốc xếp gọn lại bụi cỏ trên mặt đất xong lui lại, phía sau chợt có tiếng người gọi, hắn nhìn lại, không biết từ chỗ nào có một cái bao được ném tới.
Hắn đưa tay tiếp lấy xong cấp tốc lui lại, rút lui đến trong khe núi, mở bao vải ra, một đống đồ vật vụn vặt lẻ tẻ, hắn cấp tốc tiến hành lắp ghép đống đồ vật vụn vặt lẻ tè này lại, động tác rất thuần thục, rất nhanh, đã lắp ráp thành một bộ nỏ gọi là Cửu Tử Liên Hoàn Nỏ, sau đó lại cấp tốc ngụy trang bản thân với ngựa. (*nỏ bắn liên tục 9 phát)
Đúng như hắn lời nói, ước chừng khoảng nửa nén hương sau, có mấy chục người cưỡi ngựa bảo vệ hai chiếc xe ngựa chạy trên đường chính xuyên qua núi rừng.
Mắt thấy một nhóm này đến gần, Viên Cương đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên dùng sức kéo một phát sợi dây thừng được vùi lấp trên mặt đất.
Ầm!
Một tiếng nổ vang rung trời, ánh lửa chớp lên, rừng núi rung chuyển, mặt đường bị nổ đất văng đầy trời, hai chiếc xe ngựa bị nổ nát bét, sát na người ngã ngựa đổ.
Thời khắc đất đá vụn đất bay toán loạn, nhân thủ mai phục hai bên rừng núi nghe tiếng ra hiệu, từng cái như là người cỏ vậy, nhảy ra, trên tay bưng lấy Cửu Tử Liên Hoàn Nỏ, một trận liên xạ ‘sưu sưu’, hai bên cùng giáp công, cứ thấy người là không quản, trực tiếp bắn giết.
(Luna: T_T anh thịt kho ơi, nhất định ổng dùng mưu bình an thoát rồi, nhưng mà ta vẫn lo)