ĐẠO QUÂN

Chương 396: Phong cách làm việc của Thượng tướng quân có chút thô bạo a.

Edit: Luna Huang

Không có gì che che lấp lấp, một câu khiến Tô Chiếu ngây ngẩn cả người, cũng làm cho nàng minh bạch, đối phương đây là sợ nàng gặp nguy hiểm, mới mạo hiểm tới tìm nàng, nếu không đại khái hắn có thể đi thẳng một mạch.

Trong lúc nhất thời, tâm tình của nàng có thể nói là buồn vui lẫn lộn, buồn là do nam nhân này lừa gạt lợi dụng nàng, vui là vì trong lòng nam nhân này thực có nàng.

Hắn ngay thẳng và thẳng thắn, khiến lòng nàng dù ngập tràn bi phẫn cũng không hận nổi, bởi vì trải qua tiếp xúc, nàng ít nhiều gì cũng lý giải được tính cách của hắn, biết rõ nam nhân này chính là người như vậy.

“Tại sao lại phải đi đến Thanh Sơn quận? Ngưu Hữu Đạo có thể chấp nhận ta sao?” Tô Chiếu chợt hỏi, có thể nói ra câu hỏi này, nói rõ nàng đã ý động.

Viên Cương: “Tình huống trước mắt, một khi ngươi rời đi, bằng năng lực của ta là không thể bảo vệ được ngươi, ta biết, có thể tin tưởng, cũng có năng lực đó cũng chỉ có mỗi Đạo gia, chỉ có đi Thanh Sơn quận tìm Đạo gia mới được. Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi có lai lịch hay có xuất thân gì, chỉ cần ngươi là nữ nhân của ta, Đạo gia nhất định sẽ chấp ngươi, dù phải bốc lên phong hiểm lớn hơn nữa, Đạo gia nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp bảo đảm ngươi, điểm này là ngươi không cần có bất kỳ lo lắng gì.”

Đúng như lời hắn nói, hắn đích thật cũng không có biện pháp nào, cần biết là hắn mới chia tay Đạo gia, mỗi người đi một ngả cũng chưa có qua bao lâu, nếu chỉ là một mình hắn mà nói, hắn sẽ không trở về tạo thêm phiền phức cho Đạo gia, bất đắc dĩ chạy về lại Thanh Sơn quận chính là vì muốn bảo đảm nàng.

Tâm tình Tô Chiếu rất phức tạp, chợt hỏi: “Ngươi thích ta sao?”

Viên Cương không biết nên trả lời nàng thế nào, bình tĩnh mà xét, cảm giác của hắn đối với nàng chưa nói tới chuyện thích hay là không thích, mà chỉ là kết quả của việc bị xúc động nhất thời mà thôi, nhưng mà hắn muốn chịu trách nhiệm đối với sai lầm hắn phạm phải.

Hắn cũng nghe ra được trong lời này của nàng có ý khác, có đi theo hắn hay không, đáp án quyết định nằm ở ngay trong câu trả lời của hắn.

Nội tâm của Viên Cương rất xoắn xuýt, nhưng vẫn nói ra một câu trái lương tâm, “Rất thích!”

Tô Chiếu cười, rồi khóc, trong nháy mắt tràn đầy yêu thương, nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt, vui đến phát khóc, nói: “Tốt! Không quản thiên địa có sụp đổ, cũng mặc kệ tương lai như thế nào, hết thảy hậu quả ta nguyện ý gánh chịu, ta sẽ đi với huynh!”

Viên Cương vỗ vỗ lưng nàng, “Việc này không nên chậm trễ, để chậm nữa liền sẽ không kịp, hiện tại cần đi ngay!” Đẩy nàng ra, rồi nắm lấy tay nàng, kéo đi luôn.

Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, Tô Chiếu bỗng nhiên dừng lại, dùng sức kéo hắn dừng lại, không cho hắn đi.


Viên Cương quay đầu lại nhìn, có chút không hiểu.

Tô Chiếu lắc đầu, một mặt đầy bất đắc dĩ nói: “Không thể đi, không được, chúng ta không thể đi được.”

Viên Cương xoay người lại, hỏi: “Vì sao? Còn lưu luyến cái gì, còn có cái gì không bỏ xuống được sao?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ta đã lừa gạt huynh, kỳ thật ta biết việc huynh đã bị trúng độc.” Hai mắt Tô Chiếu đẫm lệ, hai tay nâng gương mặt hắn, thú nhận, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu huynh biết ta là người của Hiểu Nguyệt các, vậy huynh có biết độc dược bọn hắn cho huynh ăn là cái gì hay không?”

Viên Cương: “Không biết, nhưng cũng không trọng yếu.”

Tô Chiếu thống khổ nói: “Khổ Thần Đan! Có thể huynh không biết chứ, loại độc dược kia cứ mỗi ba tháng là sẽ phát tác một lần, nếu không có giải dược thì huynh sẽ không chịu nổi, mà giải dược này phía trên khống chế cực kỳ nghiêm ngặt, thời điểm cần sử dụng giải dược, một lần ta cũng chỉ có thể lấy được một hạt, chúng ta rời đi, về sau con đường lấy giải dược cũng bị gãy mất, vậy huynh phải làm sao bây giờ? Mùi vị độc phát chắc huynh cũng đã biết, chúng ta không thể đi được.”

Viên Cương lập tức đưa tay vào trong ngực, móc ba viên thuốc sáp lúc trước cất ở Đậu Hũ quán ra, bóp nát một viên, lộ ra một viên dược hoàn màu đen, hỏi nàng: “Giải dược ngươi nói chính là thứ này phải không?”

Tô Chiếu cúi đầu xuống ngửi ngửi, lại ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, “Ba viên? Giải dược này được khống chế cực kỳ nghiêm mật, huynh lấy đâu ra nhiều giải dược như vậy?”

Viên Cương: “Đây là số giải dược trước đó các ngươi cho ta.”

“. . .  . . .” Tô Chiếu vẫn không hiểu được.

Viên Cương: “Độc dược kia vô dụng đối với ta, căn bản không khống chế được ta, ta không cần những giải dược này, nên lưu lại.”

“Thật?” Tô Chiếu kinh hỉ vạn phần.

Viên Cương: “Ta còn chưa đến mức muốn chết, đừng lại lãng phí thời gian nữa, lại kéo nữa có muốn chạy cũng không chạy được giờ.”

Tô Chiếu liên tục gật đầu, nhưng mà vừa đi tới cửa lại kéo Viên Cương lại, hỏi: “Nếu huynh đã bị để mắt tới, huynh xác nhận chính mình còn có thể quang minh chính đại rời đi như thế này sao?”

Viên Cương hơi lặng yên, thật có chút không dám bảo đảm, nói: “Theo tin tức nhận được, hiện tại bên kia hẳn là sẽ chờ, sẽ không đánh rắn động cỏ, hẳn là phải tới tối, chờ người của ta tập trung về lại đã mới đụng đến ta, tùy cơ ứng biến vậy, luôn sẽ có biện pháp rời đi.”


“Được, nếu vậy liền nghe ta an bài. . .” Tô Chiếu dặn dò một phen sau, mới đi ra cửa.

Ra khỏi gian phòng, nàng vẫy vẫy tay gọi Tần Miên đang quanh quẩn một chỗ ở phía xa, Tần Miên đi qua, bèn phân phó : “Có khách quý giá lâm, ngươi đích thân đi ra cửa sau chờ đón đi.”

Tần Miên không khỏi tò mò hỏi thăm, “Đông gia, là khách quý phương nào vậy?”

Tô Chiếu: “Không nên hỏi nhiều, người đến thì ngươi tự nhiên sẽ biết.”

“Được!” Tần Miên đáp ứng, cứ thế rời đi.

Xác nhận nàng đã đi rồi, Tô Chiếu cấp tốc quay ngược trở về phòng, lấy theo một chút vật phẩm, sau đó dẫn Viên Cương đi ra ngoài, thẳng đến một nơi yên tĩnh, đẩy một hòn giả sơn dùng để che giấu ra, rồi cùng Viên Cương lần lượt chui vào trong thủy động, dùng mật đạo của Bạch Vân gian rời đi. . .  . . .

Tần Miên đi lui đi tới ở cửa sau Thủy Các, chờ thật lâu, một mực chờ cho đến chạng vạng tối, cũng chẳng thấy khách quý nào tới cả.

Chờ đến khi chân chính có khách quý đến, thì lại không phải đến từ cửa sau, mà là qua mật đạo của Bạch Vân gian đi vào, có người tới thông báo cho nàng, nàng mới biết được là khách quý đã tới.

Trong phòng tối, có một người được che phủ trong đấu bồng đen đưa lưng về phía cửa.

Tần Miên tiến vào phòng tối  tranh thủ thời gian hành lễ, “Bạch tiên sinh, không nghĩ tới đông gia bảo ta nghênh đón lại là Bạch tiên sinh.”

“Gọi Tô Chiếu đến đây.” Bạch tiên sinh được che phủ trong đấu bồng đen chậm rãi lên tiếng.

“Vâng!” Tần Miên rời đi gọi người.

Thế nhưng chỗ nào còn thấy được bóng dáng Tô Chiếu, đi hỏi qua, không thấy Tô Chiếu cùng Viên Cương rời khỏi Bạch Vân gian, ngược lại có người nhìn thấy hai người đi về hướng mật đạo, nhưng không thể xác định là có phải đã rời đi qua mật đạo hay không.

Trở về phòng tối, Tần Miên chỉ có thể bẩm báo lại chi tiết.


Dưới lớp áo choàng đen nửa gương mặt Bạch tiên sinh căng thẳng một chút, hỏi: “An Thái Bình cũng tới?”

Tần Miên: “Vâng.”

Bạch tiên sinh: “Hai người dùng mật đạo rời đi?”

Tần Miên có chút do dự, “Không thể xác định, theo lý thuyết, mật đạo là sẽ không tùy tiện để cho An Thái Bình biết được.”

Bạch tiên sinh xoay người lại đi tới, “Tiếp tục đi tìm đi.”

“Vâng!” Tần Miên da, quay người tính đi.

Nhưng mà biến cố xảy ra ngay tại trong nháy mắt này, ‘Phạch’! Bạch tiên sinh đột nhiên tung một chưởng đánh vào sau lưng Tần Miên, bất ngờ đánh lén.

Cả người Tần Miên không nhúc nhích được chút nào, trên ngực, chỗ vị trí trái tim có một đám huyết hoa tuôn ra, hai mắt mở to nhìn xuống, hơi lung lay, từ từ xoay người lại, nhìn về phía Bạch tiên sinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, hỏi: “Vì cái gì?”

Bạch tiên sinh bình tĩnh nói: “An Thái Bình chính là Viên Cương, thủ hạ tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo, Tô Chiếu đã bại lộ, tuyến đường ngươi phụ trách liên quan rất lớn, không thể để xảy ra chuyện, nhất định phải có chỗ kết thúc. Ngươi yên tâm, con của ngươi tổ chức sẽ chiếu cố thật tốt, ngươi cứ an tâm đi thôi!”

Mặt mũi Tần Miên tràn đầy bi ai, cả người ngã ầm trên sàn, co quắp, miệng sặc máu tươi, co giật dần ngừng lại, chết không nhắm mắt. . .  . . .

Trời tối.

Phủ Hô Diên Thượng tướng quân, Tra Hổ bước nhanh tiến vào trong một gian phòng, Hô Diên Vô Hận đang đứng trước một sa đồ* Tấn quốc, trong tay có cầm cờ xí hai loại màu, thỉnh thoảng cắm rồi lại nhổ cờ ở trên sa đồ. 

Không để ý tới việc sẽ gây nhiễu suy nghĩ của hắn, Tra Hổ khẩn cấp bẩm báo: “Tướng quân, An Thái Bình có khả năng đã chạy.”

Hô Diên Vô Hận từ từ quay đầu, “Không phải đã nhìn chằm chằm rồi sao? Trước đó không phải còn nói là hắn đang ở Bạch Vân gian đó sao?”

Tra Hổ: “Người nhìn chằm chằm một mực không thấy hắn đi ra khỏi Bạch Vân gian, còn có, những người làm kéo ra ngoài huấn luyện kia, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về nữa. Sai người tiếp xúc chưởng quỹ Đậu Hũ quán một chút, Cao chưởng quỹ bảo, hôm nay người ra quầy bán hàng đều không phải là những người thường ngày tham gia huấn luyện kia, cái này rất không bình thường.”

Hô Diên Vô Hận quay người đi tới bên cạnh bàn, ném mấy cây cờ xí hai màu lên trên bàn, “Là bên phía chúng ta để lộ tin tức, hay là do trong cung để lộ tin tức à?”

Tra Hổ: “Cũng có thể, cũng có thể là hắn đã sớm nhận ra cái gì, những người làm kia sáng sớm liền đã kéo ra ngoài huấn luyện rồi, lúc đó chúng ta còn chưa nhận được tin tức trong cung tới nói nữa.”


Hô Diên Vô Hận ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, “Hảo tiểu tử, bản thân chậm chạp không chịu rời đi, xem ra là vì để yểm hộ những người khác, muốn hấp dẫn lực chú ý, tranh thủ thời gian cho những người kia rút lui. Phong cách làm việc của tên này đại khai đại hợp* nha, ngày thường trắng trợn huấn luyện, chuẩn bị trước cho một đám người quang minh chính đại rút lui, thật gan dạ, ngay cả ta cũng bị qua mặt luôn.” (* mở đầu lớn, kết thúc cũng bự luôn)

Tra Hổ hỏi: “Có muốn điều tra Bạch Vân gian, xem hắn có còn ở trong đó hay không ạ?”

Hô Diên Vô Hận ‘hừ hừ’ cười lạnh hai tiếng: “Người trong thiên hạ đều biết Tề kinh có cái ‘dâm ổ’ gọi là Bạch Vân gian, thật là thanh danh ‘tốt’ quá, tướng sĩ ở tiền tuyến dùng mạng đi bảo vệ, quyền quý kinh thành bên này lại lăn lộn chốn dâm ô, để tướng sĩ tiền tuyến làm sao chịu nổi? Không có gì tốt để điều tra cả, ta đã sớm nhìn nó không vừa mắt, thừa dịp trong cung cho cái cớ, điều động nhân mã đi, trực tiếp cướp sạch Bạch Vân gian cho ta! Người có khả năng đã ra khỏi thành từ sớm rồi, truyền quân lệnh của ta, phái thám tử đi tìm kiếm, đồng thời liên hệ Giáo Sự Đài, bảo bọn hắn mở to mắt ra tìm cho ta, tìm được người lập tức liên hệ đại quân lân cận ra chặn đường!”

“Vâng!” Tra Hổ dạ, trong lòng cũng hiểu được, nếu Hô Diên gia không cưới trưởng công chúa, sợ là vị này sẽ không dễ dàng động vào Tây Viện đại vương, bởi vì không muốn cuốn vào trong phân tranh của hoàng tộc, đây là muốn thừa dịp bày tỏ thái độ. . .  . . .

Quân lệnh vừa ra, kinh thành bạo động.

Hoàng cung đại nội, Bộ Tầm leo lên gác cao, bẩm báo với Hạo Vân Đồ đang đứng dựa vào lan can: “Hô Diên Vô Hận điều động nhân mã vây quanh Bạch Vân gian, ý đồ là muốn tịch thu Bạch Vân gian.”

Hạo Vân Đồ: “Ai cũng biết đó là sản nghiệp của lão ngũ, phong cách làm việc của Thượng tướng quân có chút thô bạo a, đây là công khai đánh mặt lão ngũ mà, lão ngũ sẽ phải tức giận đến dậm chân cho coi.”

Bộ Tầm lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt của hắn, có một số việc lòng dạ biết rõ, Hô Diên Vô Hận công khai đánh mặt mũi Tây Viện đại vương, vị này vui mừng nhất. . .  . . .

Đúng như lời Hạo Vân Đồ nói, nghe báo sản nghiệp của mình đột nhiên bị người kê biên tài sản không hiểu thấu, Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng trước tiên chạy tới hiện trường xem.

Lúc đến nơi, Bạch Vân gian đã bị trọng binh vây quanh, con đường phụ cận đã bị nhân mã cầm đao thương giơ bó đuốc đứng đầy áp ngăn cách.

Nội bộ Bạch Vân gian loạn thành một bầy, bên trong không ngừng có người bị áp giải đi ra.

Quản ngươi là cái gì vương quyền phú quý, tất cả khách nam vào chơi đều bị buộc quỳ xuống một loạt bên vệ đường, hai tay ôm lấy đầu.

Một đám oanh oanh yến yến bị áp giải ra cũng như vậy, quỳ một loạt ở bên vệ đường bên kia, xoay lưng về phía khách nam ở bên kia đường, ở giữa là đám quân sĩ cầm đao thương áp giải trông chừng.

Rất nhiều người y phục không chỉnh tề.

Một chút khách nam ỷ có bối cảnh, một chút oanh oanh yến yến ỷ vào hậu trường Bạch Vân gian, mới đầu còn la hét ồn ào, được biết là người Kiêu Kỵ quân, kẻ thức thời đều trung thực ngậm miệng.

Kẻ không thức thời bị đánh gần chết tại chỗ, sau khi mấy cái đầu người đẫm máu rơi xuống, chớp mắt chấn nhiếp hết tất cả mọi người, đều biết thành thà thành thật phối hợp.

Bằng không, có chết cũng là chết vô ích, loại người không thức thời này, thường thường có bối cảnh không lớn đến đâu, không biết người đối mặt mình là ai, cho nên không biết trời cao đất rộng, chân chính có bối cảnh đến mức độ, nào còn dám ở thời điểm này làm loạn nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi